Có thể nói Ngọc Xuân làm việc hoàn hảo vô cùng.
Đầu tiên là thuê một tòa nhà ở trấn nhỏ, cho vợ Ngưu Nhị dẫn con gái vào ở cùng. Lại mua thêm hai nha hoàn hầu hạ, sau khi thu dọn thỏa đáng mới đón Lạc Anh và Tiểu Ngọc vào ở.
Tòa nhà không lớn, cả hai bên trái phải và phòng bếp là có bốn gian. Lạc Anh và Tiểu Ngọc ở gian phòng chính, vợ Ngưu Nhị và con gái ở gian phía đông cùng với hai nha hoàn. Gian phía tây để trống, chất không ít đồ cho trẻ sơ sinh.
Nhà mẹ đẻ vợ Ngưu Nhị họ Bào, giờ bọn nha hoàn đều gọi nàng ta là thím Bào. Con gái tên là Đậu Miêu, ngụ ý cơm áo không lo. Nay đúng thật là không phải lo cơm áo hàng ngày. (Miêu: mầm mống, lúa non)
Vì chủ nhà rộng lượng, thím Bào rất để tâm vào việc cho em bé bú. Thời gian trôi qua, Tiểu Ngọc càng dính vú em hơn là Lạc Anh. Buổi tối, bé ngủ cùng với Đậu Miêu trên một cái giường, ăn no sẽ bắt đầu thổi bong bóng i i a a.
Trong nháy mắt, ba tháng đã qua.
Cuối cùng thì băng tuyết nơi đất bắc cũng tan. Gió xuân mang theo màu xanh phủ khắp nhân gian. Gió thổi dương liễu say, hương hoa lướt qua má.
Lạc Anh đang ngồi trên ghế dựa dưới mái hiên, nha hoàn Thúy Nhi bế Đậu Miêu, thím Bào bế Tiểu Ngọc ngay dưới tán cây hạnh. Gió vừa thổi, cánh hoa trắng như tuyết bay xuống đầy người.
Nàng nhìn cảnh tượng này có mấy phần quen thuộc, lại nhớ đến con chim ấy, cũng không biết rốt cuộc trong đời này, nó có còn hy vọng chạy khỏi lồng giam kia hay không.
Tiểu Ngọc chơi một lát lại bắt đầu rúc vào người thím Bào. Biết được bé đói bụng, thím Bào vội bế vào nhà, chỉ để lại bốn người tiếp tục ngắm cảnh trong viện.
Lạc Anh ngồi dựa mỏi rồi, ngồi thẳng dậy, vỗ tay về hướng Đậu Miêu, thật sự đã hấp dẫn được ánh mắt của nó.
“Nào, để tôi bế.”
Hình như Đậu Miêu thích nàng vô cùng, nghiêng người một cái, nhào theo hướng nàng ngồi.
Thúy Nhi đưa Đậu Miêu sang một cách cẩn thận: “Phu nhân để ý một chút, Đậu Miêu vừa mới ăn xong, sợ sẽ nôn ra làm bẩn váy áo của người.”
“Không sao, trẻ con cũng không bẩn.”
Đón được Đậu Miêu, Lạc Anh vui vẻ hẳn lên ngay: “Hình như lại nặng lên rồi.”
“Đúng ạ, mẹ em nói trẻ con thay đổi mỗi ngày. Phu nhân, người xem, nó đã mọc răng này.”
Lạc Anh nhìn thử, đúng là trong khuôn miệng của Đậu Nha lấp ló một cái răng trắng nhỏ.
Trẻ con mọc răng luôn không tránh được chảy nước miếng. Thỉnh thoảng Thúy Nhi lại lau đi, không quên buôn chuyện:
“Hôm trước em ra ngoài đi chợ, nhìn thấy đầu phố lại có thêm một nhà người Bắc Ngụy chuyển đi. Quả là lạ thật, đây là nhà thứ bảy trong tháng này rồi.”
Lạc Anh không cho là đúng: “Chuyển thì chuyển đi, đây vốn là địa giới nước Nam Trần chúng ta. Có lẽ người ta muốn lá rụng về cội, cũng không phải là không thể.
