*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 400: Làm sao để sở hữu năm tòa nhà (21)
Edit: Tee Ngờ - Beta: djtmebachluc
Khu B.
Lưu Giai Nghi bò ra khỏi toà nhà nghĩa địa với vẻ mặt căng thẳng, em chống hai tay xuống đất rồi nhảy xuống đất và lăn người ném một lọ thuốc độc trúng cái xúc tu từ trong nghĩa địa đang quấn lấy mắt cá chân em.
Cái xúc tu trúng đòn rơi vào toà nhà nghĩa địa.
Lưu Giai Nghi cầm tờ giấy sở hữu đất trắng tinh bằng tay phải, trên mặt có ít vết máu để lại sau trận chiến, cô nhóc mím môi nhìn chằm chằm lối ra khỏi nghĩa địa. Một lúc sau, khi chắc chắn không có gì bò ngoài lối ra, em mới thả lỏng để ngồi xuống, ngả người ra sau chống tay xuống đất để nghỉ ngơi và thở một hơi.
Làn sương độc màu đen lờ mờ tỏa ra từ tòa nhà nghĩa địa phía sau, bên trong vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng thét chói tai của quái vật đang bị ăn mòn.
Lưu Giai Nghi là thành viên đầu tiên của đội lấy được giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.
Cô nhóc đã thẳng tay sử dụng tuyệt chiêu Đài phun thuốc độc để tiêu diệt quái vật chủ đầu tư; vốn dĩ Lưu Giai Nghi không muốn ngả bài sớm như vậy để phải đợi CD vì em có thể giết quái từ từ được, thế nhưng Bạch Liễu lâu như vậy mà vẫn chưa liên lạc với bọn họ, hẳn tên này gặp phải chuyện gì rồi!
Sau khi hít thở vài hơi, Lưu Giai Nghi lập tức cúi đầu trang bị cho mình đạo cụ giày trượt di động và sẵn sàng phóng hết tốc lực về phía khu C.
Cảnh tượng em vung tay và trượt băng tốc độ trong nghĩa địa ban đêm rõ là một cảnh tượng rất kì lạ, nhưng điều kì lạ hơn nữa là chẳng biết từ khi nào mà một màn sương đen bắt đầu tràn ngập lặng lẽ phía sau em; trông nó như thể đang khoác lên chiếc áo choàng Tử Thần đuổi theo và âm thầm bám sau lưng em.
Lưu Giai Nghi đột nhiên dừng lại và đưa tay ra sau lưng lấy ra hai bình thuốc độc, emlùi lại và trượt nhanh hai lần về hai hướng để tránh làn sương đen, quay đầu nhìn về một nơi nào đó trong nghĩa địa rồi lạnh lùng hét lên: "Ai?!"
"Cuối cùng cũng đợi được đến lúc nhóc dùng tuyệt chiêu." Một giọng nói mông lung truyền đến từ trong sương, có thể thấy thấp thoáng bóng dáng một người phụ nữ.
Giọng cô hơi khàn như thể đang nhai thứ gì đó, cô đùa giỡn nở một nụ cười lười biếng: "Mặc dù chị có thể dễ dàng giết nhóc mà không cần đợi nhưng chị thích sử dụng giá trị sát thương dự kiến thật thấp để gây sát thương tử vong tối đa lên kẻ thù."
"Đây là ý thức cơ bản của phù thủy nhỉ?"
Lưu Giai Nghi không chút do dự ném bình thuốc độc vào làn sương, hai mảng khói đen gần như giống nhau nổ tung ở trung tâm. Sương mù va chạm vào nhau, ở giữa hai đám sương mù xuất hiện một ranh giới rõ ràng; từ hai bên lằn ranh phát ra những tiếng nổ dữ dội, gió thổi ngược chiều khiến thảm thực vật bị sương mù thổi bay xuất hiện hiện tượng ăn mòn và khô héo ở các mức độ khác nhau.
Làn sương độc màu đen đối diện bị gió thổi bay, bóng người bên trong cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Lưu Giai Nghi. Em hít một hơi, gần như khi vừa nhìn rõ bóng dáng là không chút do dự quay người giẫm lên đôi giày trượt patin dưới chân mình và cố gắng trốn thoát.
