Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 403: Làm sao để sở hữu năm tòa nhà (22)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 401: Làm sao để sở hữu năm tòa nhà (22)
Edit: djtmebachluc
Khu C
Cây roi màu đen uyển chuyển như rắn hổ mang ngẩng cao đầu len lỏi qua khe hở giữa tay áo và da thịt của Bạch Liễu, quấn từ cổ tay lên vai. Sau đó roi xoay một vòng, hai bên "xoẹt" một tiếng, gai nhọn đâm vào da thịt và khe xương của Bạch Liễu.
Bạch Lục nắm đuôi roi, dùng lực tay ấn xuống và kéo về phía trước, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng lực lại mạnh đến mức kéo cả người Bạch Liễu từ dưới đất lên.
Cây roi quấn quanh cánh tay Bạch Liễu lập tức siết chặt, quay liên tục mấy vòng như lưỡi dao máy ép trái cây, xé nát thịt và xương cánh tay trái của Bạch Liễu thành từng mảnh.
Bạch Liễu bị lôi đến trước mặt Bạch Lục. Cậu thấy Bạch Lục ngước mắt cười nhẹ nói: "Bước đầu tiên, nên tước vũ khí, bẻ hai cánh tay của đối thủ, đúng không?"
- -- Đây là câu khi nãy Bạch Liễu nói với Viên Quang, giờ được Bạch Lục nhắc lại như một câu nói đùa, thậm chí còn mang theo một giọng điệu dịu dàng.
"Nhưng mà, tước vũ khí cũng chẳng ích gì cho chúng ta, nhỉ?"
Bạch Lục vừa dứt lời, Bạch Liễu đã nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Bạch Lục, cậu lấy từ túi áo sơ mi ra một bình thuốc giải, bình tĩnh uống hết, cánh tay bị roi quất nát vụn của cậu trong tích tắc đã mọc lại.
"Đánh nhau với bản thân quả là khó nhằn." Bạch Lục thu lại cây roi xương đen dính đầy máu, nhíu mày lắc đầu như đang phiền muộn, rồi ngước mắt mỉm cười với Bạch Liễu: "Tuy rằng ta có thể dựa vào kinh nghiệm để luôn chiếm thế thượng phong, nhưng muốn chiến thắng mi, e rằng cũng chẳng dễ dàng."
"Ta tin mi cũng nghĩ vậy."
Má và môi Bạch Liễu tái nhợt dính đầy máu, cậu giơ tay lau đi, bình tĩnh đáp lại: "Tàm tạm."
Nụ cười trên môi Bạch Lục càng sâu: "Bởi vì ngay từ đầu mi đã biết không thể chiến thắng ta nên chẳng hề có ý định đó, đúng không?"
"Mi chỉ muốn câu giờ mà thôi, mi đang chờ đợi điều gì?"
"Suốt trận chiến với ta, mi chưa từng sử dụng chiêu thức của đồng đội, nhường lại cho họ nhiều không gian sinh tồn hơn, chẳng lẽ mi đang chờ đồng đội chiến thắng rồi đến giúp đỡ mi à?"
Bạch Liễu không phủ nhận, bình tĩnh nói: "Ít nhất họ cũng có khả năng thắng thuộc hạ của ông hơn tôi."
Nụ cười trên môi Bạch Lục trở nên trầm ngâm: "Cậu cho rằng họ mạnh hơn thuộc hạ của ta à?"
"Không, ngược lại, tôi thấy họ yếu hơn đội viên của ông nhiều, hoàn toàn không cùng đẳng cấp." Bạch Liễu nhìn thẳng Bạch Lục, "Nhưng so với chênh lệch giữa ông và tôi, nếu trận đấu này nhất định phải đặt cược một lần ——"
"Tôi cược họ thắng."
