Bệnh viện tư nhân của Kim Bưu.
Một nhóm nhân viên y tế bao vây quanh phòng bệnh sang trọng.
Sau khi Thẩm Sơ Tuyết tỉnh dậy, vẻ mặt ngơ ngác!
Cô không biết đây là đâu, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
“Cô Thẩm, cô thấy trong người thế nào?”
Viện trưởng vô cùng kích động, vội vàng bước lên trước thăm hỏi tình hình.
“Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?”
Giọng nói của Thẩm Sơ Tuyết đầy sợ hãi, hai mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn.
“Cô đừng sợ, đây là bệnh viện”, viện trưởng đáp.
“Con gái tôi, con gái tôi đâu…”
Thẩm Sơ Tuyết đột nhiên nhớ đến con gái mình, điên cuồng hét lên muốn lao xuống giường.
“Cô Thẩm, đừng nhúc nhích”.
“Cô bình tĩnh lại đi…”
Nhân viên y tá vội vàng khuyên nhủ.
Phải biết rằng ông chủ Kim đã dặn dò kỹ càng, đây là bệnh nhân tôn quý nhất của ông chủ, nếu như xuất hiện sai sót, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Cầu xin các người thả tôi ra đi, cầu xin các người, trả con gái lại cho tôi”.
Thẩm Sơ Tuyết điên cuồng vùng vẫy trên đất, sau đó dập đầu quỳ lạy.
“Cô Thẩm, chúng tôi không phải người xấu”.
“Cô Thẩm, con gái cô rất an toàn”.
Nhân viên y tá luống cuống tay chân, nhưng vẫn không kìm được tấm lòng của người mẹ.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Lôi Tuấn bế Tiểu Niệm trên tay bước vào.
“Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Tiểu Niệm hét lên, vùng khỏi vòng tay của Lôi Tuấn rồi xông đến dùng nắm đấm nhỏ bé đánh hùi hụi vào các nhân viên y tá.
“Tiểu Niệm, con gái, con gái tôi”.
Thẩm Sơ Tuyết kêu lên, ôm chặt Tiểu Niệm vào lòng.
Nhân viên y tá thấy ông chủ Kim cũng đi vào phòng bệnh, lập tức hoảng loạn tập hợp lại đứng bên cạnh.
Lôi Tuấn phất tay.
Ai nấy cũng đều đứng im tại chỗ.
Sau đó, hai mẹ con vừa ôm nhau vừa khóc, khiến mọi người có mặt ở đó đều cực kỳ buồn bã.
“Cầu xin các người, tha cho con gái tôi, bảo tôi làm gì cũng được”.
Thẩm Sơ Tuyết bỗng nhiên bừng tỉnh, vội đẩy con gái ra sau lưng, tiếp tục điên cuồng dập đầu lạy.
“Mẹ ơi, không cần đâu, bố…bố đến rồi”, Tiểu Niệm hét lớn.
“Tuyết!”
Lôi Tuấn tiến lên hai bước.
Chiến thần lúc này cũng đã nước mắt giàn dụa.
Chỉ một chữ “Tuyết” nhẹ nhàng, lại khiến Thẩm Sơ Tuyết há hốc mồm miệng!
Cô quỳ trên đất bất động, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mặt.
Là mơ sao?
Hay mình đã chết rồi?
Sao mình có thể gặp anh ấy…
Thẩm Sơ Tuyết có chút điên dại, mọi thứ xung quanh đều không bình thường, không phải mình đang ở trong chuồng heo sao? Tại sao đột nhiên lại đến nơi này? Những người này là ai, tại sao con gái lại ở đây?
Trông người đàn ông này rất quen, là anh ấy sao, là anh ấy sao?
“Tuyết, là anh, anh là Lôi Tuấn”.
Lôi Tuấn đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thẩm Sơ Tuyết.
“Tuyết, là anh đây, anh là Lôi Tuấn đây!”
Lôi Tuấn cầm lấy đôi bàn tay cô, lớn tiếng gọi…
“Là anh? Là anh…sao lại là anh?”
