Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 238: Lật ngược tình thế (1)




Trương Mỹ Vân vẫn chưa thoát vai hạ màn, tiếp tục diễn kịch.
Cô túm cánh tay Thẩm Toàn Đức, năn nỉ: "Chúng Thanh Phong thích thì anh để anh ta chơi một mình được không? Em không muốn chơi.Cũng không muốn ở chung một đội với anh ta."
Không đợi tới lượt Thẩm Toàn Đức lên tiếng, Chúng Thanh Phong trả lời với giọng cực gắt: "Muốn hay không, không phải do em quyết định."
Dứt câu, Chúng Thanh Phong túm lấy tay Trương Mỹ Vân, kéo cô ra xa khỏi Thẩm Toàn Đức.
Thẩm Toàn Đức nhìn Chúng Thanh Phong cảnh báo: "Chạy cho nhanh, cho xa vào.Đừng làm tao thất vọng."
Chúng Thanh Phong nhanh chóng đẩy Trương Mỹ Vân ra sau lưng mình, che chắn cho cô.
Anh cười nửa miệng với Thẩm Toàn Đức: "Yên tâm! Anh không phải đợi lâu đâu.Tôi sẽ cho anh thấy khả năng của mình ngay bây giờ."
Tiếp theo đó, chỉ bằng vài đường quyền Chúng Thanh Phong đã quật hắn ta Tô Răng Vẩu và Đông Mặt Rỗ.Không chỉ vậy, anh còn dùng đòn hiểm, khiến hai tên này kẻ gẫy chân, kẻ gẫy tay, đau đớn muốn chết.
Thấy Chúng Thanh Phong lật mặt, không làm như lời anh đã nói, Thẩm Toàn Đức gầm lên giận dữ: "Mày...mày...dùng thủ đoạn bỉ ổi để lừa tao."
Thẩm Toàn Đức chĩa nòng súng về phía Chúng Thanh Phong, tay đặt lên cò.
Lúc này anh đang đứng quay lưng lại với Thẩm Toàn Đức nên không hề hay biết hiểm nguy đang rình rập.
Trong tình thế cấp bách, ngàn cân treo sợi tóc, Trương Mỹ Vân không hề nghĩ ngợi gì, nhào lên định đỡ đạn thay cho Chúng Thanh Phong.
Nhưng anh phản ứng nhanh nhạy, dựa vào động tác của Trương Mỹ Vân đã đoán ra được tình hình.
Chúng Thanh Phong kéo Trương Mỹ Vân qua một bên, tránh được đường bay của viên đạn.
Nhanh như cắt, Chúng Thanh Phong lao tới, đấm tới tấp vào mặt Thẩm Toàn Đức.
Rồi lấy hết sức bình sinh giơ chân đạp hắn ta bay vào tường.
Thẩm Toàn Đức vừa đứng dậy thì Chúng Thanh Phong lại lao vào tấn công.
Tận dụng pha phòng thủ sơ hở của hắn ta, anh chớp thời cơ tung đòn gối bay cực nhanh vào đâu khiến đối thủ choáng váng và bị knock - out ngay lập tức.
Miếng thạch cao đang bó trên tay Thẩm Toàn Đức vỡ toang.
Một mảnh nhọn đâm vào cánh tay đang bị thương của hắn ta, khiến nó rỉ máu.
Thẩm Toàn Đức đau tới nỗi chảy cả nước mắt.
Dù đã nằm bẹp trên sàn, không thể làm gì nhưng Thẩm Toàn Đức vẫn lầm rầm rủa Chúng Thanh Phong: "Mày...mày...mày là đồ hèn hạ...mày...mày...lừa tao...
"Cái này người ta gọi là chất vì ngu đấy."
Chúng Thanh Phong bình thản nói.
Thẩm Toàn Đức á khẩu, không nói lên lời.
Trong lúc cấp bách, Chúng Thanh Phong chỉ đưa đại ra một đề xuất vậy mà Thẩm Toàn Đức nhanh chóng đồng ý.
Thật lòng anh không nghĩ rằng hắn ta lại dễ dàng sập bây như vậy.
Thẩm Toàn Đức khích bác Chúng Thanh Phong: "Không ngờ người có thân phận cao quý lại sử dụng thủ đoạn thấp kém, đáng khinh như vậy..."
"Danh giá cũng phải tùy người.Đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy."
Chúng Thanh Phong dõng dạc tuyên bố tuyên ngôn sống của mình.
Thật nực cười vì trên thế giới này có những kẻ thân là thủ phạm, nhưng luôn gào lên như một nạn nhân oan ức.
Vẫn nằm bẹp dưới sàn nhà, xương cốt đau tới nỗi không thể đứng dậy nổi, Thẩm Toàn Đức đành dùng mồm để tấn công Chúng Thanh Phong: "Mày là thằng chó khốn kiếp! Đồ thối tha!"
"Câm mồm!"
Chúng Thanh Phong và Thẩm Toàn Đức cùng nhìn về phía Trương Mỹ Vân, người vừa gầm lên giận dữ.
Dáng vẻ cô lúc này chẳng khác nào một con sư tử cái.
Hung hăng, đằng đằng sát khí.
Cả Thẩm Toàn Đức và Chúng Thanh Phong đều chưa từng có "vinh dự"thấy qua.
Lần này coi như hai người được mở rộng tâm mắt.