"Thì ra là vậy sao?" Bạch Lục nhếch mép đầy thích thú, roi trong tay biến mất, thay vào đó là một con dao găm ngắn đen nhánh được gã kẹp giữa hai ngón tay xoay nhẹ một vòng, sau đó cầm lại chắc chắn bằng tay trái, "Nghe có vẻ là một kế hoạch khá hay."
Bạch Liễu cúi xuống nhìn con dao găm - cậu nhận ra đó là dao găm của Lưu Hoài.
Bạch Lục của thế giới này không để lại kỹ năng của Lưu Hoài cho Mộc Kha, mà là tự mình chiếm lấy.
Bạch Lục cười như không cười nhìn Bạch Liễu: "Ta còn tưởng mi đã nảy sinh một chút lòng bảo vệ không nên có đối với những đội viên vô dụng đã bán linh hồn cho mi rồi chứ?"
Bạch Liễu không né tránh, nhìn thẳng Bạch Lục, giọng điệu bình tĩnh: "Chủ sở hữu tài sản có lòng bảo vệ tài sản của mình, chẳng phải là điều hiển nhiên sao?"
Bạch Lục thong thả bước về phía Bạch Liễu, biểu cảm bị che khuất bởi tro bụi, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ vô cùng mờ mịt:
"Chỉ là lòng bảo vệ tài sản thôi sao?"
"Tài sản có giá trị nhất là khi được chủ sở hữu sử dụng hợp lý, điều này cũng giống như tiền tệ."
"Lưu thông và tiêu dùng mới là cách khiến chúng có giá trị nhất."
Tiếng cười của Bạch Lục vang lên trong gió từ mọi hướng:
"Ta chưa bao giờ gặp Bạch Lục nào chỉ biết thu thập tài sản mà không tiêu xài, cách làm keo kiệt này không phải là điều một người thông minh sẽ làm, mi nên hiểu rõ hơn ai hết ——"
"—— Lòng bảo vệ mãnh liệt ở cự ly gần chỉ xuất phát từ một thứ, một thứ phi lý trí, khiến mi không thể coi họ là tài sản."
[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Lục tải bảng điều khiển người chơi Lưu Hoài (Lưu ý: Người chơi Lưu Hoài đang ở trạng thái hồn ma trong hiện thực, có ý thức, có thể sử dụng bảng điều khiển người chơi này), sử dụng kỹ năng cá nhân của đối phương (Tấn công chớp nhoáng), có thể di chuyển tức thời đến bất kỳ vị trí nào trên bản đồ!]
Ngay khi giọng nói này vang lên từ trong bụi mù, Bạch Liễu nghe thấy tiếng xé gió của một vật sắc nhọn từ phía sau tai mình.
Một bàn tay phải đeo găng tay đen nhẹ nhàng đặt lên vai Bạch Liễu, khuôn mặt Bạch Lục xuyên qua màn sương mù, trong mắt chứa ý cười hiện lên sau tai Bạch Liễu.
Tay trái Bạch Lục vòng qua cổ Bạch Liễu, mũi dao găm trong tay đặt ở bên cổ Bạch Liễu, gã chậm rãi chọn mũi dao trên mặt đất, khiến Bạch Liễu bị gã bắt giữ theo độ cong trên mũi dao ngẩng cổ lên, tựa đầu vào bả vai Bạch Lục nghe gã nói chuyện.
Giọng nói của Bạch Lục như tiếng thở dài, mang theo ý cười nhẹ nhàng vang lên bên tai Bạch Liễu:
"Mi không nỡ tiêu xài những tài sản này, không nỡ để họ chết."
"Mi có tình cảm với họ rồi, Bạch Liễu."
Lời nói của gã chưa dứt, Bạch Lục dứt khoát xoay tay cầm dao găm chém ngược lên trên, máu ấm ồ ạt tuôn ra, nhuộm đỏ hình chữ thập ngược nguệch ngoạc vẽ bằng bút dạ quang trên xương quai xanh của Bạch Liễu.
