Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 208: Thật hay mơ




Đang ngồi trong phòng làm việc của phó chủ tịch, đợi Chúng Thanh Phong nghe điện thoại xong để tiếp tục báo cáo tiến độ công tác chuẩn bị đấu thầu hạng mục xây dựng khu nghỉ dưỡng sinh thái của tập đoàn Vạn Bảo, bỗng Võ Quế Sơn nhận được thông báo có người gửi lời mời kết bạn trên zalo.
Tò mò, Võ Quế Sơn mở zalo lên.
Anh thấy người gửi lời kết bạn với mình chính là Lại Minh Nguyệt, bạn thân của Trương Mỹ Vân nên nhanh chóng ấn vào nút đồng ý.
Dù sao người ta cũng đã chủ động gửi lời mời kết bạn nên Võ Quế Sơn cũng phải bày tỏ chút thiện chí của mình.
Anh gửi lời chào Lại Minh Nguyệt, kèm theo một icon chú chó nhỏ đang giơ tay vẫy rất đáng yêu.
Vài giây sau Lại Minh Nguyệt đã nhắn tin lại cho Võ Quế Sơn.
Hai người hỏi thăm qua lại vài câu xã giao rồi Lại Minh Nguyệt lần nữa thể hiện sự chủ động của mình bằng cách mời Võ Quế Sơn đi ăn.
Chúng Thanh Phong vừa nghe điện thoại xong, quay sang liên thấy Võ Quế Sơn đang ngoác mồm cười.
Anh hỏi: "Trúng xổ số à mà cười không ngậm được mồm vào thế kia?" Võ Quế Sơn sung sướng khoe: "Minh Nguyệt mời em đi ăn tối." "Thế cậu có đồng ý không?" Mắt không rời màn hình điện thoại, Võ Quế Sơn tươi tỉnh trả lời.
"Hơn ai hết anh biết em mong mỏi có bạn gái đến héo mòn cả người rồi còn gì.
Phải đông ý ngay và luôn chứ anh.
Ế vêu mỏ rồi còn cành cao cái nỗi gì nữa." Chúng Thanh Phong cười, trêu chọc trợ lý của mình: "Cũng biết thân biết phận ra phết nhỉ?" "Thức thời mới là trang tuấn kiệt mà boss." Võ Quế Sơn trả lời tỉnh queo.
Để tạo cơ hội cho Võ Quế Sơn thoát khỏi kiếp FA, hôm nay Chúng Thanh Phong cho anh tan làm sớm một tiếng.
Võ Quế Sơn đưa tay gạt những giọt nước mắt tưởng tượng, sụt sùi xúc động.
"Trên đời này đúng là chỉ có boss mới tốt với em thôi." Thấy Võ Quế Sơn dang tay nhào tới định ôm mình, Chúng Thanh Phong liền phất tay, lạnh lùng đuổi: "Biến!" Võ Quế Sơn cười tươi như hoa: "Em biến ngay! Biến ngay đây!" Trước khi rời khỏi phòng làm việc của Chúng Thanh Phong, Võ Quế Sơn quay lại nhắc nhở đại boss: "Dù sao anh cũng giàu ú ụ ù u rồi.
Tiên không kiếm lúc này thì kiếm lúc khác.
Chỉ bằng tranh thủ thời gian trước khi lên đường đi công tác một tuần thì nghỉ ngơi, hẹn hò hai, ba ngày đi." Chuyến "công tác" kéo dài một tuần mà Võ Quế Sơn vừa nhắc tới ở đây chính là cuộc phẫu thuật hiến thận sắp tới của Chúng Thanh Phong cho Chúng Thời Giang.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chúng Thanh Phong thấy Võ Quế Sơn nói cũng có lý.
Thời gian qua vì quá bận rộn nên anh và Trương Mỹ Vân chưa có một buổi hẹn hò nào đúng nghĩa.
Trước khi nhập viện, anh phải lên kế hoạch bù đắp cho cô mới được.
Còn 3 ngày nữa Chúng Thanh Phong sẽ phải đi "công tác".
Vì vậy anh chỉ có thể đưa Trương Mỹ Vân đi đâu đó nghỉ ngơi, thư giãn trong vòng hai ngày.
Hơn nữa, Trương Mỹ Vân đang mang bầu nên không thể đi quá xa, ngồi xe quá lâu.
Tốt nhất nên tới khu nghỉ dưỡng cách Hà Nội chặng đường khoảng 100km đổ lại, quá trình di chuyển từ 2 tới 3 tiếng đồng hồ để đảm bảo sức khỏe cho hai mẹ con.
Phù hợp với tiêu chí quãng đường di chuyển và thời gian ngắn thì lúc này hiện lên trong đầu Chúng Thanh Phong chỉ có hai địa điểm khu du lịch Kim Bôi, Hoà Bình và khu nghỉ dưỡng Flamingo Đại Lải.
Thời tiết cuối thu đầu đông se lạnh nên tắm nước ấm là thích nhất, nhưng không biết Trương Mỹ Vân có cùng suy nghĩ với mình không nên Chúng Thanh Phong quyết định gọi điện hỏi ý kiến cô.
Trương Mỹ Vân vẫn đang ngồi tám chuyện quên cả trời đất với Lại Minh Nguyệt thì chuông điện thoại reo.