"Quy tắc ứng xử của phù thủy là không đối đầu trực diện với đối thủ mạnh, việc đầu tiên cần làm là đảm bảo tỉ lệ sống sót." Một tiếng cười khúc khích mang ý khen ngợi vang lên từ phía sau Lưu Giai Nghi: "Đúng là một lựa chọn thông minh."
"Nhưng nếu như đối thủ cũng thông minh, cô ấy đã đoán được nhóc sẽ làm như vậy và không muốn nhóc chạy trốn thì sao?" Giọng nữ lười biếng vừa dứt thì một tiếng búng tay rất đanh vang lên: "Như thế này. "
Cùng với tiếng búng tay, các tòa nhà nghĩa địa xung quanh Lưu Giai Nghi bắt đầu nổ tung từng đợt sương độc, sương lan vào bên trong không ngừng chặn đường trốn thoát của cô nhóc; nó chỉ để lại một khoảng trống ở giữa không bị nhiễm độc - một vòng tròn an toàn bị sương mù bao vây.
Lưu Giai Nghi cố gắng đột phá vòng vây hai lần nhưng mỗi lần đều buộc phải nghiến răng rút lui, cuối cùng em quay lưng về phía sương độc nhìn người phụ nữ đang từ trong làn sương chậm rãi đi về phía mình.
Đường nét khuôn mặt của người phụ nữ giống với em đến khó tả, nhưng so với Lưu Giai Nghi thì cô hơi cao hơn, kiểu tóc dài ngang cổ được cắt thành hai tầng, một lớp ngang tai và một lớp sau gáy, mái tóc được búi tuỳ tiện sau tai.
Cô mặc một chiếc áo phông ngắn và quần short theo phong cách thể thao màu đỏ và xanh tương phản, bên ngoài là sweater rộng màu sắc rực rỡ dài đến tận thắt lưng, giày thể thao kiểu graffiti, đôi vớ trắng cổ cao hơn giày một chút.
Vòng eo và bắp đùi thon thả nhưng săn chắc lộ ra bên ngoài quần áo, những đường cơ trên bụng và đùi nhìn đến rõ ràng, trông dáng người là biết cô đã tập luyện cường độ cao.
Cô đeo một chiếc vòng chân màu đen ở đùi phải, một chiếc thắt lưng giống như đai buộc đạn giắt quanh eo, những ống nghiệm chứa đầy chất độc màu đen đầy trên cả vòng chân và thắt lưng, trên vùng da bên dưới vòng chân là một hình xăm hình chữ thập ngược kích thước bằng lòng bàn tay.
Người phụ nữ đang bước ra ngoài đang thản nhiên nhai kẹo cao su hồng, thỉnh thoảng thổi một quả bong bóng lớn đến bể ra, sau đó cô lại cắn kẹo cao su ở một bên miệng và tiếp tục nhai. Cô đẩy hông và giữ tay lên eo một người phụ nữ khác đang bất tỉnh, đầu của người ta đang gục xuống phía trước.
Lưu Giai Nghi nhận ra người phụ nữ bất tỉnh là Thi Thiến.
Cô mỉm cười nhìn Lưu Giai Nghi và giơ tay lên chào: "Chào nhé, cô bé mù không trốn được rồi."
"Chị tin nhóc đã đoán được chị là ai đúng không nào?"
Lưu Giai Nghi giấu bình thuốc độc sau lưng và bình tĩnh đáp: "Kẻ thù mới có tám tuổi, không thấy hơi rẻ mạt à?"
"Không hề." Đối thủ của Lưu Giai Nghi thản nhiên ném Thi Thiến đang bất tỉnh sang một bên, sau đó ngồi xổm xuống nhìn cô nhóc và vươn tay trái ra véo má em, sau đó cô mỉm cười đến mức hơi ngọt ngào và dịu dàng: "Chị bắt nạt em gái không phải chuyện đương nhiên sao?"
Lưu Giai Nghi hơi ngả người về phía sau để tránh cho cơ thể mình tiếp xúc với đối thủ, em khẽ liếc nhìn năm ống nghiệm độc trong tay phải giấu sau lưng người kia và lạnh lùng hỏi: "Bà chị, định nghĩa 'bắt nạt' của chị có phải hơi lố không? Bà chị bắt nạt tôi bằng năm ống nghiệm độc là giết chết tôi đấy."