Đậu Miêu nghịch ngợm vươn tay túm lấy khuyên tai của Lạc Anh, Thúy Nhi sợ nàng bị thương, vội giơ tay bao lấy móng vuốt nho nhỏ của Đậu Miêu.
Bế một lúc, Lạc Anh cũng hơi mệt, đưa em bé lại cho Thúy Nhi, nghĩ ngợi rồi nói:
“Dạo này mọi người đừng ra ngoài, trừ khi có việc cần kíp.”
Nàng cũng không nói rõ là tại sao, nhưng luôn cảm thấy thường xuyên có người rời đi, chắc chắn là đã xảy ra vấn đề gì đó.
Sự khác thường tất có điều lạ, hai nước im lặng đã sáu năm, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng thật ra bên dưới luôn có một mạch nước ngầm đang chuyển động. Ai cũng không biết sự hòa bình giả dối này có thể kéo dài bao lâu, lúc nào sẽ bùng nổ.
*
Khi Ngọc Xuân trở về, mang theo một tin tức.
“Cái gì? Đại Hãn Bắc Ngụy bị đâm?”
“Ừ.”
Sau khi Ngọc Xuân vò khăn, lau mặt, giờ mới bế Tiểu Ngọc vào lòng chơi.
Xa cách đã năm tháng, giờ đây Tiểu Ngọc đã mọc một cái răng trắng phau, nước miếng chảy bên khóe miệng, i i a a, cũng không biết là đang nói gì.
Lạc Anh lại nghĩ là: Sắp đánh trận sao?
Thấy dáng vẻ nàng có tâm sự nặng nề, Ngọc Xuân vội an ủi:
“Đến nay, tin tức này còn chưa truyền đi, không rõ nguyên nhân trong đó là gì. Nghe nói là một thị nữ bồi giá của Đại phi, người Nam Trần, làm liên lụy đến quan hệ tốt đẹp giữa hai nước. Dù thế nào cũng sợ là khó tránh khỏi chiến tranh. Lần này tôi đến cũng là để đón hai người đi đổi một nơi ở khác. Một khi đánh lên, dân chúng biên giới đứng mũi chịu sào, sẽ gặp phải tai ương.”
Đúng thế!
Chẳng qua dân chúng bình thường cũng chỉ cầu được an cư, lạc nghiệp. Nói ra thì dễ, nhưng ở thời đại rung chuyển này lại khó khăn vô cùng.
Cảnh hoang tàn từ hồi trận chiến Diễn vương vẫn đang còn trước mắt, đại địa mới bình yên không lâu lại phải gặp phong ba.
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ loạn chuyển, cho đến tận khi có tiếng khóc của em bé mới gọi nàng tỉnh lại.
Nâng mắt nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt chị Ngọc Nhi đang treo đầy nước mắt, bé vươn tay muốn nàng bế đấy.
Nàng đón lấy Tiểu Ngọc vào lòng, bé đã nín khóc thật rồi.
Ngọc Xuân thấy cảnh này, cười khổ: “Đúng là phải ở bên trẻ con nhiều hơn. Giờ mới có mấy tháng mà đã không nhận ra tôi nữa rồi.”
Dứt lời, lại nói: “Tôi mua một tòa nhà ở Lư Châu, gạo, mỳ, lương thực, dầu muối, đều được chuẩn bị đầy đủ. Nếu chiến sự xảy ra thật, ít nhất cũng có thể đảm bảo cuộc sống vô ưu trong chốc lát. Cũng tiện chăm sóc hai mẹ con cô thật tốt, bầu bạn Tiểu Ngọc lớn lên.”
Trong lúc nhất thời, đầu óc của Lạc Anh vẫn chưa chuyển qua đây được, nhìn cậu ta mà sững sờ, vẻ mặt dại ra, khó mà tiêu hóa được những lời này.
Em bé trong lòng đã ngủ say, lông mi dài ướt sũng, dính lại vào nhau. Ngọc Xuân bế bé từ trong lòng nàng lên, đặt vào nôi một cách cẩn thận.