Thẩm Sơ Tuyết siết chặt lấy Lôi Tuấn, điên cuồng hét lên: “Tại sao lại là anh? Sao bây giờ anh mới đến? Sao giờ anh mới đến? Em cầu xin anh, cứu con gái, cứu con gái…”
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Lôi Tuấn thẹn quá hóa giận, giơ tay lên tát vào mặt mình một tát thật mạnh.
Nhóm nhân viên y tế, bao gồm Kim Bưu và mặt sẹo, toàn bộ đều bị dọa sợ đến nỗi ngây người.
Nhưng lúc này không ai dám khuyên ngăn cả.
“Đừng, đừng đánh”.
Thẩm Sơ Tuyết liều mạng lôi cánh tay của Lôi Tuấn.
“Bố ơi đừng, bố đừng đánh, bố đánh Tiểu Niệm đây này, Tiểu Niệm không sợ đau”.
Cô bé càng hoảng loạn hơn, trực tiếp nhào lên người Lôi Tuấn, nước mắt lưng tròng.
“Không đánh không đánh”.
Lôi Tuấn ôm chặt Tiểu Niệm và Thẩm Sơ Tuyết, nói rõ ràng từng chữ: “Xin lỗi, là anh xin lỗi hai mẹ con em, tất cả đều đã qua rồi, an toàn rồi, an toàn rồi, từ nay về sau, không ai dám bắt nạt hai mẹ con nữa đâu”.
“Lôi…Tuấn…”
Thẩm Sơ Tuyết bức bách quá lâu, cuối cùng cũng gọi tên anh.
Một nhà ba người ôm chặt lấy nhau, cảnh tượng vô cùng cảm động.
“Ôi mẹ ơi, chịu không nổi rồi”.
Kim Bưu lẩm bẩm, ra hiệu cho mặt sẹo và những người khác rời khỏi phòng bệnh.
Ba người vừa được đoàn tụ, cho bọn họ chút không gian riêng tư đi!
Dù sao cũng là điện chủ của Thiên Vương Thần Điện, khóc lóc sướt mướt thế này, người khác nhìn thấy cũng khó xử.
Nhưng Lôi Tuấn là đàn ông, là bố.
Anh có quyền khóc.
Cuối cùng Thẩm Sơ Tuyết cũng chấp nhận đây là thật, dắt con gái ngồi lên ghế sô pha sang trọng kia.
Lôi Tuấn ngồi phía đối diện, mê mẩn nhìn người anh yêu và con gái mình.
Giờ phút này, Lôi Tuấn vô cùng hạnh phúc.
“Anh Tuấn, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”, Thẩm Sơ Tuyết giống như đang nằm mơ, nhẹ nhàng hỏi.
“Câu lạc bộ Hắc Long đã không còn nữa, chúng ta đoàn viên rồi”, Lôi Tuấn đáp.
“Đây là thật sao?”
“Là thật, tất cả mọi chuyện này đều là sự thật, anh trở lại rồi”.
“Xin lỗi, em liên lụy anh rồi”, Thẩm Sơ Tuyết cúi đầu nói.
“Đừng nói như vậy”.
Lôi Tuấn vuốt ve mặt cô, nói: “Người nên nói xin lỗi là anh, anh không nên bỏ rơi em, anh nên đi tìm em, anh không biết chúng ta có một đứa con gái, anh…”
“Anh không sai”.
Thẩm Sơ Tuyết cắt ngang, nói: “Là em tự nguyện, em không hề nghĩ đến chuyện anh sẽ cưới em, em chỉ muốn giữ lại con gái của chúng ta, nhìn thấy nó là thấy anh rồi, em đặt tên cho nó là Tiểu Niệm, giữ lại chút kỷ niệm là đủ rồi”.
“Haizz…”
Lôi Tuấn xúc động nói: “Em ngốc thật đấy”.
“Anh mới ngốc”.