Hình vẽ hấp thụ máu của Bạch Liễu, le lói một tia sáng cực kỳ yếu ớt, bắt đầu xoay tròn với tốc độ chậm đến mức không thể nhìn thấy.
Bạch Liễu vung roi quất ngược lại, đánh bay Bạch Lục đang ở sau lưng, sau đó không chút do dự tiếp tục dùng roi quất đứt năm tòa nhà xung quanh.
Giữa lúc hỗn loạn khi năm tòa nhà đổ sập xuống chỗ Bạch Lục, Bạch Liễu tìm một tòa nhà để trốn vào, cậu ôm lấy cổ họng đang rách toác chảy máu, dựa lưng vào tường, bình tĩnh uống một bình thuốc giải.
Đây là bình thuốc giải cuối cùng trên tay cậu, nếu cậu muốn tiếp tục sử dụng thuốc giải thì phải vào bảng điều khiển của Lưu Giai Nghi.
- -- Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc Lưu Giai Nghi không thể sử dụng kỹ năng.
Bạch Liễu nhắm mắt hít thở sâu hai lần, cậu nghe tiếng bước chân Bạch Lục tiến vào tòa nhà nơi cậu ẩn náu, rõ ràng từng bước từng bước tiến đến gần cậu.
Bạch Lục thong thả dùng mu bàn tay đeo găng tay kẹp lấy con dao găm lau sạch máu: "Mi còn muốn tiếp tục kéo dài thời gian sao?"
"Nếu ta đoán không sai, lọ thuốc giải độc vừa rồi là lọ cuối cùng rồi, dĩ nhiên mi có thể đăng nhập bảng điều khiển của đồng đội để sử dụng kỹ năng của họ, tiếp tục sử dụng thuốc giải."
Giọng Bạch Lục đầy ý cười: "Nhưng mạng sống của đồng đội nhỏ của mi không thể đảm bảo được, hình như cô bé không giống với đồng đội của ta, có vẻ như không giỏi sử dụng kỹ năng thuốc độc?"
Bạch Liễu không nói gì.
"Thật là bình tĩnh, rõ ràng là hành động theo cảm xúc đưa ra lựa chọn như vậy, nhưng lại có vẻ như hoàn toàn không quan tâm đến đối phương," Bạch Lục nói với giọng điệu khen ngợi, "Nếu ta không phải là mi, có lẽ ta đã bị mi đánh lừa."
"Nhưng phương án để đồng đội chống lại của mi, quả thực là phương án duy nhất có khả năng xoay chuyển tình thế để chiến thắng ta."
"Bởi vì họ có điểm yếu, còn ta thì không."
Bạch Lục mỉm cười nói: "Thần không có điểm yếu, thứ không có điểm yếu là bất khả chiến bại, vậy nên phán đoán của mi đã đúng, mi đã chọn một con đường chính xác."
"Nhưng mi muốn nghe phán đoán của ta không?"
Giọng nói của Bạch Lục vang vọng ngày càng gần nơi Bạch Liễu ẩn nấp. Con dao găm trong tay gã biến mất, nhường chỗ cho chiếc roi xương đen.
Bạch Liễu hơi nghiêng người né xa tường, ánh mắt tối sầm lại nắm chặt roi xương trong tay, khi Bạch Lục mở miệng lần nữa, không chút do dự quất mạnh xuống tường!
Hai roi đen trắng gần như đồng thời quất vào tường, tường vỡ nát vụn, bắn ra xung quanh, lực của roi không giảm, trong khoảnh khắc tường vỡ nát va vào nhau giữa không trung!
Ánh mắt Bạch Liễu sắc bén nhanh chóng rút roi, tay trái nắm lấy một bên roi hướng về một hướng nào đó, thực hiện động tác đỡ trước, giây tiếp theo, Bạch Lục nắm lấy roi quất tới với tốc độ di chuyển gần như chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Bạch Lục dùng roi xương quật Bạch Liễu vào tường, tạo thành một hố lõm sâu hơn nửa mét. Áo sơ mi sau lưng Bạch Liễu nhuộm đỏ bởi máu chảy ra từ vết thương chỉ trong vòng một giây.
