Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 401: Làm sao để sở hữu năm tòa nhà (20)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 399: Làm sao để sở hữu năm tòa nhà (20)
Edit: Jiang - Beta: djtmebachluc
Đường Nhị Đả tà ác dựa vào vách tường vô hình trong【Không Gian Ma Thuật】, tranh thủ lúc nòng súng còn nóng đốt thêm một điếu thuốc nữa. Hắn ta cúi gập đầu hút một hơi dài rồi lên tiếng: "Cậu còn chưa thoát khỏi dòng thế giới này, xem ra tình hình còn chưa quá tệ nhỉ?"
Miệng đang ngậm điếu thuốc của hắn ta ngừng lại một lát: "Tô Dạng còn sống đúng không?"
"Còn sống." Đường Nhị Đả trả lời, hắn yên lặng một chút, "Hiện tại cũng không có bất kỳ phó bản hủy diệt nào đổ bộ ra thế giới hiện thực, mọi chuyện xem như không có khó khăn gì."
Người đối diện im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng cười nhạo: "Bắt đầu lại nhiều lần như vậy, cuối cùng cậu cũng làm được."
"Kết quả cũng không tệ, làm như thế nào đấy, chỉ tôi thử?"
Đường Nhị Đả thong thả nắm chặt nòng súng rũ bên đùi, hơi hé miệng như muốn nói điều gì nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì người đối diện đã liếc thấy hoa văn trên súng lục màu bạc. Động tác quay đầu của hắn ta chững lại, ánh mắt đột ngột thay đổi.
Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lộ vẻ chất vấn và ý giết chóc như đang tra tấn phạm nhân: "Tại sao hoa văn trên súng cậu lại biến thành hoa văn của Gánh Xiếc Lang Thang?"
Không chờ Đường Nhị Đả trả lời hắn ta đã đứng dậy đến gần, rút súng trên thắt lưng nhắm ngay vào hắn không chút do dự, gần như không giấu được sự tàn nhẫn trong mắt: "Thế mà cậu lại bán linh hồn cho Bạch Lục đấy?"
"Cậu ấy không phải Bạch Lục, cậu ấy khác với gã ta." Đường Nhị Đả chậm rãi thả súng xuống, sau đó giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng cầu hòa, "Bạch Lục ở dòng thế giới này tên là Bạch Liễu, Liễu trong cây liễu, cậu ấy..."
"Ai bán linh hồn cho tên kia cũng biện hộ như thế hết." Người đối diện cười vô cùng châm chọc: "Cậu hẳn phải rõ dáng vẻ người bị gã mê hoặc hơn tôi."
Người đối diện phun điếu thuốc đang ngậm ra, đôi mắt xanh ẩn trong làn khói nicotin bay lên nhìn chòng chọc vào Đường Nhị Đả. Hắn ta sờ xuống chốt an toàn: "Tôi cho cậu cơ hội ngụy biện cuối cùng. Lý do cậu bán linh hồn cho Bạch Lục là gì, có bị bắt ép không?"
Đường Nhị Đả sững người.
Hắn muốn tìm một trạng thái hợp lý miêu tả Bạch Liễu ở dòng thế giới này để thuyết phục bản thân ở đối diện tin tưởng Bạch Liễu sẽ không làm như vậy.
Tuân thủ luật pháp? Sẽ không phạm tội? Công dân lương thiện tuân theo pháp luật?
Đường Nhị Đả biết tất cả những điều trên không hoàn toàn chính xác. Hắn vẫn có thể cảm nhận được trạng thái có thể vượt qua ranh giới bất cứ lúc nào sâu trong nội tâm Bạch Liễu, nhưng không biết vì điều gì mà cậu luôn duy trì một loại trạng thái nhìn qua thì khá vô hại cho đến hiện tại.
Mà ngay cả hắn không biết vì sao cũng tin loại trạng thái này của Bạch Liễu sẽ mãi tiếp tục duy trì.
Đường Nhị Đả hít sâu, ngước mắt lên: "Không bị ép, tôi tin cậu ấy."
Sắc mặt người đối diện hoàn toàn xấu đi, bóp cò súng: "Thế thì cậu chết đi."
"Bằng —!!"
Khu D.
