Tiếng loa vừa dứt, Nhạc Lâu Phong thoắt đã lên sàn đấu. Mọi người bên dưới trầm trồ khen ngợi. Trái ngược với hắn, chàng chậm rãi bình tĩnh mà đi lên bằng cầu thang. Đến nơi, hắn khó chịu nói:
"Mong ngươi sẽ nhường ta."
Rồi hắn ra tay đánh trước, xông lên, đánh những đòn hiểm vào chàng. Tuy nhiên, chỉ thấy từ trên cao một thân người như một viên đá rơi xuống. Mọi người xúm lại xem, Nhạc Lân Phong nằm phục dưới chân sàn thi đấu. Trần Ánh Dương chậm rãi bước xuống, đi qua chỗ đối thủ, nhỏ giọng nói:
"Cảm ơn ngươi đã nhường."
"Ván đánh số 17, Trần Ánh Dương thắng."
Quan chủ khảo hét to vào loa.
Sau đó, vòng hai cuộc thi khép lại, chàng lại thắng khi đọ sức với Triệu Linh Tử vốn là bậc võ sĩ nổi tiếng ở phía tây Đại Hiên. Các vị quan càng ngạc nhiên về tài nghệ của chàng.
Tới vòng thứ ba cũng đã xế chiều. Nhưng lúc này, cái náo nhiệt mới trở về đúng nghĩa của nó. Các sĩ tử thua trận hò reo. Tiếng trống nổi lên giòn rã vang cả sân thi. Tia mắt long lanh háo hức của các vị quan võ mở to nhìn những thí sinh ưu tú của năm. Quan chủ khảo lại gọi các sĩ tử còn lại lên nhận số và thông báo sẽ có một người miễn thi vì trên sân chỉ còn mười ba người. Họ tranh nhau lên bốc xem ai là người được miễn thi. Song trên gương mặt họ thoáng buồn. Vậy ai là người được miễn thi đây? Kết quả, người đó chính là thí sinh Trần Ánh Dương. Ánh mắt người xung quanh nhìn chàng lúc lâu rồi ai nấy quay trở lại vị trí để chuẩn bị cho việc thi đấu.
Trận thứ nhất đã xong, trận thứ hai rồi thứ ba. Trời càng tối dần, trăng càng sáng, người xem càng háo hức. Đến trận của chàng thì tối hẳn rồi.
"Trận tiếp theo, mời Khúc Anh và Trần Ánh Dương lên sàn thi."
Hai người chậm rãi bước lên. Đứng im một hồi, hai người vẫn không có động tĩnh gì. Rồi chiều theo sự cổ vũ đốc thúc của mọi người, với cả trời cũng tối rồi, Khúc Anh xông lên đánh Trần Ánh Dương. Tuy nhiên, chàng trả lại được đòn ấy nhờ vào những môn võ giang hồ kiếp trước cùng võ mới kiếp này. Cả hai ngang tài ngang sức, không ai chịu ai. Đối thủ nhảy bên trái đánh, chàng sang bên phải đánh trả. Hắn đánh liên tiếp vào chàng, chàng chỉ nghiêng mình tránh hết rất uyển chuyển. Cả hai lại lao vào chiến. Một lúc lâu, cuối cùng, Trần Ánh Dương kết thúc trận đánh với cú đá đá hắn bay xuống đài. Cả sân quan trường im lặng phăng phắc. Rồi một tràng vỗ tay vang lên rầm rộ không ngớt. Tiếng trống đánh mỗi lúc một lớn hơn, vang hơn, không át hết được tiếng người cổ vũ.
"Quả là một trận đấu tuyệt tác! Quả là một trận đấu tuyệt tác!" Vị quan lớn tuổi nhất đứng lên hét to. Khúc Anh lúc đó cũng ngồi dậy, nhảy lên trên đài, nắm tay, cúi đầu nói lớn:
"Trần công tử, xin công tử nhận một lạy của ta. Khúc mỗ thật sự bội phục công tử!"
"Được thôi."