"Á ui vậy đó hả?" [Lưu Giai Nghi] trưởng thành nghiêng đầu cười: "Nhưng trước khi chết chị và anh trai cũng chơi như vậy mà."
"Anh ta vui đến mức trước khi chết còn tự móc mắt rồi khóc lóc xin chị hãy dùng đi."
Cô mở đôi mắt trong sáng và mỉm cười đến vô cùng vui vẻ: "Thấy sao, anh ta tặng chị đôi mắt này, trông ổn nhỉ?"
Hơi thở của Lưu Giai Nghi như ngừng lại, em vô thức siết chặt con búp bê vải bên cạnh nhưng chỉ chốc lát rồi nhanh chóng buông ra.
[Lưu Giai Nghi] ở đối diện nhìn xuống, cô thấy con búp bê vải bên cạnh đối thủ, nụ cười thân thiện đáng yêu trên khuôn mặt vụt tắt trong nháy mắt.
"Nhóc còn giữ cái thứ bẩn thỉu kinh tởm này." [Lưu Giai Nghi] trưởng thành chậm rãi ngước mắt lên, nụ cười trên mặt bắt đầu trở nên nguy hiểm: "Chắc nhóc không để Lưu Hoài sống đúng không? Bạch Lục không giúp nhóc xử tử anh ta à?"
"Anh ta chết rồi." Lưu Giai Nghi hít sâu một hơi: "Bạch Liễu chưa từng giúp tôi giết anh trai, Bạch Liễu luôn cứu anh ta."
"Bạch Lục giúp nhóc cứu người thì làm sao mà chết được?" [Lưu Giai Nghi] bên kia cười lạnh: "Anh ta chỉ đùa giỡn với nhóc, xúi giục nhóc giết người mà thôi."
Lưu Giai Nghi ngẩng đầu lên; dường như nhận ra điều gì đó, em ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười tà ác với [Lưu Giai Nghi] đối diện và làm mặt xấu rồi nói: "Bởi vì anh trai muốn chết vì tôi."
"Anh tôi khác với anh của bà chị, anh tôi giết người ba tồi tệ vì tôi rồi mới chết."
[Lưu Giai Nghi] trưởng thành nhìn chằm chằm vẻ mặt căng thẳng của cô nhóc Lưu Giai Nghi trong vài giây, có vẻ sau khi xác nhận đối thủ quả thực không nói dối, biểu cảm trên mặt cô hoàn toàn biến mất. Giây tiếp theo, cô bắt lấy năm ống nghiệm bằng tay trái và đập xuống đất.
Làn sương độc khổng lồ màu đen nổ tung thành đám mây hình nấm, cô nhóc Lưu Giai Nghi nhanh chóng đeo mặt nạ lên, lấy bình xịt thuốc giải độc nối với mặt nạ, ấn nhanh hai cái rồi hít thật sâu hai hơi thuốc giải độc.
Nhưng dù vậy Lưu Giai Nghi cũng thấy rõ thanh máu của mình nhảy một chút rồi từ từ tăng lên.
Chỉ cần hít một hơi, thuốc độc của bà chị này mạnh quá!
Trong màn sương độc, giọng nói mờ ảo và thanh tao từ mọi hướng truyền đến như thể một mụ phù thủy đang niệm chú:
"Nhóc cũng giống chị, nhóc có một người ba và một người anh trai ngốc nghếch trước khi chết còn nói dối bọn họ yêu nhóc, còn có một Bạch Lục không ngừng lợi dụng giá trị còn sót lại của nhóc, thao túng cảm xúc và cơn thịnh nộ của nhóc để mày giúp gã giết người. Thân là sinh vật cùng chung số phận với nhóc, chút cảm thông nhỏ nhoi của chị cũng có tác dụng, chị có thể giúp nhóc chết dễ dàng hơn."
Quần áo của Lưu Giai Nghi và con búp bê quanh eo bắt đầu bị sương độc xung quanh ăn mòn, cô nhóc nhìn quanh và lạnh lùng đáp:
"Cảm ơn bà chị đã thông cảm nhưng chị nên thương hại chính mình."