Mộc Kha cẩn thận dò tìm từng tầng lầu của nghĩa địa công cộng. Hai giờ trước Bạch Liễu đã truyền tin cho họ qua thiết bị liên lạc, nói chú ý tìm kiếm ở các phần mộ đơn và khu vực trung tâm của công trình bỏ hoang.
Mộc Kha không nhìn thấy mộ đơn nhưng sau hai giờ tìm kiếm kỹ càng thì cuối cùng cũng phát hiện ra công trình bỏ hoang.
Cậu mở bia mộ, sau khi nhìn thấy những thanh thép đâm ra từ mặt tường lối đi bên dưới nghĩa địa chưa thi công xong thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ để qua khu C tập trung với đội, cậu thật sự lo cho tình trạng bị gắn debuff mất máu của Bạch Liễu..
Mộc Kha rút hai thanh dao găm từ lưng ra ngậm trong miệng, tay chống lên hai bên lối vào nghĩa địa rồi linh hoạt nhảy trên những thanh thép, nhanh chóng tiến gần đến tầng trung tâm bên dưới.
Khi nhìn thấy phong cách xây dựng của căn phòng lớn trung tâm nghĩa địa không hề giống với "Lò thiêu" mà cậu từng thấy trước đây, ánh nhìn Mộc Kha chững lại. Mũi chân cậu đáp xuống bên dưới thanh thép, mượn lực phóng về phía căn phòng rồi xoay người nhảy đến góc trên bên trái.
Mộc Kha dạng chân, chuyển trọng tâm cơ thể về phía sau rồi ngồi xổm, bám chặt vào tường như một con thằn lằn. Cậu nhanh tay rút dao găm đang cắn ra, ba ngón tay chống trê mặt tường rồi bình tĩnh nhìn khắp toàn bộ căn phòng.
Phòng rộng khoảng hơn 200 mét vuông, bên trong được trang hoàng vô cùng xa hoa không khác gì phòng dành cho người sống, cực kỳ khác biệt với căn phòng chỉ có 3-5 mét vuông của nghĩa địa công cộng bên cạnh. Điện thờ được bố trí trên chiếc bàn gỗ đỏ nằm ở giữa, trên đó là một tấm ảnh đen trắng, bên cạnh viết nguyên nhân tử vong "Chết vì tai nạn xe cộ".
Dưới bệ thờ là một cái bình tro cốt bằng sứ trắng.
Nếu phỏng đoán của Bạch Liễu không sai thì giấy chứng nhận đất đai trong cái bình tro cốt đằng đó.
Mộc Kha vừa định nhảy xuống vớt cái bình tro cốt kia, cơ thể đều đã nghiêng về trước nhưng đột nhiên lại ngừng động tác. Cậu rút ba ngón tay đang để trên vách tường về rồi rủ mắt liếc qua bàn tay mình.
Chỉ thấy một lớp bụi mỏng.
Phòng này... có cảm giác khác lạ dị thường. Rõ là có chỗ đóng bụi rất dày nhưng có nơi bám bụi rất ít, đặc biệt là góc tường cậu đang đứng, nền đất cậu đặt chân lúc trước, và —
Tầm mắt Mộc Kha di chuyển đến điện thờ trên bàn gỗ đỏ — cái bàn gỗ đỏ để tro cốt này.
Nếu là do con quái vật chủ đầu tư trong bình tro cốt bò ra thì toàn bộ căn phòng sẽ không ngăn nắp như vậy, chắc chắn sẽ có dấu vết tro bụi bị kéo lê rõ ràng. Tình huống mà khu vực quanh đường đi đến bình tro cốt ít bị bám bụi chỉ có thể là —
— Có người nào đó dùng biện pháp giống cậu như đúc đến gần bình tro cốt này, hơn nữa còn gạt tro bụi bên cạnh qua để che giấu đường đi nước bước.
"Bây giờ mới để ý sao?" Một âm thanh lạnh nhạt từ bên cạnh truyền đến, có người đang kéo lê vật nặng nào đó. Giày da đi chậm trên sàn gỗ phát ra tiếng bước chân rõ ràng, "Dòng thế giới này quả thật đáng thất vọng, tốc độ phản ứng với hoàn cảnh xung quanh của tôi ấy mà lại chậm thế này."
Sườn mặt tinh xảo của một người đàn ông dần lộ ra trong bóng đêm tối mịt dưới góc trái.