Cô vừa nhấc máy Chúng Thanh Phong đã hỏi ngay: "Em thích đi Kim Bôi hay Flamingo?" Tự dưng Chúng Thanh Phong gọi điện, hỏi một câu không đầu không cuối khiến Trương Mỹ Vân ngơ ngác, không hiểu anh đang muốn đề cập tới vấn đề gì.
Cô hỏi lại: "Sao đột nhiên anh lại hỏi em thế?" "Anh muốn đưa em đi đâu đó nghỉ ngơi khoảng hai ngày." Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, tim Trương Mỹ Vân nhảy múa tung tăng trong lông ngực.
Bất giác cô nở nụ cười hạnh phúc.
Từ khi quen nhau tới giờ, đây là lần đầu tiên Thanh Phong muốn đi chơi riêng với cô.
Vì quá sung sướng nên nhất thời Trương Mỹ Vân quên mất rằng cô đang nói chuyện điện thoại với Chúng Thanh Phong.
Không thấy Trương Mỹ Vân nói gì, Chúng Thanh Phong lên tiếng: "Alo! Em còn nghe máy không vậy?" Trương Mỹ Vân giật mình, lập tức trả lời: "Em đây! Em vẫn đang nghe.
Anh nói tiếp đi ạ." "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh." Chúng Thanh Phong nhắc.
Trương Mỹ Vân vui vẻ đáp: "Em đi đâu cũng được, lên núi hay xuống biển đều ok hết." Thật ra với Trương Mỹ Vân đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi với ai thôi.
Chỉ cần được ở bên cạnh Chúng Thanh Phong thì cho dù là tới đâu cũng không thành vấn đề.
Sau vài phút trao đổi, Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong thống nhất sẽ tới khu nghỉ dưỡng Flamingo Đại Lải.
Khoảng 20 phút nữa, Thanh Phong sẽ tới nhà Lại Minh Nguyệt đón Trương Mỹ Vân.
Nghe điện thoại xong, Trương Mỹ Vân rú ầm lên.
Suýt chút nữa cô đã nhảy lên ăn mừng nhưng chợt nhớ tới đứa con trong bụng nên đã kịp thời dừng lại.
Lại Minh Nguyệt nhìn Trương Mỹ Vân giống như cô là một kẻ tâm thân vậy.
Niêm vui có tính chất lây lan.
Vì vậy Trương Mỹ Vân muốn chia sẻ niêm vui của mình với người bạn thân nhất để cô cùng vui với mình.
"Anh Phong muốn hẹn hò với tao." Lần này tới lượt Lại Minh Nguyệt là người hú hét âm nhà.
Cô lao tới ôm châm lấy Trương Mỹ Vân.
"Chúc mừng mày cuối cùng cũng tìm thấy chân ái của cuộc đời." Trương Mỹ Vân võ vỗ vai Lại Minh Nguyệt an ủi: "Đừng sốt ruột, rôi mày cũng sẽ nhanh chóng tìm được một người đàn ông tuyệt vời thôi." Lại Minh Nguyệt buông Trương Mỹ Vân ra, nhìn cô thắc mắc: "Bây giờ hai người định đi luôn hả?" "Tao không biết.
Anh Phong chỉ dặn là đợi anh ấy tới đón rồi tắt máy luôn.
Tao đã kịp hỏi thêm gì đâu." Trong khi đợi thang máy xuống tầng hầm để lấy ô tô, Chúng Thanh Phong gọi điện nhờ Võ Quế Sơn book phòng giúp mình.
Đón Trương Mỹ Vân ở nhà Lại Minh Nguyệt xong, Chúng Thanh Phong lái xe tới khu nghỉ dưỡng Flamingo Đại Lải luôn.
Biết ý định của Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân cảm thấy hơi hoang mang.
Vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên cô chưa kịp chuẩn bị hành lý.
Dù sao cũng là đi hai ngày hai đêm chứ không phải về trong ngày luôn nên vẫn cân mang theo chút vật dụng cần thiết.
Chúng Thanh Phong trấn an: "Mấy việc ấy em không phải lo đâu.
Tới đấy cân dùng thứ gì thì mua thứ đó." "Đúng là phong cách của người có tiên." "Em đang mỉa mai anh đấy à?" Trương Mỹ Vân nói lời chân thành từ tận đáy lòng: "Không phải mỉa mai, mà là ngưỡng mộ." Chúng Thanh Phong cười, đưa tay nhéo má Trương Mỹ Vân.
"Đồ ngốc! Tiên của anh sau này cũng là tiên của em rồi, cần gì phải ngưỡng mộ chứ." Trương Mỹ Vân quay ngoắt sang nhìn Chúng Thanh Phong.
Câu nói vừa rồi của anh không phải đang gián tiếp khẳng định việc muốn xây dựng mối quan hệ dài lâu, bên vững với cô hay sao? Lễ nào anh thật sự có ý định muốn cưới cô làm vợ? Phải chăng Trương Mỹ Vân đang mơ? Cô tự đưa tay phải nhéo mu bàn tay trái một cái thật mạnh.
Cảm giác đau điếng khiến Mỹ Vân biết răng đây là hiện thực, không phải giấc mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.