Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 192: Nhà máy Hoa Hồng (34)




Chuyện này có thể để bọn họ sống lâu thêm nữa!
Edit: Lam – Beta: Huyên
Nhóm dân lưu vong phân chia hoa hồng sau khi cân xong.
Đống hoa hồng này tầm khoảng hơn 1400kg, Bạch Liễu dùng hết 900kg hạn ngạch một ngày cậu và Lưu Giai Nghi trưng thu, ngoại trừ 360kg để lại cho cô bé, tất cả hoa hồng còn lại đều bị Bạch Liễu trộm vận chuyển đến đây.
Sau khi phân chia hết số hoa hồng, nhóm dân lưu vong mê mang nhìn người phụ trách khuân vác: "Nhiều hoa hồng như vậy, ngài Bạch muốn chúng ta làm gì?"
"Vì để nhanh chóng giảm bớt bệnh trạng của nhiều người, ngài Bạch quyết định sử dụng hoa hồng mình làm ra để sản xuất nước hoa cho dân lưu vong." Công nhân khuân vác nói.
Nếu trước đó nói tới chuyện sản xuất nước hoa, đám dân lưu vong này sẽ cực kỳ kinh hãi tỏ ra "đây là đang phạm tội, mau dừng lại!", nhưng có chuyện vừa rồi làm cơ sở, một bước này đối với bọn họ lại là lẽ đương nhiên.
Có người nghi hoặc hỏi lại: "Ngài Bạch dã lấy được phương pháp điều chế nước hoa rồi sao?"
Sở dĩ nhà máy Hoa Hồng có được địa vị cao như thế, gồm có hai nguyên nhân, đầu tiên là nuôi trồng ra được hoa hồng Can Diệp đặc biệt như thế.
Thứ hai là phương pháp bí mật điều chế khí hoa hồng Can Diệp.
Sau khi hoa hồng Can Diệp bị ngắt xuống rất dễ phai mùi, nếu không được xử lý và bảo quản kịp thời để sản xuất thành nước hoa, nhiều nhất cũng chỉ duy trì được vài chục phút.
Thời gian vận chuyển hoa hồng từ cánh đồng hoa đến nhà máy bỏ hoang không chỉ dừng lại ở đó.
Giống như bây giờ, hương thơm của hoa hồng Can Diệp được vận chuyển đến nhà máy đã rất nhạt, không dúi đầu vào hoa để ngửi thì không thể ngửi thấy được, mà hương thơm này đã không còn ý nghĩa gì với đám dân lưu vong gần chết ấy, chứ nói chi là chuyện cứu vớt nhiều người hơn nữa.
Nói đến cũng lạ, quy trình sản xuất nước hoa đều giống nhau, nếu đã biết nguyên vật liệu chính của nước chỉ có một loại hoa cỏ, muốn giải mã phục chế một loại nước hoa là chuyện rất đơn giản.
Lùi mười nghìn bước, cho dù không thể phục chế hoàn hảo, thông qua những quá trình cơ bản như ngắt hát, phơi nắng, chưng cất, hông khô này, ít nhất cũng có thể luyện chế được tinh dầu lưu giữ mùi hương của nguyên vật liệu lâu dài – chỉ cần có thể làm đến bước này, loại sản phẩm thô được chế biến bước đầu này đã có thể mở rộng để dân lưu vong sử dụng.
Nhưng đáng tiếc là, có vô số người đã thử, trước đây cũng có không ít người liều chết kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên lén lút nghiên cứu phương pháp luyện chế khí Can Diệp, dùng rất nhiều cách, nhưng vẫn không có một ai nghiên cứu ra bí phương này được.
Thậm chí không ít người biết rõ các bước xử lý cơ bản của hoa hồng Can Diệp, nhưng tinh dầu thô được luyện chế ra nhiều nhất cũng chỉ duy trì được nửa giờ.
Đây vẫn còn trong trường hợp chưa mở nắp lọ, ngay sau khi mở nắp lọ mùi hương đã tan đi ngay.
Chỉ có khí hoa hồng Can Diệp mà nhà máy Hoa Hồng sản xuất ra mới có thể duy trì mùi hương nồng dâm lâu dài.