"Nếu gặp đối thủ giống tôi, tốc độ phản ứng như này đủ để tôi giết hội trưởng cậu mười ba lần rồi."
Mộc Kha nhảy xuống từ trên tường, khi nhìn rõ được gương mặt người đối diện thì đồng tử ngay lập tức co chặt.
Người đứng đối diện rõ ràng là một [Mộc Kha] trưởng thành hơn cậu không ít!
Một tay [Mộc Kha] phiên bản trưởng thành này đang kéo lê thi thể của quái vật chủ đầu tư, kéo theo một vệt máu dài sau người, vai rộng và thân cao đều nhỉnh hơn Mộc Kha hiện tại chút. Anh mặc một bộ âu phục đen ôm sát người, trên túi áo bên phải còn cắm một đóa hồng nhạt màu.
Anh đeo một cặp kính gọng vàng, dây đeo kính buông xuống bên tai. Trên tai trái là khuyên tai chữ thập ngược đang đong đưa, ăn diện cứ như tinh anh thương trường vừa rời khỏi dạ tiệc.
[Mộc Kha] phiên bản trưởng thành này không tỏ biểu cảm gì mà ngước nhìn Mộc Kha phía đối diện. Anh thả xác quái vật chủ đầu tư xuống, lấy một tờ chứng nhận sở hữu đất gấp gọn từ trong túi quần ra rồi giơ lên hỏi: "Cậu đến tìm thứ này đúng không?"
Mộc Kha bình tĩnh kéo ra khoảng cách với anh, người giống cậu như đúc này khiến cậu cảm thấy rất nguy hiểm.
Người này chắc chắn không phải do Bạch Liễu đào ra vì tuy Bạch Liễu không nói ai khi ra quyết định nhưng cậu nhất định sẽ báo trước kết quả của quyết định đó cho đội viên của mình.
Loại tình huống như này chỉ có thể do...
Tiếng nói Mộc Kha trở nên căng thẳng: "Anh là cái thứ do Viên Quang triệu hồi ra à?"
"Cái thứ?" Đôi mắt [Mộc Kha] đối diện cuối cùng cũng nhìn thoáng qua Mộc Kha trẻ tuổi: "Người có quyền đánh giá tôi là thứ này vật nọ, chỉ có thể là hội trưởng."
[Mộc Kha] này khẽ nâng cằm để lộ ít ngạo mạn, giọng điệu nói chuyện vẫn không nhanh không chậm: "Cậu là cái thá gì cũng dám đánh giá tôi?"
Anh nói xong thì buông tay về phía sau, giấy chứng nhận sở hữu đất cũng chậm rãi bay xuống.
Mắt Mộc Kha dán chặt vào tờ giấy chứng nhận sở hữu đất kia.
[Mộc Kha] đối diện lại nhìn chằm chằm vào thanh dao găm đen trên tay cậu, vẻ mặt cũng xấu đi không mấy thân thiện: "Hội trưởng dòng thế giới này tìm kỹ năng cho cậu ư?"
Mộc Kha nhạy bén cảm nhận được cảm xúc lên xuống của chính mình ở phía đối diện. Tầm mắt cậu dời về tay [Mộc Kha] bên đó, giọng hơi cao lên khiêu khích hỏi lại: "Đúng rồi, sao vậy, anh không có?"
[Mộc Kha] đối diện cuối cùng cũng rời khỏi góc tối, Mộc Kha chú ý trên tay anh hoàn toàn không có vũ khí gì. Từ ngón tay đến cổ tay mặc âu phục đều buộc băng vải trắng, ngoài ra trên cổ cũng quấn băng vải vài vòng.
Anh bước từng bước về phía Mộc Kha, ánh mắt tối đen u ám. Một bên thong thả trịnh trọng dùng đôi tay cởi bỏ băng vải trên ngón tay, một bên nhẹ giọng không nhanh không chậm giải thích:
"Hội trưởng sẽ không lãng phí thời gian hay sức lực trên một người chơi không có kỹ năng, cũng sẽ không bồi dưỡng loại người này, bởi lẽ cũng chẳng có giá trị gì."