"Anh trai tôi trước khi chết đã giao dịch linh hồn với Bạch Liễu, anh chỉ cần đảm bảo Bạch Liễu sẽ coi tôi như người nhà mà thôi."
"Bạch Liễu cũng làm được rồi."
"Anh ấy đưa tôi ra khỏi trại trẻ mồ côi, tìm cha mẹ nuôi cho tôi và dẫn tôi đi gặp bạn bè anh ấy."
Lưu Giai Nghi bình tĩnh nói: "Dù trong hoàn cảnh nào, Bạch Liễu cũng chưa bao giờ yêu cầu tôi phải giết ai".
"Nói chung thương cảm là một loại cảm xúc sinh ra khi người hạnh phúc nhìn người bất hạnh. Từ góc độ này ấy à, chắc tôi phải thông cảm cho chị mới đúng chứ?"
Sương độc vây quanh Lưu Giai Nghi nhất thời ngưng tụ, giây tiếp theo nó tản đi, [Lưu Giai Nghi] trưởng thành đứng ở giữa nhìn cô nhóc đối diện, trên mặt không có chút cảm xúc.
Cô chậm rãi mở hai tay rồi đóng lại:
"Đài phun thuốc độc."
Khói độc màu đen trong nháy mắt biến thành chất lỏng đặc quánh từ mặt đất bay lên trời và vây quanh Lưu Giai Nghi!
Khu A.
Mục Tứ Thành bò ra khỏi đất, vừa bỏ vừa phàn nàn: "Clm, nghĩa địa khu A nhiều quá, toàn là những căn hộ lớn cả thôi."
"Có phải người giàu thích vạch kế hoạch cho gia đình từ khi sinh ra cho đến khi chết không?! Quái vật nhiều đến thế thì không biết khi nào mới tìm được nghĩa địa xây dựng dở dang mà Bạch Liễu nói..."
Hắn vừa nói vừa đặt một tay lên mép đất, ngửa người lên và vững vàng tiếp đất.
Một tiếng huýt sáo du dương trêu chọc vang lên sau lưng hắn: "Này, nhóc con tìm cái này đúng không?"
Khoảnh khắc Mục Tứ Thành giẫm một chân xuống đất, hai tay hắn lập tức biến thành móng vuốt sắc nhọn, hắn xoay người lùi lại cách xa giọng nói hơn mười mét, hàm răng ở khóe miệng nhe ra. Hắn đặt hai móng vuốt sát đất và hung tợn nhìn chằm chằm bên dưới: "Ai ở đâu? Bước ra đây!"
"Cảnh giác đấy, tao còn tưởng mấy con quái nhỏ trông mềm mại ở thế giới này sẽ chơi chết mày." Thanh âm cười và nói tiếp.
Mục Tứ Thành chăm chú nhìn bóng dáng người đàn ông đang ngồi xổm trên bia mộ với tư thế thoải mái.
Ánh trăng sáng chiếu ngược từ phía sau, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy là một khuôn mặt đang mỉm cười với cái miệng há hốc và một con mắt đỏ hoe dưới ánh trăng trắng.
Gương mặt này khiến Mục Tứ Thành có cảm giác vừa quen vừa lạ.
Người đàn ông ngồi xổm trên bia mộ dễ dàng nhảy xuống, một tay đút túi đi về phía Mục Tứ Thành, tay kia khua khoắng một tờ giấy: "Mày đang tìm giấy chứng nhận sở hữu đất phải không? Tao đang cầm đây."
Người đàn ông này từng bước đi vào tầm nhìn của Mục Tứ Thành, hắn phát ra âm thanh kinh ngạc rồi đứng thẳng lên: "Mày là thằng đéo nào?"
Người đàn ông này mặc một chiếc áo khoác lông màu vàng sậm lòe loẹt dài đến đầu gối, áo không cài nút khiến vạt bị gió thổi bay sang hai bên, nhưng nó lại được phối một cách kì lạ với một chiếc áo thể thao đơn giản bên trong; cảm giác như hắn ta vừa lấy hai món đồ trong tủ ra và tuỳ ý kết hợp chúng khi ngủ dậy đi ra ngoài.
