Suỵt! Phu Nhân Đến Rồi!

Chương 103: Gặp lại từ châu




Thúy Nhi là bị mẹ kế đẩy ra bán, vốn còn muốn bán nàng ta làm di nương cho nhà giàu để kiếm chút tiền. Nếu không phải nàng ta có tính tình dữ dằn, tranh thủ một đường sống cho bản thân, chẳng biết lúc này đang qua ngày ở tít sâu bên trong nhà cao cửa rộng nào nữa.
Vừa nhớ lại, ngay lập tức, nàng ta đã tỏ thái độ kiên quyết, muốn đi theo Lạc Anh.
Một nha hoàn khác là Liễu Nhi rất do dự, sau khi về nhà bàn bạc một hồi thì quyết định ở lại đây. Dù sao cha mẹ khỏe mạnh, trong nhà còn có em trai, em gái phải nuôi. Lạc Anh cũng không cứng rắn giữ lại, cho chút bạc chia tay. Nàng ta quỳ xuống dập đầu hai cái, rồi gạt lệ, khoác bao quần áo đi ra cửa.
Thúy Nhi hung hăng đi theo Liễu Nhi hai bước mới dừng lại, xị mặt, lau nước mắt, nhổ toẹt một cái:
“Phi, con đĩ con cũng tàn nhẫn thật, nói đi là đi luôn.”
Hai người họ cùng được tuyển vào, tuổi tác tương đương, lại cùng ăn, cùng ở nhiều ngày thế này, đương nhiên là luyến tiếc. Lạc Anh an ủi nàng ta:
“Mỗi người có chí hướng khác nhau, huống chi trong nhà em ấy còn có song thân khỏe mạnh, sao có thể dứt bỏ được.”
Trong lòng Thúy Nhi hiểu rõ, nhưng vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt. Tiểu Ngọc được ôm trong lòng lại chẳng hiểu gì, vươn tay sờ nước mắt, miệng ê a, như là đang dỗ nàng ta vậy.
Thúy Nhi thêm một câu: “Xem này, tiểu thư còn biết thương em nữa, thế mà con đĩ kia chẳng thèm quay đầu lại. Đúng là mất công làm chị em một hồi.”
Lạc Anh nhìn lại có chút hâm mộ.
Không lâu trước đây, nàng cũng ngây thơ, tươi sáng, muốn nói gì thì nói nấy, muốn làm gì thì làm nấy như thế này.
Nàng đón lấy Tiểu Ngọc, nắm bàn tay nhỏ đang muốn giật tóc mình, nâng mắt nhìn Thúy Nhi:
“Hôm nay cũng không có việc gì, em đi nhanh lên còn có thể đuổi kịp đấy.”
Ánh mắt Thúy Nhi sáng lên, sau đó lại gõ hai ngón tay trỏ với nhau, nhìn Lạc Anh chớp mắt.
Lạc Anh bị nàng ta làm cho buồn cười:
“Em đi tìm thím Bào lấy hộp bánh đào. Còn có lần này lão gia mang về ít hoa lụa, em chọn lấy hai đóa rồi mang đi cho Liễu Nhi đi.”
Ngay lập tức, Thúy Nhi há to miệng, đôi mắt cũng híp lại thành một đường, rồi cảm ơn liên tục:
“Cảm ơn phu nhân. Phu nhân thật tốt quá. Phu nhân, thế em đi lấy đây ạ.”
“Đi đi, đi đi.”
Đuổi con vẹt khéo miệng này đi, Lạc Anh chơi với Tiểu Ngọc rất chuyên chú.
Cũng chẳng biết tính cách của Tiểu Ngọc là kế thừa của ai, hiếu động như con khỉ. Cả ngày không có nổi một khắc yên tĩnh. Lúc này đây, chân bé rất khỏe, không hề ngồi yên mà chỉ thích đứng lên, ra sức nhún nhảy.
Lạc Anh đỡ dưới nách bé, sau khi đùi bị đạp mấy phát, bỗng tay trống không. Nâng mắt nhìn, hóa ra là Ngọc Xuân đã bế thẳng bé lên.
Lạc Anh xoa cánh tay nhức mỏi: “Sao sớm thế này đã về rồi.”
Tiểu Ngọc được Ngọc Xuân giơ lên cao, cười khanh khách. Sau mấy lần, Ngọc Xuân cũng toát một lớp mồ hôi mỏng, ôm bé vào lòng, mặc kệ bé không vui, sờ mó mắt mũi cậu ta.
“Đây vốn là một lần đi mua hàng cuối cùng, mời họ ăn bữa cơm rượu, mấy năm nay cũng xem như là đã vẽ được một vòng tròn hoàn hảo, ai nấy tụ tập vui vẻ, cũng tự tản ra là xong. Còn có…..”
