*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 402: Làm sao để có được năm tòa nhà (23)
Edit: Tee Ngờ - Beta: djtmebachluc
Roi xương màu đen sượt qua một bên mặt Bạch Liễu và rạch một đường dài trên mặt cậu, phía dưới ở bên trái khuôn mặt bị nhuộm đỏ hoàn toàn.
Bạch Liễu giơ tay lên lau máu một cách thờ ơ, cậu bỗng cười khẽ ngước mắt lên hỏi Bạch Lục: "Lưu Giai Nghi với Đường Nhị Đả, ông không đoán tiếp à?"
Bạch Lục cười nói: "Nói về chủ đề mình trên cơ mà vui vậy sao?"
"Nói tới đội trưởng Đường thì đúng là mạnh hơn nhiều, thể chất tốt, sức chiến đấu đạt đỉnh cao, tâm lý ổn định, mục tiêu vững chắc."
"Cộng với kỹ năng Viên Đạn Tự Sát của anh ta nhắm vào ta và trông như có thể bắn chết ta ngay, vậy nên ta phải tiễn anh ta đi trước."
"Ta chưa bao giờ thấy đội trưởng Đường có tố chất chiến đấu tốt như vậy, ấn tượng đến mức khi nhìn thoáng qua là thèm muốn..."
Bạch Lục vung roi, roi hóa thành khói và tan biến trong không khí, giữa các ngón tay xuất hiện bốn ống nghiệm độc; gã mở mí mắt nhìn Bạch Liễu đối diện, nụ cười càng thêm tà ác: "... Thèm thứ tài sản quý giá trong tay mi."
Gã vung cổ tay và ném những ống nghiệm độc giữa ngón tay ra, bốn ống nghiệm chứa độc nhanh chóng xoay tròn trong không trung rồi rơi xuống và nổ tung ở bốn hướng đông tây nam bắc quanh chân Bạch Liễu.
Làn sương độc màu đen lan tới giữa và hạn chế phạm vi di chuyển của cậu.
"Thật sự đáng ghen tị."
Giọng Bạch Lục vang vọng trong màn sương độc, gã như một kẻ săn mồi cấp cao đang chơi đùa với con mồi, chậm rãi sử dụng các kỹ năng và những thứ có thể kích thích Bạch Liễu để khiến cảm xúc của cậu dao động.
"Phù thuỷ của mi hình như cũng nghe lời mi lắm, phù thuỷ của ta lúc nào cũng có thái độ thù địch với ta. Em ấy cho rằng đàn ông là tập hợp của những ham muốn kinh tởm nhất trên thế giới."
"Và ta là người kinh tởm nhất."
Âm thanh xé không khí phát ra từ làn sương độc bên trái, Bạch Liễu không chớp mắt giơ tay trái lên và dùng cán roi của mình để chặn ngọn roi đen từ phía sau bên trái vung ra. Cậu bị cái roi xương đen đánh trúng đến bật về sau một khoảng, chân để lại hai vết hằn sâu trên mặt đất.
Màn sương độc bị thổi bay bởi luồng không khí do hai ngọn roi va vào nhau.
Bạch Lục đứng trước mặt Bạch Liễu chưa đầy một mét, trên mặt mang nụ cười thoải mái, hai tay cầm roi trấn áp cậu: "Hiếm khi mi chịu nói chuyện với ta, mặc dù không muốn đoán trước kết quả này nhưng thôi để ta nói cho mi tham khảo."
"Khả năng cao là đội trưởng Đường và Phù Thủy Nhỏ sẽ bị trọng thương, nhưng kết quả cuối cùng là... Đội trưởng Đường của mi thắng, [Giai Nghi] sẽ không giết chết Phù Thủy Nhỏ."
Bạch Lục rũ mắt xuống và cười nhẹ: "Bởi vì [Giai Nghi] không xuống tay giết con gái."
Bên trong Không Gian Ma Thuật.
Cả hai Đường Nhị Đả đều có một số vết thương do đạn bắn trên người, nhưng vết thương của Đường Nhị Đả] rõ ràng nghiêm trọng hơn nhiều.
Đường Nhị Đả nhìn bản thân đang chống cự bằng ánh mắt phức tạp, hắn chậm rãi đặt súng xuống.
Súng của [Đường Nhị Đả] vỡ vụn rơi xuống đất, hắn ta che vai phải vẫn đang chảy máu sau vì trúng đạn, mắt tối sầm và giọng hơi khàn: "... Đừng nhìn kẻ thù với ánh mắt thương hại này, giết tao rồi biến đi!"
Đường Nhị Đả cúi đầu im lặng hồi lâu rồi chợt nói: "Con của Tô Dạng được một trăm ngày rồi."