Cậu ta ghé vào bên nôi, dịu dàng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tiểu Ngọc:
“Tôi và cô quen biết từ hồi còn niên thiếu, đáng tiếc duyên phận quá mỏng. Nay đến tuổi này, cũng là ông trời cho chúng ta gặp lại. Tôi tự biết là không xứng với cô, nhưng mà Lạc Anh, giữa loạn thế này, xin hãy để tôi chăm sóc hai mẹ con cô đi.”
Chàng trai ngẩng mặt lên nhìn nàng, trịnh trọng mà kiên định. Trong đôi mắt dịu dàng ấy như chất chứa nước suối mùa xuân đã tan băng, lấp lánh ánh sáng.
Đôi mắt Lạc Anh trống rỗng, ngay tại lúc này không tìm ra lời nào để đáp lại.
Ngọc Xuân bèn nói: “Đừng trả lời vội, đường còn xa, ngày tháng còn dài, cô cứ nghĩ từ từ.”
Cuối cùng, Lạc Anh lại nuốt lời nói đã đến đầu lưỡi vào trong, cụp rèm mi xuống. Cho đến tận khi Thúy Nhi đến giục ăn cơm, Ngọc Xuân lưu luyến rời đi, nàng mới thở phào một hơi.
Sau bữa tối, thím Bào ngồi trong phòng cho Tiểu Ngọc bú sữa.
Phía sau bình phong, bóng dáng nàng ta thướt tha, lả lướt, thỉnh thoảng lại vỗ về Tiểu Ngọc, miệng ngâm nga bài hát ru, dịu dàng mà xa xôi.
Lạc Anh ngồi trước bàn phấn, nhìn bản thân trong gương đồng, chậm rãi đưa tay lên xoa má trái.
Đúng như Ngọc Xuân nói, thời gian trôi qua đã làm vết sẹo nhạt dần.
Giờ đây, vết thương to đùng, sâu đến tận xương, đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại một vết sẹo nhàn nhạt từ gò má đến khóe miệng. Bình thường, Thúy Nhi sẽ thoa phấn để che đi cho nàng, chỉ đến sau khi tắm rửa mới hiện ra.
Nửa năm trôi qua, vẫn không có tin tức của chàng.
Lạc Anh tự nhủ chàng đã bị Ninh Mặc chế trụ rồi, nếu không thì nhất định sẽ đến tìm nàng.
Thế nhưng, có vô số đêm cũng sẽ sinh lòng oán trách, nhịn không được mà mắng:
Lý Diên Tú, không phải chàng rất có năng lực à? Lúc đầu một mình một ngựa ra ra vào vào Bắc Ngụy để cướp Ninh Nghiên. Sao giờ đến lượt nàng thì lại chẳng linh nghiệm gì rồi?
Bóng dáng người phụ nữ đi đi lại lại đã làm nàng tỉnh ra, quay đầu phát hiện Tiểu Ngọc trong lòng thím Bào đã ngủ say rồi, chuẩn bị được bế ra ngoài.
Lạc Anh mở miệng ngăn lại:
“Tối nay để Tiểu Ngọc ngủ ở chỗ tôi đi.”
Thím Bào hơi ngạc nhiên, nhìn nàng một cái, nhưng vẫn nghe theo, đặt Tiểu Ngọc xuống. Đã đi đến cửa rồi mà nàng ta còn lấy hết dũng cảm ra, quay người nói rất thành khẩn:
“Phu nhân, người với lão gia bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều. Nay không dễ dàng gì lão gia mới quay lại một chuyến, người cũng nên đi lôi kéo chút. Nếu không, đàn ông mà thay lòng, người chịu khổ vẫn là phụ nữ chúng ta mà.”
Thím Bảo là người nhát gan, thận trọng, bình thường ở nhà là thuộc loại người mà đánh rắm cũng không dám. Nay bỗng nói như vậy với nàng, ngược lại, làm cho Lạc Anh nổi hứng trêu đùa mấy câu.
Nàng cố ý giả vờ không hiểu: “Hả? Nghe ý của cô, sợ là lão gia đã hai lòng?”