Bạch Lục lôi roi đến trước mặt Bạch Liễu, cúi nhìn Bạch Liễu đang cúi đầu, máu chảy như suối, dưới chân là vũng máu:
"Ta đoán, người chết tiếp theo trong đội của mi sẽ là Mộc Kha."
Khu D.
Mộc Kha bị một chưởng đánh vào ngực, dội ngược lại đập vào tường. Cậu ho sặc sụa hai tiếng, lảo đảo muốn đứng dậy.
Chưa đợi Mộc Kha đứng lên, [Mộc Kha] đã giẫm một chân lên vai Mộc Kha, giày da từng chút một ép xuống, ấn vai Mộc Kha xuống, cuối cùng ép Mộc Kha úp mặt xuống đất vẫn chưa dừng lại, vẫn đang dùng lực.
Vai Mộc Kha bị giẫm đến phát ra tiếng xương vỡ vụn, lưng cậu co giật vì đau đớn, Mộc Kha chống tay xuống sàn nhà nghiến răng muốn đứng dậy, lại bị [Mộc Kha] giẫm xuống.
[Mộc Kha] bễ nghễ nhìn xuống Mộc Kha đang giãy giụa dưới đất, bình thản và khinh miệt bình luận: "Thật là một thân thể yếu đuối và xấu xí, rẻ tiền đến mức tôi nhìn một lần cũng thấy ghê tởm."
"Không biết với cái thân xác này của cậu lấy đâu ra can đảm đứng bên cạnh hội trưởng, đưa tay ra đón lấy con dao găm mà anh ấy đưa cho?"
Mộc Kha vẫn cố gắng chống trả, nhưng vai cậu đã bị giẫm đạp đến mức hoàn toàn sụp xuống. Cậu đau đớn co rúm người lại, ho khan hai tiếng.
Tim cùng với cả cơ thể đang từng đợt từng đợt, không ngừng dâng lên một cơn đau dữ dội, khiến Mộc Kha nhất thời mất ý thức, không thể phán đoán được tình hình hiện tại.
Mọi thứ trước mắt cậu đều trở nên mơ hồ.
[Mộc Kha] nắm lấy tóc Mộc Kha, nhấc bổng thân thể yếu ớt của cậu lên, buộc cậu phải nhìn anh ta, rồi lạnh lùng chất vấn: "Con dao găm của cậu đâu? Lấy ra đây."
"Bây giờ lấy ra, tôi còn có thể kết thúc một cách nhanh chóng cuộc đời vô giá trị của cậu."
Bị túm tóc kéo lên, Mộc Kha mình đầy thương tích nhìn người đối diện bằng ánh mắt mờ mịt, mất một lúc mới từ từ nhớ lại.
À, con dao găm, đúng vậy, con dao găm, vũ khí kỹ năng của cậu.
[Mộc Kha] chỉ chờ cậu rút ra con dao găm kỹ năng đó, sẽ lập tức đoạt lấy và dùng nó để phản đòn cậu.
Mộc Kha đã cố gắng nhiều lần dùng dao găm tấn công [Mộc Kha], nhưng tốc độ và kinh nghiệm chiến đấu của cậu hoàn toàn không thể so sánh với [Mộc Kha]. Mỗi khi cậu vừa rút dao găm ra, [Mộc Kha] đã nhanh chóng đoạt lấy nó trước khi cậu kịp vung ra nhát đầu tiên.
Nhận ra [dao găm] chỉ là vũ khí mà cậu trao cho người đối diện, Mộc Kha nhanh chóng dừng hành động liên tục triệu hồi dao găm.