"Tôi... đi gặp rồi, bế lên nhẹ lắm chứ không nặng như khẩu súng của tôi, đôi mắt nó giống cậu ấy, trông khá đáng yêu."
Đồng tử của Đường Nhị Đả] co rút lại một cách khó tin, đôi mắt hắn ta gần như lập tức đỏ bừng: "Mày đang nói gì vậy?!"
"Đội ba không có ai vào trò chơi." Đường Nhị Đả hít một hơi thật sâu, tựa hồ nghĩ đến chuyện gì buồn cười mà không khỏi cười khẽ: "... Lũ nhóc này an nhàn một thời gian là bắt đầu vô dụng, lúc trước tôi nhờ bọn họ bắt những dị đoan hình người, bọn nó luống cuống cả đêm đến nỗi gần như khiến Cục Xử Lý nổ tung."
"Bạch Liễu đã cứu những người sống sót trong trại mồ côi Tình Thương và cho nổ tung nhà máy Hoa Hồng, hiện cậu ấy đang xử lý vấn đề của phó bản này."
Đường Nhị Đả ngẩng đầu và kiên định nhìn [Đường Nhị Đả] ánh mắt run rẩy đối diện, hắn nhẹ nhàng cười: "Những việc anh lo lắng cũng chẳng xảy ra."
"Mọi người đều sống hạnh phúc mà chẳng biết gì cả."
"Chính vì niềm hạnh phúc này mà tôi đã bán linh hồn cho Bạch Liễu."
Đường Nhị Đả] mỉa mai: "Hạnh phúc ngắn ngủi này chỉ là viên đạn bọc đường được Bạch Liễu dùng để mua chuộc tâm hồn mày..."
Chỉ có vậy thôi.
Một ngày nào đó, nó sẽ bị lấy đi và bị phá hủy.
Lời còn chưa dứt thì nước mắt hắn ta đã chảy ra.
"Nhưng dù vậy," Đường Nhị Đả chậm rãi giơ súng lên [Đường Nhị Đả]: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy được thứ hạnh phúc mà mình từng tha thiết mơ ước."
Đường Nhị Đả dường như đã buông bỏ tất cả và cười nhẹ nhõm: "Tôi đã trả giá bằng linh hồn của mình và bắt đầu cuộc hành trình của thời gian. Chẳng lẽ tôi chỉ mong mang lại hạnh phúc ngắn ngủi cho mọi người sao?"
[Đường Nhị Đả] nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, hắn ta cười khinh và nói: "... Mày thật là vô liêm sỉ, đến cuối cùng mày vẫn để... Tên cậu ta là gì?"
Đường Nhị Đả nghiêm túc đáp: "Bạch Liễu."
[Đường Nhị Đả] lại giễu cợt: "Vẫn để Bạch Liễu giải quyết vấn đề giúp mày."
"Có hơi hơi." Đường Nhị Đả mỉm cười, mở to đôi mắt lam tối trong veo và không chút do dự bóp cò: "Cho nên bây giờ tôi phải chạy tới giải quyết vấn đề cho cậu ấy."
"Xin lỗi nhé."
"Pằng!"
[Hệ thống thông báo: Người chơi Đường Nhị Đả giết 'vật triệu hồi Đường Nhị Đả']
[Hệ thống thông báo: Giải trừ hạn chế 'Không Gian Ma Thuật']
Khu B.
Khi sương độc tan đi, Lưu Giai Nghi nằm trên mặt đất với gương mặt tái nhợt, em ho khan vài tiếng yếu ớt và chống khuỷu tay xuống đất cố gắng đứng dậy.
[Lưu Giai Nghi] ngồi xổm bên cạnh chọc vào trán Lưu Giai Nghi vì khó chịu và khó hiểu, rồi cô lại đẩy cô bé xuống: "Này, cô bé mù cứ cố gắng làm gì vậy? Nhận thua đi cho rồi."
Lưu Giai Nghi bướng bỉnh nhìn cô bằng đôi mắt xám xịt và không chịu buông tay: "Vậy bà chị còn cố chấp cái gì? Chị đấu với tôi đến giờ nhưng cứ phải nhẹ tay mấy lần, chị giết quách tôi cho rồi?"
[Lưu Giai Nghi] chọc trán em một lúc rồi trợn mắt nhìn Lưu Giai Nghi, sau đó cô thấy rõ cô bé mù bẩn thỉu đó đột bỗng cười tà ác và gân cổ lên hỏi:
"Bà chị không hề muốn giết tôi, phải không hả chị-gái ơi?"
Khoảnh khắc Lưu Giai Nghị gọi 'chị gái', cô bé vốn giả vờ không còn sức đánh trả đã dùng tay trái phun thuốc độc vào mặt [Lưu Giai Nghi].