Ngọc Xuân ôm em bé, cậu ta mặc một bộ áo dài, đứng trước mặt nàng, vẻ mặt mang ý cười nhàn nhạt:
“Trong lòng vẫn luôn nhớ thương hai mẹ con, bèn về sớm một chút.”
Ánh mắt của cậu ta nóng bỏng vô cùng, làm Lạc Anh bị bỏng trong lòng đến run lên. Nàng vội quay đầu đi lấy khăn tay, trốn khỏi tầm nhìn.
Từ ngày đẩy ra tầng cửa sổ giấy, Ngọc Xuân hoàn toàn đem chính mình thành nam chủ nhân của cái nhà này.
Giữa lúc ngượng ngùng, thím Bào đến đây.
Đầu tiên là hành lễ với Ngọc Xuân, sau đó đón lấy Tiểu Ngọc, nói đã đến giờ ăn. Rồi cố ý để lại hai người ở lại, cho họ không gian riêng tư.
Giờ thì hay rồi.
Lúc nãy có em bé ở đây còn có thể làm không khí hòa hoãn chút. Bây giờ chỉ còn lại hai người, Lạc Anh ngại đến mức cả hít thở cũng thấy không được tự nhiên.
Im lặng không lời.
Lạc Anh nghiêng người đi, tay nắm chặt khăn, chậm chạp mãi không muốn quay đầu lại, chỉ sợ Ngọc Xuân lại nói ra câu nào không thích hợp.
May mà cậu ta cũng chẳng phải là người không thức thời như thế.
“Đúng rồi, không phải nàng nhờ tôi hỏi thăm tin tức của một người tên là Ô Qua à? Lần này thật sự có chút mặt mũi rồi.”
Lạc Anh xoay lại một cách nhanh chóng, nhìn cậu ta, sốt ruột: “Chú Ô đang ở đâu cơ?”
Lần này trở về, nàng không dám đi tìm mẹ, chỉ sợ sẽ mang tai họa đến cho bà ấy. Lại sợ đám người của Ninh Nghiên không tìm thấy nàng thì sẽ đi tìm mẹ nàng xui xẻo. Nàng bị tra tấn trong lòng suốt ngày đêm, bèn nhờ vả Ngọc Xuân.
Ngọc Xuân thấy dáng vẻ căng thẳng của nàng, dịu dàng an ủi:
“Chớ lo lắng, một vị dự tiệc hôm nay vừa đúng là người chuyên thu thập hàng da ở Bắc Ngụy. Nghe ông ta nói, đoạn thời gian trước, bộ lạc Thản Thản mới có thêm một hộ mới. Trước đây người nam làm đồ tể ở trấn nhỏ, cưới bà vợ là người Nam Trần, dáng vẻ đoan trang, phẩm tính tốt đẹp. Mọi người đều khen người này có phúc, thế mà lại có thể làm cho một phụ nữ người Hán đi theo ông ấy đến ở lều trại trên thảo nguyên.
Tôi nghe thấy bèn hỏi thêm mấy câu, họ không biết tên của người phụ nữ, nhưng không nghi ngờ gì người đàn ông tên là Ô Qua thật.”
Cuối cùng Lạc Anh có thể thở phào.
Cảm ơn trời đất, mẹ và chú Ô không bị nàng làm liên lụy. Nếu không thì nàng có chết cũng phải bịt khăn che mặt, chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với người thân nữa.
Nhưng mà, vừa nhớ đến thế lực của Ninh Nghiên, nàng lại không nhịn được mà hỏi tiếp:
“Không phải bộ lạc Thản Thản cũng thuộc Bắc Ngụy à, nhỡ đâu……”
Nàng dừng lại đột ngột vì bỗng nhớ ra vẫn chưa kể với Ngọc Xuân về những gì nàng đã trải qua.
Đôi mắt của Ngọc Xuân tràn ngập sự đau lòng, lại dùng lời nói dịu dàng như gió xuân phớt qua khuôn mặt để hóa giải lo lắng trong lòng nàng:
“Nhân số bộ lạc Thản Thản thưa thớt, lại sống rất xa nhau. Huống chi, bọn họ là đoàn kết nhất. Yên tâm đi, họ sẽ không sao đâu.”
Lạc Anh nhẹ nhàng thở ra, lại bỗng ngẩng đầu mạnh mẽ, nhìn Ngọc Xuân.
Hình như… cái gì cậu ta cũng biết. Biết tin tức mà nàng muốn nghe ngóng không phải là của Ô Qua, mà là của người phụ nữ bên cạnh Ô Qua.
Cậu ta vẫn luôn như thế, chẳng hỏi gì cả nhưng lại làm tất cả.
Có lẽ, giấc mộng của trước đây… cũng nên tỉnh thôi.