Điều này cho thấy các bước xử lý sau đó hoàn toàn không giống với các bước xử lý nguyên vật liệu bình thường.
"Ngài Bạch còn chưa lấy được bí phương." Công nhân bốc vác thở dài một hơi, "Cậu ấy mới chỉ là một nhân viên chế biến mà thôi, muốn biết được bí phương ít nhất cũng phải lên đến cấp bậc nhà điều chế nước hoa."
Người này đã từng làm việc trong nhà máy Hoa Hồng, hắn ta nhớ lại: "Nghe nói... chỉ có giám đốc nhà máy mới biết được bí phương luyện chế đầy đủ của khí hoa hồng Can Diệp."
"Vậy giờ chúng ta làm gì với số hoa hồng này đây?"
"Ngài Bạch nói cứ hong khô bào chế thành bán thành phẩm, chỗ chúng ta có không ít tay lão luyện, ở các nhà máy gần đó cũng có không ít xưởng chế biến nước hoa giả trước đây từng là xưởng sản xuất nước hoa của nhà máy Hoa Hồng, nhưng sau đó tất cả đều bị niêm phong vì xâm phạm bản quyền... Nhưng nhiều công cụ bào chế trong các xưởng này vẫn chưa được dọn đi, có thể trực tiếp sử dụng..."
"Nếu chúng tôi bào chế xong nhưng ngài Bạch vẫn không lấy được bí phương thì làm sao bây giờ? Bán thành phẩm của hoa hồng Can Diệp chỉ có thể giữ được tối đa ba ngày sẽ không có tác dụng điều hương..."
"Chỗ chúng ta không có ai từng làm công nhân cao cấp của nhà máy, không biết bước tiếp theo sau khi luyện chế ra bán thành phẩm là gì, cũng không biết phải dùng gì, nếu đến lúc đó không có cách nào tiến hành bước kế tiếp, nhiều bán thành phẩm như vậy đều hỏng hết..."
Công nhân bốc vác hít sâu một hơi: "Ngài Bạch nói, ba ngày sau cậu ấy lên làm công nhân nhà máy rồi nói cho chúng ta biết bước tiếp theo nên làm gì."
"Làm việc đi!"
—————————
Đêm khuya, cánh đồng hoa.
Lưu Giai Nghi bị giáng chức xuống làm công nhân hái hoa ngồi bên cạnh ruộng hoa, trước em là trang phục phòng hộ của công nhân hái hoa, bên cạnh là Tề Nhất Phảng đã yên lặng theo em cả một ngày, yên tĩnh mặc quần áo mang bao tay.
Tề Nhất Phảng bỏ cơ hội thăng chức, hắn ta và một Lưu Giai Nghi khác cùng nhau bị giáng chức làm công nhân hái hoa.
Sau khi Lưu Giai Nghi này mặc đồ xong thì vén tóc ra khỏi cổ áo phòng hộ, điều chỉnh【Kính bảo vệ trong bão tuyết】, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tề Nhất Phảng qua lớp kính bảo vệ.
Tề Nhất Phảng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Giai Nghi có đồ vật lớn gần bằng nửa mặt em, cùng trang phục phòng hộ hắn ta đưa cho em, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói gì.
Hắn ta không phân biệt rõ được động tác này trông thì giống Bạch Liễu, nhưng đôi khi lại có chút yếu ớt từ trẻ con của Phù Thủy Nhỏ, rốt cuộc ai là thật ai là giả?
Cuối cùng Tề Nhất Phảng thở dài một hơi, nói: "Ở bản đồ này chúng ta hoàn thành nhiệm vụ giữ gốc, cũng chính là ngắt 40kg, nên sẽ không bị cho nghỉ việc trở thành dân lưu vong đâu."
Hắn ta im lặng trong chốc lát, cảm nhận không biết Lưu Giai Nghi thật lòng hay là giả vờ coi thường hắn, không nhịn được mở miệng: "Lát nữa nếu như em không hái đủ, em có thể đến chỗ anh lấy, có chuyện gì cần giúp... anh sẽ không đi xa, em chỉ cần gọi một tiếng là được."
