Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 101: Thế gian ấm áp




Lạc Anh cũng không nói gì khác, chỉ bảo mình nhận được ủy thác đến tìm một người họ Tần.
Ngọc Xuân hiểu ra ngay lập tức:
“Cô nói là Tần Miện, Tần Tướng quân?”
Thấy Lạc Anh không phủ nhận, cậu ta dừng một chút, mới nói:
“Đúng là mấy ngày trước Tần Tướng quân vẫn ở đây, nhưng hôm qua đã đi rồi.”
“Đi rồi?”
Lạc Anh không hiểu, không phải Tần Miện đến tiếp ứng các nàng hay sao? Sao lại đi rồi?
Nhưng thế này cũng bình thường thôi, không phải trước đây nàng cũng nghĩ là sau khi gả cho Lý Diên Tú, nửa đời sau có thể sống vui vẻ với nhau ở cùng một chỗ à. Nhưng hiện thực lại hung hăng tát nàng hai phát, còn để lại một vết sẹo sâu đến tận xương trên mặt nàng.
Cảm giác lạnh lẽo khi bị vứt bỏ một lần nữa đã bao vây Lạc Anh hoàn toàn, cho dù nội tâm mạnh mẽ đến đâu, tính cách lạc quan đến đâu, cũng không thể nhịn được chua xót nơi khóe mắt. Nàng giơ tay ôm mặt.
Nhưng nước mắt còn chưa kịp chảy ra, cổ tay đã bị nắm lấy nhẹ nhàng.
Lạc Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt dịu dàng của Ngọc Xuân ẩn chứa vô vàn thương xót.
Tay cậu ta cầm một cái bình sứ men xanh cỡ nửa lòng bàn tay, lấy ngón tay chấm một chút thuốc mỡ, khẽ thoa lên vết thương trên mặt nàng.
Không biết là ngón tay của Ngọc Xuân hay là thuốc mỡ thoa trên da thật lạnh. Lạc Anh không nhịn được mà hơi run rẩy, làm cậu ta dừng lại ngay, căng thẳng nhìn nàng, hỏi:
“Có phải đã làm cô đau không?”
“Không phải.”
Đã qua nhiều ngày như thế rồi, chỉ cần không chạm mạnh vào, cũng không có cảm giác gì.
Ngọc Xuân nâng tay lên, áp sát lại gần, Lạc Anh có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của cậu ta đang phả lên mặt. Nàng không nhịn được, đứng dậy, có ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Tôi, tôi tự làm đi.”
Nàng lấy thuốc mỡ từ trong tay Ngọc Xuân, bôi lung tung trên mặt mấy cái.
Cậu ta cũng không giận, vẫn dịu dàng trước sau như một, nhắc nhở:
“Đến bàn trang điểm soi gương đi, mặc dù vết thương hơi sâu một chút, nhưng chỉ cần để ý thật nghiêm túc, thời gian qua cũng có thể làm nhạt sẹo đấy.”
“Ừ.”
Lạc Anh lại vẫn đứng im ở chỗ cũ nhìn Ngọc Xuân mà không nhúc nhích.
Ngọc Xuân bừng tỉnh, vội đứng lên: “Sắc trời không còn sớm nữa, cô cũng đi nghỉ đi. Tôi ở ngay phòng bên cạnh, có việc gì thì gọi tôi là được.”
“Được.”
Lúc đến cửa, Ngọc Xuân không quên dặn dò: “Nếu có người hỏi, cô cứ nói là vì tôi phải trông hàng hóa nên mới chia ra mà ngủ. Bất kể là ai đến kiểm tra đều phải cắn chặt nói chúng ta là vợ chồng, hiểu không?”
Lạc Anh thấy ấm áp trong lòng, gật đầu, nói: “Tôi biết nặng nhẹ, cậu yên tâm đi.”
Sau khi thấy cậu ta ra ngoài, đóng cửa lại, Lạc Anh ra khóa cửa rồi mới thở phào một hơi.
Nến trên bàn hơi sáng, chiếu xuống cơm tàn canh cặn nguội lạnh. Trong bóng tối, ánh nến duyên dáng cũng đủ làm cho người ta dỡ bỏ lòng phòng bị.
Lạc Anh kéo lê thân hình mệt mỏi, đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say trong bọc chăn, không nhịn được mà vươn tay ra chạm khẽ vào mũi em bé.
“Nhóc con, rốt cuộc chúng ta đã an toàn rồi.”
*
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Lạc Anh còn đang nằm mơ.