Mẹ nói trèo cao ngã đau, nàng lại cứ cố chấp mãi, đâm đầu vào tình yêu đến không thể tự kiềm chế. Hệt như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, đang chạy trên thảo nguyên lý tưởng, mà nó đã quên mất, không thể nào trên thảo nguyên chỉ có mỗi trời xanh, mây trắng, gió mát.
Sự báo thù dưới cơn thịnh nộ của Ninh Nghiên giáng xuống như một tia sét cực lớn giữa bầu trời đầy mây đen. Mà chính nàng hoàn toàn không có sức lực đánh trả.
Điểm chí mạng nhất là còn làm liên lụy đến người nhà.  
Nghĩ chút thôi cũng hiểu được, trong lều trại giữa nơi hoang tàn, vắng vẻ, chỉ có mẹ và chú Ô sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu gian khổ.
Lạc Anh chớp mắt, hốc mắt chua xót, cố ép cho nước mắt chảy ngược vào trong, lại bỗng cảm thấy hai vai chợt nặng, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra, không biết Ngọc Xuân đã đứng sau lưng từ lúc nào, đặt hai tay lên vai nàng.
“Lạc Anh.”
Giọng nói của Ngọc Xuân vẫn luôn dịu dàng như thế, bao hàm sức mạnh làm cho người ta phải tin phục.
“Mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi.”
Phải không?
Nàng mờ mịt quay đầu lại, nhìn cảnh tượng trước mắt một lần nữa.
Đã qua mấy mùa xuân, gốc cây đào sắp chết héo đã mọc ra chồi non, rồi từ trên phiến lá cây xanh mướt, mấy đóa hoa yêu kiều nở ra. Nhị trắng, cánh hồng, như là biểu tượng của cuộc sống mới.
*
Trên quan đạo bụi mù, một chiếc xe ngựa chạy chầm chậm. Sau khi bánh xe nặng nề lướt qua, làm bay lên một đợt bụi đất.  
Lại đi thêm một lúc nữa, rốt cuộc người trong xe không nhịn được, đẩy mở rèm cửa, hô mấy câu với bóng lưng người ngồi bên ngoài:
“Dừng lại trước đã, thím Bào lại muốn nôn rồi.”
Bánh xe ngừng chuyển động, người phụ nữ vội lao từ trên xe xuống, chạy đến gốc cây ven đường, nôn điên cuồng không ngừng.
Lạc Anh đưa một bàu nước cho Thúy Nhi: “Mau qua nhìn thử xem.”
Đợi đến khi Thúy Nhi cũng đi qua bên đó, Lạc Anh mới hỏi nhỏ: “Còn bao xa nữa mới có thể tìm được nơi ở? Tôi thấy thím Bào không chịu nổi đâu.”
Ngọc Xuân đặt roi ngựa trong tay xuống, lấy một cái hộp nhỏ trong người ra, đưa đến tay Lạc Anh:
“Đây là cao bạc hà, lát nữa nàng bảo người ta bôi một ít ở hai bên thái dương, có thể giảm bớt một chút.”
Lạc Anh nhận lấy, mở ra ngửi thử, suýt nữa thì sặc ra cả nước mắt.
“Có đồ tốt thế này mà không lấy ra sớm, giờ mới đưa.” Lạc Anh không nhịn được mà trách cậu ta, cất cái hộp đi để lát nữa đưa cho thím Bào.
Ngọc Xuân cũng không ngờ thím Bào lại có phản ứng mạnh như thế, nhưng vốn thứ này là vật tùy thân của cậu ta. Trừ Lạc Anh, cậu ta cũng không muốn đồ của mình bị đưa cho người ngoài dùng.
Hôm nay xem như là ngoại lệ đi.
Quả thật, cao bạc hà hữu dụng vô cùng, sau khi thím Bào thoa lên, vẫn còn hơi choáng váng, khó chịu, nhưng tốt xấu gì cũng không bị nôn nữa.
Đoàn người đi khoảng nguyên một tháng mới đến Từ Châu.
Lạc Anh nhìn thấy quán trọ quen thuộc kia mới bỗng nói:
“Đây là thành Từ Châu?”
Ngọc Xuân đã xuống ngựa, đang cởi hàm thiếc và dây cương, nói: “Đúng thế, lát nữa tôi sẽ đặt hai phòng, mọi người đi nghỉ trước đi. Tồi còn phải đi gặp mấy thương hộ, dặn dò chút việc.”
Lạc Anh từ chối theo bản năng: “Có thể đổi quán trọ khác không?”
Ngọc Xuân không hiểu ra sao, còn chưa kịp mở miệng, tiểu nhị đã ra ngoài:
“Vị gia này cứ giao đồ đạc cho tôi là được. Phu nhân, tiểu thư, xin mời vào, xin mời vào.”