Nói xong, Tề Nhất Phảng cầm bao tải đi về cánh đồng hoa, nhưng trước khi đi bóng dáng hắn ta khẽ dừng lại một chốc, giọng nói ép cực nhỏ: "Em có chuyện gì cần làm nhưng muốn tránh TV nhỏ của anh thì cứ làm đi, anh sẽ không nhìn sang bên này."
Nói xong, Tề Nhất Phảng vác bao tải lên vai, dứt khoát rời đi.
Lưu Giai Nghi nháy mắt, em quay đầu, im lặng nhìn bóng dáng Tề Nhất Phảng rời đi, sương xám trong đôi mắt tụ thành một đám, không nhìn thấy được gì.
Bóng đen dần dần sâu, dưới cánh đồng hoa bắt đầu có xúc tu xuất hiện, vẻ mặt 【dân lưu vong Hoa Hồng】dữ tợn tái xuất giang hồ.
Nhưng lần này Lưu Giai Nghi lại không có động tác gì, sau khi Tề Nhất Phảng rời đi, em vào nằm trong một cái lều cách cánh đồng hoa rất xa, còn mở【Không Gian Ma Thuật】nho nhỏ bao quanh mình lại, thông qua hạn chế cấm bất kỳ sinh vật nào đi vào không gian, bảo vệ bản thân an toàn đến mức hoàn mỹ.
Lưu Giai Nghi nhàn nhã ngáp một cái, trông em dường như không chuẩn bị xuống ruộng hái hoa, mà là chuẩn bị đi ngủ.
Quy tắc sử dụng【Không Gian Ma Thuật】là【không gian lớn nhỏ】,【thời gian sử dụng】có một giá trị hạn mức cao nhất có thể sử dụng, ở không gian nhỏ, thời gian sử dụng sẽ càng dài.
Phạm vi【Không Gian Ma Thuật】nhỏ như vậy chỉ có thể bao quanh Lưu Giai Nghi, theo lý thuyết thì em có thể yên tâm ngủ đến sáng hôm sau.
Nhưng làm như thế thì chỉ bảo vệ an toàn của em, không thể bảo đảm thu hoạch của cô bé – nhất là khi em đã bị sa thải, không có thu nhập cố định, hơn nữa trong tình huống còn định mở cung cung cấp nước hoa cho dân lưu vong, cách làm này nhìn qua không hề sáng suốt.
Nếu Tề Nhất Phảng ở đằng xa nhìn trộm một chút, hoặc là hiếu kỳ quay đầu lại để ý bên này thấy Lưu Giai Nghi không làm gì cả, nhất định sẽ phi đến đây giúp đỡ.
Dù sao thuốc tẩy trắng tinh thần chẳng khác nào nước hoa trong trò chơi, một ngày không lao động, nước hoa không cung ứng kịp, nổi điên là kết cục tất yếu.
Nhưng giờ vị【Quan sát viên khí tượng】này đang mở gió lớn cuốn 【dân lưu vong Hoa Hồng】, thành thật tuân thủ lời hứa không quay đầu nhìn tình huống của Lưu Giai Nghi ở cánh đồng hoa bên này.
Nhưng rất nhanh, tình hình đã đảo ngược.
Cánh đồng hoa bên Lưu Giai Nghi bắt đầu xuất hiện một ít dân lưu vong lưng cõng sọt, ánh mắt như điện nhanh chóng ngắt lấy hoa hồng Cán Diệp.
Đám dân lưu vong này cẩn thận di chuyển bên cánh đồng hoa, tránh đi xúc tu dưới chân bắt đầu kích động và kẻ trộm bất cứ lúc nào cũng có thể trộm hoa hồng của bọn họ, đôi tay nhanh chóng ngắt hoa hồng trên lùm cây, nhanh đến mức dường như chỉ thấy được tàn ảnh,. Một đôi tay di chuyển xoạt xoạt bên trong bụi hoa, không đến một hai giây trên mỗi đốt ngón tay của đôi tay ấy đã kẹp đầy hoa hồng vừa mới hái xuống.