Nàng mơ thấy đêm đại hôn, chị Ngọc Nhi nắm tay một bé gái mặt mũi thanh tú. Bé gái búi tóc hai bên, cổ đeo khóa vàng, túm lấy góc áo của mẹ, sợ hãi, không dám nhìn nàng.
“Tiểu Ngọc ngoan, đến chỗ dì đi. Mẹ phải đi rồi, về sau phải nghe lời dì đấy nhé.”
Bé gái lưu luyến không nỡ mà cũng phải buông góc áo của nàng ấy ra, đi chậm rì rì đến bên cạnh Lạc Anh.
Lạc Anh vội nắm lấy tay bé gái, sốt ruột hỏi theo Ngọc Nhi: “Chị Ngọc Nhi, chị đi đâu thế?”
Ngọc Nhi không nói tiếng nào, chỉ mỉm cười, nhìn hai người họ.
Bỗng có một đám sương mù bao phủ, đợi đến khi sương tan, bóng dáng của Ngọc Nhi cũng tiêu tán theo.
Lạc Anh nóng vội, lại phát hiện khung cảnh thay đổi đột ngột.
Phòng hỉ đỏ thắm bỗng huyết khí tận trời, nhìn kỹ lại, hóa ra màu vải đỏ đều là do máu tươi nhuộm thành, bây giờ vẫn còn rất nhiều máu đang chảy tong tỏng xuống dưới.
Lạc Anh vội bế bé gái lên, tìm kiếm bóng dáng Lý Diên Tú trong máu đỏ quái dị.
*
“Phu nhân, vú em mà Ngọc Xuân gia gia bảo tôi đi tìm đã đến rồi. Phu nhân?”
Lạc Anh chợt tỉnh giấc.
Việc đầu tiên là bật dậy nhìn đứa bé.
Còn tốt, còn tốt, bé gái vẫn đang nằm yên ở bên cạnh. Không biết bé tỉnh lại lúc nào, đôi mắt vẫn chưa hé mở hẳn ra, đang nhìn trên đỉnh đầu như ánh mắt không tập trung của một bà cụ vậy.
Lạc Anh bế bé lên, xuống giường mở cửa.
Sau khi mở cửa, quả đúng là bên cạnh tiểu nhị có một phụ nữ thân hình đẫy đà đang đứng.
Thấy nàng lộ diện, tiểu nhị vội cười nói: “Phu nhân, đây là vợ Ngưu Nhị ở phố sau, con mới được ba tháng, đang nhiều sữa.”
Giờ đây Lạc Anh làm gì cũng kèm theo ba phần cẩn thận, không hề ngay thẳng kiểu ruột để ngoài da như trước đây nữa. Sau khi đánh giá qua:
“Việc trong nhà tôi vẫn cần đàn ông làm chủ, phiền tiểu nhị chuẩn bị chút thức ăn cho cô này ở dưới nhà trước đi, đợi nhà tôi về thì sẽ quyết định.”
Có thể tăng chi tiêu của khách, sao tiểu nhị lại không làm, vội dẫn vợ Ngưu Nhị xuống gác. Vừa đi, vừa nói:
“Bà chị có phúc đấy nhé, mặc kệ việc có thành hay không, tiền cơm đã có người trả rồi. Bà chị nhà Ngưu Nhị này, gọi nhiều thịt một chút, bổ sữa.”
Qua một lúc, Ngọc Xuân khoan thai đến.
Vừa vào cửa đã giải thích:
“Đợt hàng hóa cuối cùng của vụ mua bán mấy hôm trước đã đến rồi. Từ hôm nay sẽ không cần đi ra ngoài nữa. Lúc nãy tôi thấy vú em ngồi dưới nhà, cô không thích à?”
“Không phải thế.”
Lạc Anh bế em bé hơi lui ra sau, tránh cho khí lạnh trên người cậu ta bay đến người em bé.
“Chỉ là do biết người, biết mặt, không biết lòng. Tôi, tôi lại rất qua loa, không tinh ý. Việc chọn người cứ để cho cậu làm thì hơn.”
Bàn tay đang cởi mũ, áo của Ngọc Xuân sững lại, nâng mắt nhìn nàng.
Giữa đôi lông mày của Lạc Anh ngưng lại chút vẻ u sầu, lại liên tưởng với dáng vẻ lúc mới gặp nàng hôm qua, có thể tưởng tượng được mấy năm nay nàng cũng không được sống vui vẻ.