Để tiện cho nàng và Tiểu Ngọc, lúc mua tòa nhà và nha hoàn, Ngọc Xuân đều dùng danh nghĩa vợ chồng. Thế là ba người này đều tưởng bọn họ là một đôi thật sự, bình thường cũng gọi là lão gia, phu nhân.
Quả đúng là làm cho thím Bào gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng lên, xua tay liên tục: “Phu nhân, thế nào cũng đừng hiểu lầm, lão gia một lòng say mê phu nhân, người làm công chúng em nhìn thấy đều nói loại đàn ông như lão gia là thiên hạ khó tìm đấy. Cũng trách em, không hiểu sao mà đầu óc lại lơ mơ thế này, nói lời linh tinh với phu nhân, thật là đáng chết…..”
Lạc Anh thấy nàng ta sắp rơi nước mắt, vội ngăn lại, khuyên nhủ: “Tôi đang đùa cô thôi, lão gia là người thế nào, đương nhiên là tôi hiểu.”
Thím Bào phân tích cẩn thận, thấy vẻ mặt nàng không khác bình thường, giờ mới thở phào.
Nàng ta không dám mở miệng nữa, cúi người chào, muốn đi ra. Lúc này, lại bị Lạc Anh gọi lại:
“Thím Bào, ở lại chút đã, tôi có lời muốn nói.”
Giọng điệu rất nghiêm túc, thái độ rất nghiêm túc, dọa đến thím Bào rớt nước mắt luôn.
Trong lòng nàng ta hối hận đến chết, phu nhân đối xử với nàng ta tốt như thế, nàng ta vốn là người từng trải, hy vọng phu nhân và lão gia càng tốt đẹp hơn, không ngờ lại chọc phu nhân nổi giận.
Ở đây nửa năm nay, nàng ta và Đậu Miêu sống những ngày tháng như thần tiên. May vá, giặt giũ, củi lửa, thổi cơm, đều không phải làm. Phu nhân rất săn sóc, cái gì Tiểu Ngọc có một phần thì tất nhiên Đậu Miêu cũng có một phần.
Nếu không phải như thế, nàng ta cũng không móc nổi thật lòng ra được.
Thấy nàng ta sợ đến run rẩy, Lạc Anh dở khóc, dở cười: “Tôi có phải là hổ cái ăn thịt người đâu, gọi cô lại là vì muốn bàn bạc một việc với cô.”
Thím Bào không dám nói gì, cúi đầu im lặng đợi tin.
Lạc Anh thở dài, giọng điệu mềm mại hơn ba phần. Không dám nhắc đến chiến tranh, mà chỉ lấy lý do chuyển nhà, hỏi nàng ta có muốn đi theo hay không.
Lời còn chưa dứt, thím Bào gật đầu như giã tỏi, sốt ruột không chịu được:
“Em nguyện ý đi theo phu nhân, chăm sóc tiểu thư cả đời.”
Lạc Anh lại nói: “Cô phải nghĩ kỹ vào, có khi lần này xa xứ lại là cả đời đấy. Nếu cô không nỡ, tôi cũng sẽ để lại một số bạc cho cô, để hai mẹ con sinh hoạt.”
“Cảm ơn phu nhân nâng đỡ. Chỉ là phúc phận của em mỏng, có mỗi con gái làm bạn. Nếu không gặp phu nhân, có lẽ hai mẹ con em đã chết đói ngoài đường từ lâu rồi. Đối với em mà nói, quê cũ chỉ có đau lòng, không hề có lưu luyến. Ngược lại, là phu nhân đã cho em sống lại, xin phu nhân đừng chê mẹ con em là trói buộc, cho phép mẹ con em đi theo người.”
Dứt lời, quỳ phịch xuống, bắt đầu dập đầu.
Lạc Anh hoảng sợ, vội đứng lên đỡ nàng ta.
Thím Bào ôm mặt, nước mắt rơi như mưa. Không chỉ lưu luyến Lạc Anh, mà phần hơn là nỗi sợ hãi bất an về cuộc sống tương lai.
Lạc Anh đỡ nàng ta dậy, nhìn nàng ta, đồng ý:
“Yên tâm, chỉ cần cô muốn, đây sẽ luôn là nhà của cô.”
~~~~~~~~~
Ngát dịch.