Chiếc quần vải bố bó sát vào đôi bốt cao đến bắp chân, trên tay hắn ta đeo bảy tám chiếc nhẫn bạc trông rất kỳ lạ, giữa những chiếc nhẫn có một cây thánh giá ngược được chạm khắc ở nhiều góc độ khác nhau.
"Tao là ai?" Đối phương như nghe được một câu nói đùa nên không khỏi bật cười: "Mày thật ngu quá, nhìn thấy mặt tao mà còn hỏi nữa, tao còn có thể là ai hả?"
Người đối diện chậm rãi tiến tới Mục Tứ Thành.
Gió đêm thổi tung lông trên áo khoác của người đàn ông này, tư thế bước đi của hắn ta rất lười biếng nhưng có thể thấy rõ đường cong cơ bắp phát lực trong mỗi bước đi; trông hắn ta như đang đi dạo nhưng thực ra hắn ta đang tăng tốc - một con sư tử sẵn sàng tấn công con mồi bất cứ lúc nào.
Dưới ánh trăng, đôi mắt đỏ quạch của người đàn ông sáng lên đáng kinh ngạc: "Đương nhiên tao là mày rồi, Mục Tứ Thành."
Cảm giác áp bức kinh khủng trên người đối diện khiến Mục Tứ Thành thận trọng lùi lại hai bước, ánh mắt hắn đảo qua đảo lại.
Đánh không lại - Bạch Liễu từng nói với hắn duy trì hiệu quả chiến đấu là ưu tiên hàng đầu, tức là hắn phải chạy.
Với tốc độ của mình, nếu muốn thì hắn có thể trốn thoát.
Nhìn thấy ánh mắt hắn động đậy, người đối diện lười biếng giơ tay lên: "Chạy cũng vô ích, tao sẽ không đánh mày."
Mục Tứ Thành chuẩn bị chạy khựng lại rồi lưỡng lự nhìn sang.
Người đối diện chậm rãi giơ giấy chứng nhận đất lên rồi buông ra, Mục Tứ Thành dán mắt vào nó; tờ giấy rơi xuống đất bị người đàn ông dùng ủng giẫm lên.
Mục Tứ Thành có cảm giác như bị đối phương giẫm vào mắt.
"Lâu rồi tao mới tạo ra một phó bản vui nhộn như vậy với lão đại." Người đối diện mỉm cười như gợi ý và ngáp một cái: "Ngày nào hội tao cũng phải họp, bây giờ tao ngủ cũng lười nên mình chơi một trò chơi nhé?"
Mục Tứ Thành cảnh giác hỏi: "Chơi gì?"
Nụ cười trên mặt người đối diện càng sâu hơn: "Một trò chơi mà cả tao và mày đều sẽ thích thú."
"Trò chơi trộm cắp."
Hơi thở Mục Tứ Thành thay đổi, sau đó ánh mắt hắn tối sầm, xoay người hoàn toàn đối diện với đối thủ: "Chơi thế nào?"
"Để chơi với mày lâu hơn," [Mục Tứ Thành] ở đối diện sờ gáy rồi giơ tay thả lỏng cánh tay, thở ra một hơi thoải mái rồi nhìn về phía đối diện: "Tao đứng đây không sử dụng kĩ năng, không sử dụng Sách Quái Vật, không cử động chân; tao chỉ sử dụng tay trái và tay phải để đỡ đòn của mày."
"Còn mày..." [Mục Tứ Thành] ở đối diện chỉ vào chân hắn, nhướng mày cười nói: "Mày dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng được, chỉ cần cướp được giấy chứng nhận đất đai của tao thì tao thả mày đi, thấy sao nào?"
Mục Tứ Thành khựng lại một giây, sau đó xắn tay áo cười lạnh, trong mắt hắn là theo ý chí chiến đấu: "Vậy thì chơi thôi."
Khu C.
Hai chiếc roi một đen một trắng va vào nhau trên không, sau đó dưới động lượng cực lớn bật sang hai bên và đập vào mặt bên hông tòa nhà; chúng tạo ra hai vết lõm nghiêm trọng, tòa nhà bị roi đen đánh trúng gãy ra và từ từ rơi xuống như đậu hũ bị dao cắt ở giữa.
Bụi bay khắp nơi, các tòa nhà ở mọi phía tiếp tục sụp đổ về phía không gian trống trải ở giữa.