Phần lớn bọn họ đều là dân lưu vong có kinh nghiệm làm việc tương đương với công nhân hái hoa, chỉ tiếc vì nguyên nhân bị sa thải mà trở thành dân lưu vong, nhưng lúc sáng hôm nay khi những công nhân khuân vác vận chuyển hoa hồng trở về, hỏi một câu ngay tại nhà máy, "Tối nay có ai muốn đến ruộng hoa trộm hoa hồng giúp ngài Bạch không?"
Nếu lúc trước, có người bảo bọn họ đi giúp đỡ trộm hoa hồng, bọn họ sẽ không bằng lòng.
Nhưng đêm nay – đám dân lưu vong lấy ra tốc độ tay đã lâu không dùng, hận không thể trong một đêm vặt sạch toàn bộ hoa hồng tỏng cánh đồng hoa, trong mắt tóe ra ánh sáng.
Nếu Bạch Liễu thật sự thành công thăng lên làm công nhân nhà máy, cuối cùng làm tới giám đốc nhà máy, lấy được phương pháp điều phối khí nước hoa hồng Can Diệp, tất cả những hoa hồng Can Diệp ngắt xuống đều thuận lợi sản xuất thành nước hoa mà bọn họ tha thiết ước ao, sau đó phân phát cho bọn họ!
Chuyện này có thể để bọn họ sống lâu thêm nữa!
Nghĩ đến đây, động tác ngắt hoa của đám dân lưu vong tự nguyện đến đây này càng lúc càng nhanh chóng, cũng càng thêm cảnh giác, bọn họ vừa ngắt hoa vừa nhìn trái nhìn phải, sợ bị đám điên【dân lưu vong Hoa Hồng】tập kích, cũng còn sợ bị công nhân hái hoa khác phát hiện rồi đi báo cáo.
Nhưng cũng may công nhân hái hoa gác cánh đồng hoa này là Lưu Giai Nghi.
Trước đó bọn họ đã được công nhân khuân vác thông báo, biết cánh đồng hoa này an toàn mới dám nhân dịp đêm khuya trà trộn hái hoa hồng.
Đám người đánh bọn họ lúc trước chính là công nhân hái hoa, bởi vì hoa hồng hái được bị trộm cắp là một điều mà mỗi một công nhân hái hoa ghét đến nghiến răng nghiến lợi, đôi khi công nhân hái hoa bị trộm cắp quá nhiều hoa hồng, nếu bị cấp trên phát hiện, đám công nhân hái hoa này sẽ bị phạt tiền hoặc thậm chí là bị sa thải!
Nhưng bây giờ địa vị thay đổi, đám dân lưu vong trộm hoa hồng hay nói cách khác là công nhân hái hoa nbị sa thải nhìn hoa hồng trong lồng ngực mình càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có hơi lâng lâng!
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhận ra rằng, hái hoa hồng là một chuyện tượng trưng cho thu hoạch, là một công việc vui vẻ.
Bởi vì đây là hoa hồng mà bọn họ làm việc vất vả, thậm chí trả giá cả tính mạng để hái được, không bị cấp trên bóc lột, mà là thành quả chân chính thuộc về bọn họ.
Bọn họ không hề cảm nhận được niềm vui này trong quãng thời gian còn sống trong đau khổ, cẩn thận sợ hãi một ngày nào đó mình bị sa thải sẽ thành tầng lớp dân thường dưới chót không còn đường sống.
Nhưng bây giờ đã có thể —— hết thảy đều vận hành vì ngài Bạch.
Sau khi trải qua một đêm thức trắng đêm vất vả lao động, đám dân lưu vong này bận rộn đến mức sắc mặt tái nhợt, bước chân phù phiếm, trên mặt lại hiện lên nụ cười thỏa mãn.
Bọn họ yên lặng đi tới khu lều trại, sau khi tìm được lều trại đúng, bọn họ im tĩnh thành kính, cam tâm tình nguyện đặt một phần hoa hồng Can Diệp trước mặt lều mà Lưu Giai Nghi đang ngủ say.
Đây là thù lao mà bọn họ tình nguyện trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.