Sau đó [Lưu Giai Nghi] vẻ mặt vô cảm nắm vòi phun rồi kéo sang một bên và ném đi.
Lưu Giai Nghi không cam lòng mà đập xuống đất.
"Nhóc thật sự cho rằng nhóc có thể đánh lén chị được sao? So thuốc độc với chị thì hay ho lắm à?" [Lưu Giai Nghi] cạn lời ngồi khoanh chân và cười: "Ừ thì tuy chị là sát thủ nhưng mục tiêu của chị là mấy thằng đàn ông trưởng thành đầy dục vọng như Bạch Lục ấy, chị không giết con gái."
[Lưu Giai Nghi] cúi đầu nhìn Lưu Giai Nghi đang nằm dưới đất: "Chị cũng không phải kẻ tâm thần như Bạch Lục, chị không có hứng thú ngược đãi người khác."
Lưu Giai Nghi nhận thấy tín hiệu rằng mình có thể nói chuyện được, em vội vàng bò dậy rồi ngoan ngoãn ngồi xuống và hỏi thẳng: "Vậy ngay từ đầu bà chị gây ra một trận lớn như vậy làm gì?"
[Lưu Giai Nghi] trợn mắt: "Em gái, chị là người lớn nên phải làm việc để nuôi sống bản thân; chị còn làm việc cho lão quái vật Bạch Lục đó, gã bảo chị giết nhóc thì chị phải làm gì đó để báo cáo kết quả công tác chứ?"
Cô vừa nói vừa bấm vào bảng điều khiển, Lưu Giai Nghi nhận ra đó là video; cô bấm vào - đó là video [Lưu Giai Nghi] muốn giết cô nhóc.
[Lưu Giai Nghi] chán nản chỉ cho Lưu Giai Nghi: "Xem này, nhóc chỉ cần nhận thua là chị có thể báo cáo công tác rồi."
Lưu Giai Nghi im lặng một hồi, em tinh ý cảm nhận được cảm giác Bạch Liễu thụ động, chểnh mảng trong công việc, tùy tiện làm gì đó để lấy lòng sếp từ bà chị [Lưu Giai Nghi]...
"Bạch Lục ở dòng thế giới của bà chị chắc có thể nhìn ra chị không giết tôi nhỉ?" Lưu Giai Nghi hỏi: "Chị không sợ gã truy cứu à?"
[Lưu Giai Nghi] mặc kệ mà nhún vai: "Cùng lắm thì chết thôi, nếu Bạch Lục không nắm giữ linh hồn chị trong tay thì chị cũng không muốn làm cho gã; thế nhưng chị mà chết thì gã thiệt thòi chứ chị cũng chẳng mất gì."
"Haiz." [Lưu Giai Nghi] thở dài một hơi và nói tiếp những lời khiến người khác phải ngạc nhiên: "Nói đúng ra thì lúc nhỏ chị ngu dốt nên dễ bị thằng chó này lừa, làm trâu làm ngựa chơi giải đấu cho gã nhiều năm như vậy cũng chỉ có thằng điên này khởi nghiệp kiếm tiền thôi; những nhân viên bán thời gian như chị với Khỉ suy cho cùng tự do không có, chạy trốn cũng không được."
Lưu Giai Nghi nhạy bén nắm bắt những từ khóa: "Khỉ?"
"Ừ." [Lưu Giai Nghi] chống cằm lười biếng hừ một tiếng: "Mục Tứ Thành ấy, quan hệ của chị với Khỉ trong đội cũng ổn, cả hai đều muốn chạy trốn. Khỉ đã tấn công Bạch Lục một lần vì muốn cướp tiền giấy linh hồn về, sau đó hắn suýt bị gã ta giết chết, bị đánh tới mức nằm liệt giường hai tháng."
Lưu Giai Nghi vô cùng kinh ngạc, cô nhóc cố gắng chắp nối sự việc này trong đầu rồi hỏi với cảm xúc phức tạp: "Mục Tứ Thành đánh lén Bạch Lục để cướp lấy tiền giấy linh hồn của anh ta hả?"
[Lưu Giai Nghị] gật đầu chặc lưỡi: "Chỉ có Khỉ mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy, còn chị sau đó bỏ cuộc rồi."
Lưu Giai Nghị nheo mắt nói: "Đừng nói chị xúi giục Mục Tứ Thành làm chuyện đấy nhé?"
[Lưu Giai Nghị] giả tạo nhìn cô nhóc: "Đồng đội với nhau thì sao mà gọi là 'xúi giục' được? Chị chỉ đưa cho Khỉ một số gợi ý hợp lí thôi."
Lưu Giai Nghi: "..."
Đây đúng là điều em có khả năng làm ra...