Tiểu nhị tiếp nhận hành lý, không đợi trả lời đã mời luôn người đi vào.
Trở lại chốn cũ, trong lòng lại có cảm giác khác.
Khi đi qua cầu thang, hành lang quen thuộc, ánh mắt nàng rất phức tạp. Cuối cùng, tầm nhìn khóa chặt ở gian phòng cuối hành lang ấy.
Cửa phòng đóng chặt.
“Phu nhân muốn ở gian phòng kia ạ?”
Âm thanh đột ngột vang lên bên tai đã gọi tâm trí của nàng lại. Lạc Anh cụp mi muốn phủ nhận, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: “Phòng đó có gì không ổn sao?”
Tiểu nhị cười ha ha, nói: “Phu nhân thật là tinh mắt, nhưng thật không khéo, gian phòng kia đã được một vị gia bao rồi ạ.”
Trái tim Lạc Anh nảy lên hai cái thật mạnh, giọng nói cũng bất giác run rẩy theo:
“Là, là người thế nào?”
Hành lý có vẻ nặng, tiểu nhị vác lên vai, nói:
“Muốn nhắc đến vị kia, quả đúng là trăm năm khó gặp, vừa tuấn tú, vừa trẻ tuổi, lại còn thế này!”
Tiểu nhị giơ hai ngón tay từ trong tay áo ra xoa xoa. Vẻ mặt ngưỡng mộ: “Bên cạnh còn có phu nhân xinh đẹp như tiên trên trời đi theo nữa, chẹp chẹp chẹp, tất cả những điểm mà đàn ông toàn thiên hạ muốn thì bị một mình người này bá chiếm hết rồi.”
Chung quy Thúy Nhi còn ít tuổi, vừa nghe thấy như tiên trên trời thì không nhịn được mà tiếp lời: “Có thể đẹp đến nhường nào chứ, có thể đẹp hơn cả phu nhân nhà chúng tôi á?”
Lời này khiến cho tiểu nhị không kiềm được mà nhìn khuôn mặt của Lạc Anh cho kỹ.
Lạc Anh nghẹn đến tận họng, vẻ ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, trách cứ Thúy Nhi: “Không được vô lễ.”
Thúy Nhi cũng chẳng sợ, lè lưỡi, nghiêng đầu kiêu ngạo vô cùng: “Nói đi, có đẹp như phu nhân nhà chúng tôi không?”
Rốt cuộc tiểu nhị cũng rời khỏi khuôn mặt của Lạc Anh, cười vô cùng nịnh nọt: “Người kia là tiên trên trời, phu nhân đây chính là Cửu thiên Huyền nữ, đẹp hơn người kia nhiều.”
Thúy Nhi che miệng cười rộ lên, thím Bào cũng không nhịn được mà cười.
Tiểu nhị đã chọc cười đám phụ nữ này thành công, cũng nhếch miệng theo, hắn đã dàn xếp thành công để dẫn họ đi sang phòng khác.
Đợi đến khi đặt hành lý xuống, tiểu nhị chuẩn bị đi ra ngoài thì bị Lạc Anh đang đứng ở cửa gọi:
“Gian phòng kia…..” Nàng do dự, nói: “Chính là người mà cậu nói, hiện giờ có còn ở đây không?”
“Hài, lần trước đến đây là từ nửa năm trước rồi. Nhưng cũng không thấy người đó dẫn theo cô vợ tiên nữ đến. Nhưng mà người đó đã trả tiền, không cho phép có người khác vào ở gian phòng này. Chúng tôi cũng chẳng thể hỏi nhiều hơn, mở tiệm kinh doanh mà, cũng phải làm việc theo quy củ. Nhưng phu nhân cứ yên tâm, hai phòng phu nhân đây cũng là phòng thượng hạng đấy, không kém gian phòng kia tí nào.”
Lạc Anh xua tay, nghĩ ngợi rồi lấy một miếng bạc vụn ra, đặt vào lòng bàn tay tiểu nhị.
Tiểu nhị lộ vẻ mừng như điên, vui vẻ cảm ơn liên tục rồi lui xuống.
Nhìn theo bóng dáng mừng rỡ nhảy nhót của hắn, lại nghĩ đến ánh mắt lúc nãy hắn nhìn mình, Lạc Anh xác định rằng hắn không hề nhớ ra nàng thật.
Châm chọc biết bao!
Ngươi tưởng ký ức khắc sâu đến mức nào chứ. Trong hiện thực, trừ ngươi ra, thì chẳng đáng nhắc đến trong mắt người khác.
Thời gian ý mà, tàn nhẫn như vậy đấy. Mọi người đều tiến lên phía trước, chỉ có nàng vẫn độc hành trong những điều đã qua.
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.