Sau đó, [Mộc Kha] bắt đầu dùng kỹ thuật chiến đấu tra tấn cậu, buộc cậu phải rút dao găm ra. Về kỹ năng chiến đấu, bảng chỉ số, tốc độ phản ứng, Mộc Kha đều không thể sánh bằng đối thủ, điểm duy nhất cậu có thể so sánh là cậu có kỹ năng.
Nhưng kỹ năng này trong tay cậu, khi đối mặt với [Mộc Kha], chẳng khác nào đứa trẻ ôm thanh bảo kiếm, chỉ khiến đối thủ có thêm vũ khí.
Rõ ràng là món đồ Bạch Liễu trao cho cậu, nhưng nó lại liên tục bị cướp đi.
... Cậu thực sự như [Mộc Kha] nói, quả thực là thứ đáng ghê tởm, không giá trị gì.
Bị kéo dậy, Mộc Kha khẽ cử động ngón trỏ tay phải đã bị [Mộc Kha] bẻ gãy thành nhiều khúc, máu theo vạt áo từng giọt rơi xuống. Cậu khó khăn mở đôi mắt dính đầy vảy máu, nhìn [Mộc Kha] lạnh lùng đối diện, bỗng dưng hoảng loạn vừa ho sặc sụa vừa cười ha hả.
Mộc Kha phun một ngụm máu vào mặt [Mộc Kha], giọng khàn khàn từng chữ một nói:
"Tôi tuyệt đối sẽ không dùng dao găm nữa, anh tra tấn tôi đi."
"– Cho dù anh tra tấn tôi đến chết, tôi cũng tuyệt đối không để anh đụng vào dao găm Bạch Liễu cho tôi."
Mộc Kha khẽ nhếch cằm, khuôn mặt dính đầy máu nhìn xuống [Mộc Kha] sắc mặt âm trầm, cậu cố gắng nhếch mép: "Vì đó là thứ Bạch Liễu cho tôi."
"Thế giới kia anh không xứng đáng sở hữu, thế giới này anh cũng không xứng đáng chạm vào."
"Bạch Liễu cho rằng tôi có giá trị xứng đáng với nó, vậy thì tôi có." Tiếng cười của Mộc Kha càng lúc càng ngông cuồng, "Anh ghen tị với tôi vì không có kỹ năng cá nhân, giá trị của anh trong mắt hội trưởng của anh còn không bằng một con dao găm của tôi?"
Sắc mặt [Mộc Kha] hoàn toàn tối sầm, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, anh giơ tay rút khăn lụa trong túi áo vest chậm rãi lau đi nước bọt dính máu trên mặt, nhìn chằm chằm Mộc Kha, nheo mắt nguy hiểm: "Xem ra sự kiên nhẫn của tôi đã cho cậu tự tin nói những lời ngông cuồng."
"Đã như vậy, trò chơi kết thúc ở đây thôi."
[Mộc Kha] gỡ băng vải quấn quanh cổ, xoay người quấn ngược ra sau cổ Mộc Kha, hai tay siết chặt, ánh mắt đầy hung hãn: "Chết đi!"
Mộc Kha nắm lấy băng vải đang siết chặt cổ mình, lực siết mạnh đến mức suýt siết cổ cậu vốn đã mảnh khảnh lại nhỏ đi một vòng, vẫn tiếp tục thu nhỏ lại.
Trên tường chiếu ra bóng Mộc Kha giãy dụa đạp chân trên mặt đất, động tác của cái bóng nhỏ dần, rồi ——
—— Cái bóng bị băng vải siết đứt đầu, lăn xuống đất, nảy hai lần rồi lăn đến cạnh chân bàn gỗ mun, một dòng chất lỏng phun ra từ phần thân không đầu.
Thân thể không đầu bất động ngã gục xuống đất.