Chúng Thanh Phong đút hai tay vào túi quần, chờ đợi màn thể hiện của Trương Mỹ Vân.
Không làm anh thất vọng, cô đã tổng sỉ vả cho Thẩm Toàn Đức một trận.
Thanh Phong chỉ đứng nghe thôi đã thấy nóng mặt vì xấu hổ rồi, không biết người trực tiếp bị chửi là Thẩm Toàn Đức có cảm giác ê chê đến thế nào.
Tuy đã được xếp vào loại mặt dày vô liêm sỉ nhưng Thẩm Toàn Đức vẫn nhục nhã khi bị người yêu cũ sỉ nhục trước mặt người yêu hiện tại của cô.
Hắn ta rít lên: "Con đàn bà lăng loàn, sớm biết thế này tao đã bóp chết mày rồi."
Trương Mỹ Vân nhếch môi cười: "Sao nào? Giờ anh cảm thấy hối hận rồi à?"
Thẩm Toàn Đức nghiến răng thừa nhận: "Phải! Tao hối hận vì đã để mày sống tới bây giờ."
"Xin chia buồn với anh!"
Trương Mỹ Vân nói với giọng điệu tỉnh bơ.
"Đồ nham hiểm, mưu mô như mày rồi không có kết thúc có hậu đâu."
Thẩm Toàn Đức kết luận.
Trương Mỹ Vân bật cười ha hả.
Vì người không có tư cách nói câu này với cô nhất chính là Thẩm Toàn Đức.
Vừa thấy Trương Mỹ Vân tiến lại gân Thẩm Toàn Đức, Chúng Thanh Phong liên giơ tay kéo cô lại.
Thế nhưng Mỹ Vân đã gỡ tay Thanh Phong ra.
Cô nhìn anh dịu dàng nói: "Ân oán giữa em và Thẩm Toàn Đức, anh cứ để em tự mình giải quyết."
Không biết Trương Mỹ Vân định làm gì, nhưng Chúng Thanh Phong vẫn đề cao cảnh giác.
Bởi hạng người như Thẩm Toàn Đức không thể không đề phòng.
Đứng trước mặt Thẩm Toàn Đức, Trương Mỹ Vân nói: "Anh đã từng nghe câu hễ bạn cho người phụ nữ cái gì, cô ấy sẽ biến nó thành thứ hoành tráng hơn chưa?"
Thẩm Toàn Đức trợn trừng mắt, ngước lên nhìn Trương Mỹ Vân đang ngạo nghễ khoanh hai tay trước mặt mình.
Hắn ta thật sự căm ghét cái dáng vẻ dương dương tự đắc này của cô.
Không thấy Thẩm Toàn Đức lên tiếng, Trương Mỹ Vân nói tiếp: "Nếu anh cho người phụ nữ t*ng trùng, cô ấy sẽ cho anh đứa con.
Anh cho cô ấy căn phòng, cô ấy sẽ cho anh một tổ ấm.
Anh cho cô ấy rau thịt, cô ấy cho anh bữa ăn ngon.
Anh cho cô ấy nụ cười, cô ấy cho lại anh tâm lòng thành của mình.
Mọi thứ cô ấy nhận từ anh đều sẽ được nhân lên gấp bội.
Vì thế, nếu anh cho cô ấy một cục phân, thì hãy chuẩn bị tinh thần nhận nguyên cái bể phốt."
Đứng phía sau nghe Trương Mỹ Vân nói, Chúng Thanh Phong đưa tay che miệng, cố nén tiếng cười Ở sâu trong cổ họng.
Không ngờ cô gái này lại nói ra những lời sâu cay, xắt xéo như vậy.
Còn vê phía Thẩm Toàn Đức, đương nhiên hắn ta muốn bóp chết Trương Mỹ Vân luôn và ngay để xả giận.
Thế nhưng, với tình trạng hiện tại Thẩm Toàn Đức chẳng thể động tới dù chỉ một sợi tóc của Mỹ Vân.
Nhưng Trương Mỹ Vân thì khác.
Nhờ có Chúng Thanh Phong, cô hoàn toàn chiếm thế thượng phong trước Thẩm Toàn Đức.
Nhân cơ hội có một không hai này, Mỹ Vân phải tranh thủ xả giận.
Vừa rồi Thẩm Toàn Đức dám chửi rủa Trương Mỹ Vân, sỉ nhục cô vậy bây giờ cô sẽ cho hắn nếm mùi đau đớn.
Nghĩ là làm, bất thình lình Mỹ Vân giơ chân đạp vào cánh tay bị thương đang rỉ máu của Thẩm Toàn Đức khiến hắn đau đớn, hét lên một tiếng thấu tận trời xanh.
Nãy giờ Chúng Thanh Phong đứng bên cạnh Trương Mỹ Vân, lặng lẽ quan sát cô xử lý Thẩm Toàn Đức.
Anh cảm thấy rất hài lòng vì quan điểm sống của hai người có phần tương đồng với nhau.
Đó là có nợ phải đòi, có thù phải trả.
Thẩm Toàn Đức lăn lộn trên sàn, vật vã đau đớn, mắt hắn ta đang nhìn chằm chằm vào khẩu súng lục nằm cách mình khoảng hơn một mét.
Lúc này đã chẳng còn gì để mất, vì vậy Thẩm Toàn Đức quyết một phen sống mái với Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân.
Đau đớn đương nhiên là thật, nhưng Thẩm Toàn Đức khoa trương làm quá lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.