Thế là Ngọc Xuân không đổi vẻ mặt, lại khoác áo khoác đã cởi ra lên một lần nữa:
“Cũng nên thận trọng một chút. Thế để tôi ra xem thử. Nếu người không tồi thì sẽ giao cho cô quyết định.”
Qua một lúc, Ngọc Xuân trở về một mình.
Lạc Anh thấy sau lưng cậu ta không có ai, còn tưởng là vú em không được. Lại thấy em bé trong lòng bẹp miệng khóc nhỏ, vội đứng lên dỗ dành, hỏi:
“Người không được à?”
Ngọc Xuân xoa hai tay rồi áp lên mặt. Cứ như thế mấy lần, tốt xấu gì cũng ấm hơn một chút, rồi mới giơ tay ra đón lấy em bé đi dỗ.
Nói ra cũng lạ thật, hình như trời sinh cậu ta có lực hấp dẫn vậy, bất kể em bé khó chịu đến mức nào mà đến tay cậu ta đều trở nên rất nghe lời.
“Cũng không phải. Lúc cô ta mang bầu thì ông chồng qua đời ngoài ý muốn. Ba tháng trước sinh một bé gái, nhà chồng ghét bỏ, đã đuổi cả hai mẹ con đi. Giờ chẳng còn cách nào mới nghĩ đến việc đi làm bà vú cho người ta. Tôi sợ cô có gì kiêng kị nên chưa đồng ý ngay.”
Mặc dù em bé đã ngừng khóc, nhưng cái miệng nhỏ vẫn nhệch ra muốn tìm ăn, nhìn mà thấy đáng thương vô cùng.
Ngọc Xuân vừa dỗ dành, vừa giải thích: “Tôi đã bảo họ đun nóng chút sữa dê, lát nữa sẽ mang lên.”
Lạc Anh nghĩ ngợi: “Nếu là nhân phẩm không có vấn đề gì thì chọn người này đi. Cứ uống sữa dê mãi cũng không phải là cách, lúc đói thì đưa lên không kịp.”
“Không xem thêm chút à?”
“Chọn người này đi.” Lạc Anh nghĩ trong lòng, một người phụ nữ, lại mang theo em bé ba tháng tuổi thì phải sống thế nào chứ.
Giúp người ta, cũng là giúp chính mình.
Lúc tiểu nhị đưa sữa dê đến, Ngọc Xuân dặn hắn dẫn vú em lên. Chẳng bao lâu sau, vợ Ngưu Nhị rụt rè đi theo tiểu nhị.
Hai người này chưa từng sinh con dưỡng cái, càng khỏi nói đến quy trình tìm vú em, căn bản là chẳng biết nên làm gì. Tiểu nhị nhanh trí, thúc giục:
“Còn không mau đến bế tiểu thư đi.”
Vợ Ngưu Nhị như vừa tỉnh mộng, bước nhanh đến trước mặt Ngọc Xuân, vươn hai tay ra: “Lão gia, ngài đưa tiểu thư cho tôi đi.”
Cũng uống được kha khá sữa dê rồi, Ngọc Xuân lấy khăn lau miệng Tiểu Ngọc, sau đó đưa đến trong lòng nàng ta thật cẩn thận.
Vợ Ngưu Nhị nhận lấy bé một cách thành thạo, ánh mắt dịu dàng, miệng ngâm nga một khúc.
Nói ra cũng lạ, lúc Tiểu Ngọc ở bên Ngọc Xuân, uống mấy ngụm sữa dê liền thôi. Đợi đến khi ở trong lòng vợ Ngưu Nhị, không cần thầy dạy cũng ngóc cái đầu nhỏ lên.
“Ô.”
Tiểu nhị đã làm cha của ba đứa bé, rất hiểu cảnh này, mừng rỡ, nói:
“Đây là tiểu thư đói rồi đấy.”
Lạc Anh và Ngọc Xuân hai mặt nhìn nhau, người sau đứng dậy, khẽ hắng giọng:
“Thế thì chúng tôi ra ngoài trước đây. Làm phiền phu nhân rồi.”
Đợi đến khi hai người đàn ông ra khỏi phòng, vợ Ngưu Nhị bé Tiểu Ngọc ngồi xuống, mở vạt áo, áp ngực đến bên miệng Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc bú được sữa, bắt đầu hừ hừ, dường như đang dốc hết sức lực ra vậy. Bé nhắm mắt, nuốt ừng ực, ừng ực, Lạc Anh cũng nghe thấy.