[Mộc Kha] không chút động lòng cúi đầu, thu băng vải lại, khẽ nói vào khuy măng sét đính đá quý trên tay áo: "Hội trưởng, nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ lập tức quay lại."
Bàn tay của thân thể không đầu nằm trong vũng máu khẽ động đậy hai lần, dường như muốn nắm lấy thứ gì đó, rồi lại vô lực buông ra.
[Hệ thống thông báo: HP của người chơi Mộc Kha đang giảm nhanh chóng!! 22... 17... 13... Cảnh báo cảnh báo! HP của người chơi thấp hơn 10!]
Cái đầu của Mộc Kha bên cạnh chân bàn chết không nhắm mắt nhìn [Mộc Kha] đang rời đi, mí mắt từ từ khép lại, vô số ký ức đan xen trong đầu.
"Yếu tố quan trọng nhất của một thích khách là gì?" Mộc Kha khẩn trương khép chặt hai chân, ngồi trong phòng họp của Gánh Xiếc Lang Thang: "Xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng tôi rất muốn hỏi, trong lòng Bạch Liễu, một thích khách giỏi nhất là như thế nào? Tôi muốn tìm kiếm vị trí của mình."
Phòng họp chỉ có hai người, Mộc Kha và Bạch Liễu đang ngồi đối diện nhau.
Bạch Liễu dựa lưng vào ghế, chống tay lên cằm, trầm ngâm suy tư: "Thực ra, tôi không thích thích khách lắm."
Mộc Kha sắp khóc trôi phòng họp: "Hả?! Bạch Liễu không thích thích khách sao?!"
"Ừm, phần lớn thời gian, thích khách đồng nghĩa với hy sinh. Dùng mọi thứ để đánh lừa sự cảnh giác của đối phương, nhẫn nhục chịu đựng chờ đợi đòn chí mạng cuối cùng. Kể cả thích khách giỏi nhất, đa phần cũng chỉ đổi lấy kết cục đồng vu quy tận." Bạch Liễu ngước mắt nhìn Mộc Kha, "Đó không phải phong cách của tôi, tôi muốn có nhiều sự lưu giữ hơn."
Mộc Kha mím chặt môi: "Vậy tôi từ bỏ..." kỹ năng thích khách, đổi hướng đi...
Bạch Liễu bình tĩnh ngắt lời Mộc Kha: "Cậu thích thích khách không?"
Mộc Kha khựng lại, cúi đầu, hai tay chống trên đầu gối siết chặt quần, rồi khẽ nói: "Trước đây không thích, vì tôi muốn sống thêm chút nữa..."
"Nhưng sau khi nhìn Lưu Hoài liều mạng làm được điều cậu ấy muốn, tôi cảm thấy..."
Giọng Mộc Kha khựng lại.
"Trước đây tôi luôn không có mục tiêu, không có thứ gì muốn theo đuổi, chỉ vì sợ chết mà sống." Mộc Kha cúi đầu càng thấp, giọng nói cũng nhỏ dần, "Nhưng... nếu tôi có thể giống như Lưu Hoài, dốc hết sức mình để che chở cho người mình muốn bảo vệ nhất."
"... Tôi nghĩ, cái chết cũng không đáng sợ đến vậy."
Mộc Kha há miệng, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay: "Tôi nghĩ một thích khách như vậy, rất đẹp trai."
"Hoàn toàn không giống tôi, nhu nhược, sợ chết, lấp lánh, tôi muốn trở thành một thích khách dũng cảm đối mặt với cái chết vì một ai đó."
"Ừm." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Vậy hãy trở thành thích khách đi."
Thích khách cần vô hình, không được nổi bật, cần giảm thiểu sự cảnh giác của kẻ địch đến mức tối đa, khiến kẻ địch cảm thấy mình hoàn toàn vô hại, rồi ——
—— một nhát chí mạng.
Không có ai cảnh giác với một kẻ sắp chết đã mất đi đầu của mình.