Có hai người đang nhanh chóng tiến lại gần nhau trong không gian rộng mở, bọn họ vung roi trong làn khói bụi dày đặc, tạo ra một không gian xung quanh có thể nhìn thấy rõ ràng. Giây tiếp theo, hai người gặp nhau trên mặt đất, roi quất vào nhau. Sau khi va chạm, một vết nứt đen xuất hiện trong không gian dưới lực tác động cực lớn rồi nhanh chóng đóng lại.
Bạch Liễu và Bạch Lục đều đeo găng tay da, một tay cầm cán roi, một tay cầm đầu roi để chặn đòn roi của đối phương.
Chiếc roi đen và trắng gần như tạo ra ngọn lửa khi chúng chặn nhau; trong ngọn lửa huyền ảo, Bạch Lục mở mí mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Bạch Liễu rồi chợt cười khúc khích: "Chúng ta đánh cược nhé?"
"Cược xem thành viên nào trong đội của mi bị giết trước?"
Dứt lời, Bạch Lục lập tức lao lên rút roi ra và nhanh chóng cúi người xuống rồi đánh Bạch Liễu từ dưới lên trên.
Cái roi trên tay Bạch Lục biến mất, bàn tay đeo găng biến thành một đôi móng vuốt khỉ sắc bén, năm ngón tay chụm lại tạo thành một con dao sắc bén sượt chéo qua vai Bạch Liễu.
Vuốt khỉ của Bạch Lục vừa chạm người, gã nhanh chóng thu vuốt và cụp mắt xuống cười khẽ: "Ta đoán người đầu tiên là Mục Tứ Thành."
Tốc độ né tránh của Bạch Liễu không bằng tốc độ tấn công của Bạch Lục, cậu không né được nên bị đâm vào vai. Giây tiếp theo, Bạch Liễu quất roi ra ngoài để rút móng khỉ đang cắm trên vai mình ra.
Móng vuốt khỉ rút ra từ vai Bạch Liễu cùng với da thịt, máu lập tức nhuộm đỏ chiếc áo trên vai cậu.
Bạch Lục bị Bạch Liễu đẩy ra một khoảng, gã chậm rãi rút lại vuốt khỉ vẫn đang rỉ máu và tiếp tục đi về phía Bạch Liễu trong bụi đất, gã vẫn lịch sự hỏi: "Mi nghĩ ai sẽ chết trước?"
Bạch Liễu không trả lời, trong bụi mù chỉ nghe được tiếng máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống đất.
[Hệ thống cảnh báo: HP của người chơi Mục Tứ Thành liên tục giảm sút và còn 27!]
Mục Tứ Thành bị ném ra xa và hất văng bốn, năm tấm bia mộ. Hắn che ngực, ói ra một ngụm máu trên mặt đất và loạng choạng bám vào bia mộ để đứng dậy, thế như nhưng đầu gối yếu đến mức không thể đứng vững được dù đã gắng gượng. Hắn yếu ớt quỳ xuống đất, đôi mắt đẫm máu nhìn chằm chằm vào bóng người ở phía xa tuỳ tiện đạp lên giấy chứng nhận đất.
... Khủng khiếp quá.
Bàn tay của hắn ta có thể có sức mạnh như thế này sao?
[Mục Tứ Thành] ở phía đối diện dùng chân trái giẫm lên giấy chứng nhận đất, bàn chân dưới đất không hề xê dịch, gã che miệng ngáp một tiếng dài, khóe mắt đọng nước: "Cố gắng tới bảy mươi mốt lần rồi, còn đánh không?"
Mục Tứ Thành nuốt ngụm máu dâng lên trong cổ họng, hắn lảo đảo đứng dậy và cúi đầu nắm chặt tay.
Phải làm sao đây?
Nếu Bạch Liễu ở đây, anh ấy sẽ chọn tiếp tục hay rút lui sau khi đã mất đến bốn mươi điểm HP?
Lựa chọn vừa rồi của hắn là đúng hay sai, hắn có nên tiếp tục không?
"Này, mày chọn xong chưa?" [Mục Tứ Thành] ở đối diện vẫy tay và lớn tiếng nói: "Mày không qua đây thì tao sẽ ngủ mất."