Thẩm Sơ Tuyết chấp nhận hiện thực, nhưng đối mặt với người đàn ông cô luôn nhớ nhung suốt bao năm qua, lại có chút ngại ngùng, đây thật sự không phải mơ sao, hạnh phúc đến quá bất ngờ.
“Em thấy trong người thế nào?”, Lôi Tuấn quan tâm hỏi.
“Em không sao”, Thẩm Sơ Tuyết đáp.
“Con cũng không sao”.
Tiểu Niệm thích thú nói: “Bố nói rồi, sau này không rời xa chúng ta nữa”.
Thẩm Sơ Tuyết sững sờ, ngẩng đầu nhìn Lôi Tuấn.
“Đúng vậy, không rời xa nữa”, Lôi Tuấn gật đầu nói.
“Anh…có gia đình chưa?”, Thẩm Sơ Tuyết hỏi.
“Anh có, nhưng đó không giống gia đình”, Lôi Tuấn đáp.
“Anh có gia đình rồi thì không cần quan tâm đến em đâu, em chỉ là một người trên núi, em không xứng”.
“Đương nhiên là em xứng, hơn nữa còn là vợ đầu”.
Lôi Tuấn cười nói: “Tuyết à, không cần suy nghĩ gì cả, em và Tiểu Niệm cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe, gần đây anh có vài chuyện cần phải xử lý, sau đó anh cùng em trở về quê nhà, cùng nhau trải qua cuộc sống yên ổn”.
“Vâng!”
Đối mặt với sự kiên quyết của Lôi Tuấn, Thẩm Sơ Tuyết không dám phản bác.
Nhưng từ sâu trong lòng, cô không dám nghĩ đến chuyện Lôi Tuấn sẽ cưới cô.
Anh là một quân nhân, anh có nhiều chuyện cần phải làm, anh đã có gia đình…
Không thể, không thể quấy rầy cuộc sống của anh ấy được…
“Bàn Tử”, Lôi Tuấn gọi ra phía cửa.
“Đến đây, đến đây ạ”.
Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Kim Bưu dẫn một đám người đi vào.
“Hỏi viện trưởng xem có thể xuất viện không?”, Lôi Tuấn nhẹ giọng nói.
“Mau trả lời đi!”, Kim Bưu nói với viện trưởng.
“Vâng vâng vâng…”
Viện trưởng căng thẳng nói: “Thưa anh Lôi, Lôi phu nhân không sao cả, chỉ do làm việc quá sức dẫn đến một vài bộ phận bị nội thương, yên tâm nghỉ ngơi an dưỡng một thời gian là được”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn viện trưởng”.
“Không dám không dám”, viện trưởng bị dọa sợ đến nỗi cung kính cúi người lùi ra sau.
“Bàn Tử”.
Lôi Tuấn bước đến gần Kim Bưu, cười nói: “Cậu cũng biết tình hình của tôi, tạm thời không tiện, cho nên người nhà tôi vẫn phải ở nhờ nhà cậu thêm một thời gian”.
“Đệt!”
Kim Bưu phất tay cười, nói: “Anh Tuấn, anh đừng đùa nữa, nhà tôi cho anh cũng được nữa là, ở cả đời luôn cũng chẳng sao cả”.
“Anh em tốt”.
Lôi Tuấn cười, lại nói với mặt sẹo: “Chuyện bảo vệ bọn họ, giao cho cậu đấy”.
“Xin anh Tuấn yên tâm, trừ phi tôi chết, nếu không thì phu nhân và tiểu chủ tuyệt đối bình an”.
Hiện tại mặt sẹo đã trở thành tâm phúc của Lôi Tuấn, nói chuyện cũng trở nên cứng rắn hơn.
Lôi Tuấn nhìn mặt sẹo gật đầu.
Anh quay người lại, nói với Thẩm Sơ Tuyết và Tiểu Niệm.
“Bây giờ chúng ta về nhà thôi”.
“Về nhà thôi!”
Tiểu Niệm nhảy cẫng lên, vui sướng nói.