[Hệ thống cảnh báo: HP của người chơi Mộc Kha đang giảm liên tục... 8... 6...]
Thân thể không đầu từ từ đứng lên khỏi mặt đất, tay nó cuộn tròn trong làn khói, tụ lại thành một con dao găm đen sắc nhọn.
Bây giờ không có đầu, đồng nghĩa với việc không có thị giác, thính giác, khứu giác, chỉ có xúc giác mới giúp nó nhận biết môi trường xung quanh.
[Mộc Kha] bước ra khỏi nghĩa địa, từng bước đi rung chuyển sàn nhà, một tay nắm chặt dao găm, tay kia ấn xuống mặt đất để cảm nhận rung động, ngón trỏ bị bẻ cong thành hình kỳ quặc.
Mộc Kha thầm đếm trong lòng... Một bước, hai bước...
Đừng vội vàng, thích khách cần phải chờ thời cơ tốt nhất.
Nó nhớ rõ ràng cách bài trí toàn bộ căn phòng, với bước chân này, chỉ có thể đi về hướng Đông Nam, nơi Mộc Kha cất giữ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Nơi đó có một con quái vật ở lầu nghĩa địa, nếu [Mộc Kha] muốn lấy giấy tờ, theo hiểu biết của nó về anh ta, để tránh bất trắc, trước khi rời đi, anh ta chắc chắn sẽ tiêu diệt hoàn toàn con quái vật và thi thể của mình.
Vậy thì điều này có nghĩa là [Mộc Kha] nhất định sẽ quay lại.
Trước khi [Mộc Kha] quay lại giải quyết triệt để [xác chết không đầu] của mình, anh ta chọn giải quyết xác chết của con quái vật trước.
Bước chân dừng lại.
Một, hai... —— Chính là lúc này!
[Hệ thống thông báo: Người chơi Mộc Kha sử dụng kỹ năng cá nhân (Tấn công chớp nhoáng), máu yếu kích hoạt bạo kích, sát thương tăng gấp đôi!]
Trên mặt tường, thi thể không đầu từ trên mặt đất đột nhiên nhảy đến lưng của người đàn ông trưởng thành, cắm mạnh vào trái tim của đối phương, đồng tử [Mộc Kha] rụt lại, một loại đau đớn kịch liệt khó có thể nói thành lời từ trái tim của [Mộc Kha] lan tràn ra ngoài, làm hành động của anh có một đến hai giây cứng ngắc.
Quả nhiên!
Tên này không trị bệnh tim của mình! Đây chính là điểm yếu của [anh ta], và cậu đã cược thắng!
Mộc Kha tiếp tục ra đòn tàn nhẫn, xoay chuôi dao. Nếu cậu có đầu hẳn đã gào thét ầm ĩ, nhưng cậu không có nên chỉ có thể im lặng dùng toàn bộ sức lực run rẩy tung ra đòn kết liễu này.
Mãi đến khi [Mộc Kha] hoàn toàn bất động, Mộc Kha mới mềm nhũn lăn khỏi lưng anh ta.
Cậu yếu ớt bò trên mặt đất, đến bên cạnh đầu mình, nằm xuống và nối thân mình với phần đầu đã đứt lìa. Sau đó cậu lục tung người mình một hồi lâu, tìm ra một lọ thuốc giải đã uống được một nửa, rồi dốc ngược lên cổ.
Vết thương ở phần nối liền dần dần lành lại, Mộc Kha ho khan hai tiếng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mở trừng nhìn lên trần nhà, tiếng thông báo hệ thống vang lên bên tai.
[Hệ thống thông báo: Người chơi Mộc Kha sử dụng kỹ năng kết liễu (vật triệu hồi Mộc Kha)]
Mộc Kha siết chặt con dao găm trong tay, thở phào nhẹ nhõm, cậu siết chặt con dao găm chặt hơn, không kìm được mà nhắm mắt cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.