Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 66: Mười giờ tối




Dư Kiều căn bản không quan tâm đến Hà Thúy, ướp cá xong, cô lấy cái giỏ nhỏ đi vào vườn hái hoa.
Hà Thúy nhìn bóng lưng cô rời đi, cuối cùng vẫn dùng sức cắn răng cắn lợi, hạ quyết tâm.
Khó khăn lắm cô ta mới mong được thím Lý chết, cô ta nghĩ mình sẽ quản lý việc bếp núc nhà chính nên tuyệt đối không thể bị Dư Kiều cướp đi được!
Dư Kiều vừa rời khỏi nhà chính, Tiêu Bình Sinh lấy cớ ra ngoài hít thở không khí cho thoáng.
Dư Tiêu Tiêu vẫn đang vắt hết óc nói chuyện với Tiêu Phượng Nghi, Tiêu Định Bân đang xem tạp chí chợt ngẩng đầu nhìn Tiêu Bình Sinh rời khỏi phòng.
Dư Kiều tập trung hái hoa tươi, ngay cả việc có người lại gần cũng không phát hiện.
Tiêu Bình Sinh ngậm điếu thuốc, nhìn bóng lưng mảnh khảnh cô gái nhỏ trước mặt.
Thời tiết đần nóng lên, cô chỉ mặc áo sơ mi đơn giản và váy ngắn ngang gối, quần áo bình thường, thực sự không có gì thu hút, nhưng làn da trắng mịn và đôi chân nhỏ nhản thẳng tắp lộ ra ngoài lại rất thu hút tâm mắt.
Tiêu Bình Sinh nhìn cô một lúc rồi mới ho một tiếng.
Dư Kiều ngây người, theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy Dư Bình Sinh, cô lịch sự gật đầu khế cười với anh ta.
“Cô đeo cái này làm gì?”, Tiêu Bình Sinh chỉ vào. chiếc khăn trên mặt Dư Kiều.
Dư Kiều cũng không e dè gì, nâng tay vén khăn lên, Tiêu Bình Sinh nhìn thấy vết sẹo đỏ thãm dữ tợn trên mặt cô, bất giác có chút kinh ngạc.
Dư Kiều thả khăn xuống, tiếp tục cúi đầu hái hoa.
“Bác sĩ nói thế nào? Cô là con gái, trên mặt để lại sẹo không tốt đâu”.
Dư Kiều lắc đầu, vết sẹo trên mặt cô đã qua giai đoạn tốt nhất để chữa trị, miệng vết thương cứ lở loét rồi lành lại, dù bây giờ đi chữa trị, sợ là cũng sẽ không có hiệu quả gì, huống hồ sao Dư Tiêu Tiêu có thể để mặt cô tốt lên được.
“Tối nay cô đợi tôi ở sân sau lần trước một lát”. Dư Bình Sinh bỗng nói một câu không đầu không đuôi.
Dư Kiều đang muốn từ chối thì anh ta đã quay người rời đi.
“Nhớ đấy, mười giờ tối”.
Dư Kiều nhìn theo bóng lưng anh ta, đàn ông thân cao chân dài, vai rộng eo thon, đi trên con đường rợp bóng cây, đẹp tựa trong tranh.
Người mấy người giúp việc từng thì thầm với nhau, bà cụ Tiêu không sinh được, Tiêu Bình Sinh là người được bà ấy ôm về nuôi từ nhỏ, ngay cả cậu chủ cũng phải khách khí gọi một tiếng chú họ.
Thân phận anh ta cao quý như vậy, sao bỗng nhiên lại dõi theo người làm không thuận mắt như cô chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.