Mục Tứ Thành nghiến răng nghiến lợi, hít một hơi thật sâu và định quay người lại.
"Mày muốn chạy trốn sao?" [Mục Tứ Thành] lười biếng đưa hai tay ra sau đầu: "Mày cũng không ngu lắm, cũng biết tự bảo vệ mình. Nếu là tao thì tao sẽ không ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ của Bạch Lục như thế đâu."
"Gã đó chỉ là một kẻ vô nhân tính; giống như Lưu Hoài vậy, gã không xứng đáng với công sức mày bỏ ra."
"Đừng lo về sống chết của kẻ thối nát này."
Mục Tứ Thành đang quay người thì ngưng lại, hắn đột nhiên ngẩng đầu. giơ nắm đấm với đôi mắt đỏ và lao tới: "Không cho mày nói bạn của tao như vậy!"
"Bọn họ không phải kẻ thối nát!"
[Sát thủ và đạo tặc, tên gì mà dở quá!]
[Hả? Dở lắm hả? Tôi thấy cũng ổn mà.]
Lưu Hoài gãi đầu cười ngượng ngùng nhìn Mục Tứ Thành: "Tôi thấy để tên đạo tặc đệ tứ ngầu lắm đấy."
[Kẻ lang thang và khỉ, tên gì mà dở quá, Bạch Liễu anh xuống địa ngục đi!]
[Chúng ta thực sự có thể giành chiến thắng cuối cùng sao?]
Bạch Liễu quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt cậu bình tĩnh: "Đây không phải vấn đề cậu nên suy nghĩ."
"Làm những gì cậu cần làm, còn lại tôi tìm cách."
"Chúng ta sẽ thắng."
Ông đây không quan tâm nữa, cứ cược đi, chết thì chết thôi.
Bạch Liễu sẽ tìm cách cứu vãn tình thế.
Nước mắt Mục Tứ Thành trào ra, hắn hung ác giơ nắm đấm nhắm thẳng vào mặt [Mục Tứ Thành] kia rồi đập xuống và hét lên: "Lần thứ bảy mươi hai!"
[Mục Tứ Thành] trưởng thành chỉ lắc vai dễ dàng né tránh, khoảnh khắc nắm đấm của Mục Tứ Thành giáng xuống của quần áo của người đàn ông, nó biến thành vuốt khỉ, đôi mắt sắc bén nhắm vào giấy chứng nhận đất dưới chân.
Đó chỉ là đánh lạc hướng của hắn ta, mục đích thực sự của hắn là cướp giấy chứng nhận sở hữu đất.
[Mục Tứ Thành] trưởng thành hơi nhướng mày rồi ngồi xổm xuống, hắn ta di chuyển đầu gối sang một bên để chặn vuốt khỉ của Mục Tứ Thành, hắn ta dùng cả hai tay nắm lấy vuốt của đối thủ và bẻ quặp vào trong như dễ dàng bẻ đũa làm ba.
[Hệ thống thông báo: HP của người chơi Mục Tứ Thành giảm xuống còn 20!]
Mục Tứ Thành đau đến mức đồng tử giãn ra, hắn nghiến răng kìm lại dòng máu sắp trào ra khỏi cổ họng, quay người muốn thử lại. Đối thủ nắm lấy vuốt khỉ rồi nắm vai hắn, xoay eo sang trái phải rồi dùng sức ném Mục Tứ Thành ra ngoài như mấy lần trước.
Nếu bị ném ra thêm một lần nữa thì có thể sẽ chết.
Lúc bị ném ra ngoài, Mục Tứ Thành lật người lại. Trong cơn đau đớn không thể tưởng tượng được, hắn dùng chân khỉ đã bị gãy làm ba mảnh nắm chặt lấy quần áo của [Mục Tứ Thành] trưởng thành và khiến cơ thể không bị văng đi.
[Mục Tứ Thành] kia nhướng mày, sau đó túm lấy hai bên vai Mục Tứ Thành như thể hắn ta đang gấp hắn làm đôi, xương bị biến dạng nghiêm trọng khiến chân khỉ của Mục Tứ Thành cuối cùng cũng bị biến dạng, hắn yếu ớt buông tay ra.