"Vật không có giá trị thì không xứng tồn tại." [Mộc Kha] đối diện nhẹ giọng nói, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh sáng phòng tối mang theo màu xám u ám, "Giống như đạo lý người có bệnh tim không thể xuất hiện trong những mối quan hệ xã hội lâu dài. Đây là nguyên tắc thế giới, là Mộc Kha thì ít nhất cậu cũng phải hiểu được điều này đúng không?"
Mộc Kha thở gấp nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu cảnh giác lui về phía sau dưới sự tiếp cận của [Mộc Kha] đối diện.
"Vì có thể càng có giá trị hơn đối với hội trưởng, cùng hội trưởng đứng trên sân đấu giải, làm đội viên mang lại chiến thắng tuyệt đối cho anh ấy." [Mộc Kha] đối diện ngước mắt, băng vải bị cởi ra rũ xuống hai bên khuỷu tay. "Tôi liều mạng huấn luyện, nỗ lực bán sống bán chết. Tôi giết không ít người chơi để cướp kỹ năng, đáng tiếc là chúng không muốn cho tôi hoặc kỹ năng của chúng không phải là loại hội trưởng muốn."
"Chính vì vậy mà đến cuối cùng, tôi trở thành đội viên duy nhất không sở hữu kĩ năng của Gánh Xiếc." Băng vải của Mộc Kha cuối cùng cũng kéo dài chạm đất, anh chậm rãi cuộn băng vải lại rồi để trên mặt bàn gỗ đỏ.
Những chỗ giấu dưới băng vải của Mộc Kha này giờ đã lộ ra hết, anh ngước mắt lẳng lặng nhìn Mộc Kha đối diện: "Cậu biết tôi làm sao làm được không?"
Mộc Kha nhìn phần da thịt lộ ra của anh, có bình tĩnh như thế nào đều không khỏi phải cau mày.
Từ ngón tay đến cổ tay, rồi đến cổ đều là đủ loại vết thương: xanh tím xen kẽ, vết đao sẹo đạn dày đặc thấy mà ghê người, nhìn thấy mấy thứ này xuất hiện trên cơ thể【chính mình】nói thật chẳng phải trải nghiệm vui vẻ gì.
"Chỉ cần kỹ thuật đấu hoàn mỹ, quan sát hoàn cảnh chính xác, đoán trước được hành vi kẻ địch. Tôi chính là chủ lực do hội trưởng tuyển chọn." Âm thanh [Mộc Kha] phía đối diện vui sướng cất cao, ánh mắt nhìn về phía Mộc Kha mang ý giết chóc lạnh lẽo, "Mỗi lần kết thúc trận đấu, trên người tôi đều xuất hiện vết thương. Hội trưởng đều là người băng bó cho tôi, đây là minh chứng cho việc tôi tạo được giá trị cho anh ấy ở đây."
"Vết thương trên người tôi càng nhiều, tôi sẽ càng có giá trị với hội trưởng."
"Còn cậu —"
[Mộc Kha] đối diện giơ tay, chân mang giày da xoay trên đất phát lực.
Gần như ngay lập tức, [Mộc Kha] bản trưởng thành này đã xuất hiện trước mặt Mộc Kha, vươn tay đoạt lấy dao găm trong tay cậu rồi hung hãn đâm về phía cổ Mộc Kha.
Mộc Kha ngửa ra sau né ngay lập tức, đồng thời xoay bàn tay cực nhanh triệu hồi vũ khí.
【Hệ thống thông báo: Người chơi Mộc Kha triệu hồi vũ khí kỹ năng.】
Dao găm trong tay [Mộc Kha] trưởng thành như có như không gần như mất đi, nhưng chính vào chưa đến vài giây sắp biến mất này, tốc độ tay chân của người nọ nhanh đến nỗi vượt qua phán đoán logic của hệ thống.
Vào giây phút Mộc Kha triệu hồi kĩ năng vũ khí, [Mộc Kha] bên kia nắm chặt dao găm đã trở tay vạch ra vết máu cực lớn trên cổ cậu.
Máu bắn tung tóe lên cả mắt kính bằng vàng của [Mộc Kha] nọ.
Anh rũ mắt, dùng giọng điệu chán ghét cùng cực mà nói: "Sự bình thường đến vô dụng này phụ lòng sự thiên vị của hội trưởng đối với cậu."
"Tôi muốn đích thân dùng dao găm anh ấy ban cho, giết chết cậu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.