Sau trận đấu, quan chủ khảo nói to hơn để át hết tiếng nói và tiếng trống:
"Xin thông báo tới các vị sĩ tử ở đây. Trời đã tối rồi, chắc các vị cũng mỏi rồi, ta đại diện cho ban quan giám khảo, báo tới các vị ở đây, cuộc thi đã kết thúc, chúng ta sẽ công bố kết quả kì thi Hương trong vòng một tháng nữa. Tất cả mọi người hãy về nghỉ ngơi chờ kết quả. Thông báo đã hết. Mời các vị quan đại nhân đến dự buổi tiệc tối nay."
Kỳ thi Hương đã khép lại với bao nhiêu niềm vui, sự hào hứng của tất cả các sĩ tử dự thi năm nay.
Tờ mờ sáng hôm sau, Trần Ánh Dương trả nốt tiền ngủ qua đêm cho chủ quán. Chàng từ biệt chủ quán rồi dắt con ngựa cùng người hầu ra về. Trời thanh gió mát, hai người định bụng sẽ đi chậm để ngắm cảnh. Tên hầu nhỏ mở lời:
"Công tử, người thi có tốt không ạ?"
Đang ngẩn ngơ thì nghe người hầu nhỏ hỏi, chàng quay sang nhìn hắn, nói:
"Ta không dám chắc về kết quả thi cho lắm, vì thấy nhiều người giỏi hơn ta. Tuy nhiên, trong lòng ta rất mãn nguyện, rất vui và tự tin bởi bài thi của ta cũng ổn và ta làm bài rất cố gắng."
"Vậy ạ? Nếu thế thì công tử đỗ Thám Hoa hoặc Bảng Nhãn rồi. Có khi còn cả là Trạng Nguyên cơ chứ." Hắn cười khúc khích.
"Tiểu Sinh, ngươi đùa quá đấy. May hôm nay tâm trạng ta tốt, không ngươi bây giờ cư nhiên đã được bay về phủ rồi đó." (cười theo)
Thấy tình hình không tốt, hắn chuyển chủ đề.
"Dạ dạ tiểu tử xin lỗi công tử, tiểu Sinh không dám ạ. Vậy.. nếu công tử đỗ Trạng Nguyên thì người sẽ làm gì?"
"Tất nhiên là cưới Lý tiểu thư rồi. Đó sẽ là việc ta làm đầu tiên."
"Dạ, xin công tử cho tiểu nô hỏi.. tại sao người lại cưới Lý tiểu thư mà không phải là một vị tiểu thư khác?"
"Bởi vì ta yêu nàng ấy." Chàng nói luôn, miệng mỉm cười thật dịu dàng.
"Ta kể với ngươi câu chuyện này. Mặc dù ngươi không tin, nhưng hãy nghe ta nói và không kể cho ai nghe nhé! Ta biết ngươi biết trời biết đất biết."
"Dạ, vâng, tiểu nô sẽ không nói cho ai cả."
Trần Ánh Dương dừng lại, khiến tên hầu và con ngựa phải dừng theo. Chàng mở lời với giọng đầy hoài niệm:
"Truyện là.. Ta vốn nhớ được kí ức của kiếp trước. Lúc đó, ta là một kiếm khách giang hồ. Và Lý tiểu thư bây giờ ấy, chính là người ta yêu ở tiền kiếp, một vị cô nương bị truy đuổi. Chúng ta yêu nhau. Và, ta đã hứa với nàng rằng: 'Mãi mãi yêu nàng, mãi mãi bảo vệ nàng'. Nhưng.. hahaha, ta đâu có làm được. Ta đã trơ trơ mắt nhìn nàng rời xa ta mãi. Kiếp này, ta phải cố gắng nhiều hơn nữa để có thể bảo vệ nàng theo lời ước hẹn, dù nàng không chấp nhận ta là nam nhân bên nàng suốt đời."
"Công tử, người si tình quá!" Tên hầu nhận xét. Chàng cười phá lên. Rồi họ bắt đầu đi tiếp.
Tiểu Thanh, ta về rồi đây! Không biết trong mấy ngày này, nàng có nhớ ta không?