"Tay bị bẻ gãy nhiều lần vậy rồi mà đến giờ vẫn chưa nhớ." Vẻ mặt [Mục Tứ Thành] trưởng thành cực kì lạnh lùng: "Lần này tao dạy mày một bài học thê thảm tột cùng."
Mục Tứ Thành nghiến răng hét lên, hắn rụt vai vào trong trước sức lực của đối phương, khớp vai dưới sự siết chặt của hai bên trực tiếp bị tháo đi; đồng tử của hắn co lại, sự căng thẳng lại lan rộng khiến hắn ngã thẳng xuống đất.
"Thật khó để nhớ mày bị những người mày gọi là 'bạn bè' tháo khớp vuốt khỉ bao nhiêu lần, bây giờ mày cũng chẳng còn vuốt nữa." [Mục Tứ Thành] trưởng thành ngồi xổm xuống đất và chọc vào Mục Tứ Thành úp mặt vài lần vì chán nản: "Trò chơi kết thúc."
Vai Mục Tứ Thành buông xuống và cọ xát trên mặt đất, hắn cố gắng tiến về phía trước vài bước để đến gần phiên bản trưởng thành [Mục Tứ Thành] như muốn làm lại lần nữa.
[Mục Tứ Thành] trưởng thành rốt cuộc lộ ra vẻ phiền hà: "Tao kinh tởm cái thứ mày gọi là bạn, mày qua đây thì tao sẽ giết mày."
Mục Tứ Thành ngẩng gương mặt đầy vết thương, khuôn mặt bị trầy xước sát đất nở nụ cười kiêu hãnh, trong miệng ngậm giấy chứng nhận đất đai và nói một cách không rõ: "Tao trộm được giấy chứng nhận dưới chân mày rồi, tao thắng!"
Đồng tử của [Mục Tứ Thành] trưởng thành cũng co lại.
Vừa nãy tên này cố ý.
Mục Tứ Thành biết việc bị gãy tay là điểm yếu tâm lý chung của bọn họ, vậy nên khi hắn bị hành hạ bằng cách bẻ gãy tay thì không chỉ hắn đau khổ mà chính kẻ bạo hành cũng có sơ suất tâm lí nhất định.
Không ngờ trong lúc tên này đã ngã xuống đất giả vờ chết, hắn bỏ hết thể diện của bản thân và thực sự dùng miệng gặm đất dưới chân để lấy ra giấy chứng nhận sở hữu đất.
[Mục Tứ Thành] biết mình là người trọng thể diện, ở bất kì thế giới nào, hắn ta cũng sẽ không bao giờ nằm dưới chân người khác mà giật lấy tờ giấy chứng nhận đất mà đối thủ đang giẫm lên.
Tại sao Mục Tứ Thành ở thế giới này có thể làm được điều này vì Bạch Liễu?
[Mục Tứ Thành] trưởng thành trầm ngâm một lúc.
Thấy hắn ta không nói gì, Mục Tứ Thành nằm dưới đất có chút bất an và tức giận, hắn cắn giấy chứng nhận đất vì sợ bị cướp, vừa mơ hồ hỏi: "Này, mày đừng có nói lời mà không biết giữ!"
[Mục Tứ Thành] ở đối diện bừng tỉnh, hắn ta cúi đầu nhìn Mục Tứ Thành nằm trên đất vài giây rồi bỗng cười khinh: "Tuy tao ngu ngốc nhưng đúng là mày thắng."
Hai mắt Mục Tứ Thành sáng lên, sau đó hắn nhìn phiên bản trưởng thành của mình đang vỗ nhẹ vào đầu mình rồi đứng dậy, hắn ta xoay người rời đi, đút một tay vào túi vẫy tay chào:
"Nhiệm vụ thất bại rồi nên tao đi gặp lão đại nhận hình phạt đây, chắc sẽ bị đánh một trận, có khi chết luôn."
"Lão đại của mày khá tốt đấy."
[Mục Tứ Thành] này ngừng lại một chút rồi nói: "Mấy chuyện mày làm đúng là tệ thật nhưng anh ta dạy ra mày cũng đẹp trai phết đấy."
Mục Tứ Thành nằm dưới đất với mấy dấu chấm hỏi trên đầu:???
Mày đang khen hay đang chửi tao đấy?