Sau khi ăn no mà cũng không nỡ rời ra, vẫn đang ngậm. Vợ Ngưu Nhị dựa ra sau một chút, đầu nhỏ của bé hút thêm hai hơi ngay lập tức, rồi ngủ mất.
Đung đưa mãi mà qua thời gian tận ba chén trà nhỏ mới nghe thấy một tiếng chụt, em bé nhả ra.
Vợ Ngưu Nhị đứng dậy, cung kính đưa Tiểu Ngọc lại cho Lạc Anh.
Không biết có phải là ảo giác không, Lạc Anh thấy Tiểu Ngọc đã ăn no có khuôn mặt hồng hào, hai nắm tay nhỏ đặt hai bên đầu, hệt như đã thỏa mãn vô cùng.
Lạc Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trẻ trước mặt, thấy dáng vẻ nàng ta đứng đắn, thân hình cân xứng, trong lòng đã có mấy phần muốn giữ lại.
Nhưng nên hỏi thì vẫn cứ phải hỏi:
“Lúc cô ra ngoài thì chăm sóc con gái thế nào?”
“Bẩm phu nhân, dân phụ đã cho nó ăn no, đợi nó ngủ rồi mới ra ngoài.”
Lạc Anh lại hỏi: “Thế trong nhà cô còn có những ai?”
“Phu quân đã qua đời, nhà mẹ đẻ cũng không còn ai từ lâu.”
Ài.
Lạc Anh thở dài tận đáy lòng, nói: “Cô đi về trước đi.”
Nước mắt của vợ Ngưu Nhị trào ra ngay lập tức. Vừa nhớ đến hũ gạo trống không trong nhà, hận không thể dập đầu cầu xin vị phu nhân trước mặt giữ nàng ta lại.
Nhưng số mạng của nàng ta từ khi còn là con gái đã không còn cha mẹ, mới gả chưa được hai năm thì chồng cũng mất rồi. Đến cả nhà chồng đuổi nàng ta ra ngoài còn nói là khắc cha, khắc chồng, nếu ở lại thì ai biết sẽ gặp phải bất chắc gì nữa chứ.
Lúc trước nàng ta cũng thử đi tìm việc làm vú em, làm may vá, kể cả làm vệ sinh, đi đổ bô. Nhưng vừa nghe thấy là nàng ta, người nào người nấy xua tay, chỉ sợ nếu có quan hệ gì với nàng ta sẽ mang đến tai họa cho gia đình mình.
Lúc vợ Ngưu Nhị quay người, nước mắt âm thầm chảy ra. Lại nghe thấy Lạc Anh nói:
“Buổi trưa và buổi tối lại đến cho bú hai lần, lúc đến thì cứ mang cả con gái theo.”
Cả người vợ Ngưu Nhị chấn động, không thể tin nổi mà xoay lại, ngơ ngác nhìn Lạc Anh.
Thấy trên má nàng ta còn có nước mắt, Lạc Anh cũng đoán được. Thế là giọng điệu càng mềm mại hơn mấy phần:
“Đứa bé còn nhỏ, để ở nhà rất nguy hiểm. Hơn nữa cô lại không yên tâm. Dù sao ở đây… con gái của tôi cũng không chênh với nó mấy, trông cả hai đứa đi. Chỉ có điều, lúc đến thì quấn nó dày vào, bên ngoài rất lạnh, đừng để bị lạnh.”
Giờ vợ Ngưu Nhị mới tỉnh ra, kích động đến môi run rẩy, không nói nổi tiếng nào, dứt khoát quỳ xuống dập đầu hai cái thật mạnh với Lạc Anh, biểu hiện cảm kích trong lòng.
Sau khi vợ Ngưu Nhị đi, Lạc Anh khẽ thở dài.
Bất kể đã trải qua bao nhiêu ngươi lừa, ta gạt, lá mặt, lá trái, nàng vẫn không có cách nào làm ngơ với mọi việc. Có lẽ, nàng là một đứa ngốc từ trong xương đi. Nếu không thì sao lại sẽ tin tưởng người khác đến thế.
Cúi đầu nhìn Tiểu Ngọc trong lòng, không nhịn được mà áp mặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của bé, nàng cảm nhận một chút ấm áp, chống đỡ lấy thiện ý trong nội tâm.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.
Nay dịch xong chương này phải đi hỏi các mẹ xem cái chăn quấn em bé gọi là gì, mới biết đến từ “chũn”. Từ chương sau sẽ dùng nếu có nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.