Tiêu Định Bân kể văn tắt lại câu chuyện, còn Tiêu Phượng Nghỉ thì luôn miệng nói tiếc quá.
“Bà ơi, giờ đầu bếp mới nấu cũng ngon lắm, hay bà cứ ăn thử xem sao ạ?”
Tiêu Phượng Nghỉ lắc đầu nói: “Thôi, người khác không nấu ra vị ấy được đâu”.
Tiêu Định Bân chợt gọi quản gia vào: “A Kiều đang làm gì đấy, bảo cô ta xuống bếp đi”.
“Định Bân... Anh tìm A Kiều làm gì?”, Dư Tiêu Tieu lập tức cuống lên, trong giọng nói cũng mang vẻ đề phòng.
Tiêu Phượng Nghỉ chợt liếc cô ta.
“A Kiều từng làm món cá ấy, thậm chí còn nấu ngon hơn thím Lý, chẳng mấy khi bà mới về nước một chuyến, có mỗi chuyện này anh cũng không làm cho bà được thì chán quá”.
“Nhưng mà A Kiều...”
“Cứ để cô bé ấy nấu thử đi”, Tiêu Phượng Nghỉ quyết định ngay, Tiêu Bình Sinh thì hào hứng nhướn mày.
Cô gái câm kia đúng là không đơn giản.
Dư Tiêu Tiêu đành im miệng, nhưng vẫn cắn răng với vẻ không cam tâm.
Sao Dư Kiều cứ ám cô ta mãi thế không biết!
Dư Kiều vẫn đeo khăn che mặt rồi vội vàng chạy vào bếp.
“A Kiều, bà cụ muốn ăn cá diệp hồng, cô mau rửa tay rồi vào nấu đi”.
Dư Kiều đứng trong phòng khách rồi vô thức liếc nhìn Tiêu Phượng Nghi.
Vẻ mặt Tiêu Định Bân vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt không buồn nhìn cô.
Dư Tiêu Tiêu dựa trước vào trước ngực bà Tiêu, tự tay lột vỏ nho cho bà.
Người đàn ông với đôi mắt đào hoa lại khế nhếch miệng cười tựa như không, thờ ơ nhìn cô.
Dư Kiều vội dời tầm mắt, bước nhanh vào phòng bếp.
Cô quen tay giết cá lóc, cắt từng đường trên thân cá, sau đó lại đem đi ướp.
Hà Thúy đứng bên cạnh, ánh mắt sắc như dao nhìn Dư Kiều.
Con khốn này, nếu hôm nay lại được chú ý, sợ là việc trong bếp này về sau sẽ rơi vào tay cô ta mất, bà Tiêu sẽ ở lại đây khá lâu.
Mấy hôm trước, lúc ở sân sau, bà cụ vẫn còn ra mặt giúp Dư Kiều, vì thế Tiêu Định Bân nhốt người chị họ đang trông coi việc sân vườn của cô ta ở phòng dưới ba ngày ba đêm, sau đó đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu.
Hà Thúy nghĩ đến đây lại căm hận nghiến răng, nhưng không ngờ hôm nay con khốn này lại đến phòng bếp giành việc.