*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 403: Làm sao để sở hữu năm tòa nhà (24)
Edit: djtmebachluc
Lưu Giai Nghi ngửa đầu nhìn [Lưu Giai Nghi], như đang đánh giá cô: "Có một điểm kỳ lạ trong những gì chị vừa nói."
"Coi như không lấy được tiền giấy linh hồn, với khả năng của hai người, đặc biệt là khả năng di chuyển của Mục Tứ Thành, muốn thoát khỏi tay Bạch Lục không phải là điều khó khăn. Tại sao phải lấy trộm tiền giấy linh hồn của chính mình mới trốn thoát? Điều này không hợp lý."
"Hai người đã coi thường cái chết." Lưu Giai Nghi tra hỏi, "Không thể nào mắc kẹt ở chỗ này mới đúng chứ?"
[Lưu Giai Nghi] khẽ dừng động tác lại, cô quay mặt đi, một tay khoác lên đầu gối, như để phân tán cảm xúc, đột nhiên bắt đầu nghịch ống nghiệm thuốc độc, khẽ hé miệng.
Cô cụp hàng mi cong dài che đi đôi mắt trong veo có phần lạc lõng, mái tóc phơ phất bên tai theo làn gió, giọng nói nhẹ nhàng: "... Thứ Khỉ trộm không phải là tiền giấy linh hồn của bọn chị."
Lưu Giai Nghi khựng lại, như nhận ra điều gì đó, em đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô: "Là của anh trai tôi à?!"
[Lưu Giai Nghi] lơ đễnh xoay ống nghiệm trong tay, cúi đầu không nhìn rõ biểu cảm, giọng nói bình thản đến mức không thể nghe ra cảm xúc:
"... Lúc đó dưới sự dẫn dắt của Bạch Lục, trong cơn tức giận, chị và Khỉ đã ra tay hành hạ anh ta đến chết. Chị móc mắt anh ta ra, Khỉ chặt đứt đôi tay anh ta."
"Thật ra lúc ấy không hề hối hận, chỉ có khoái cảm trả thù, sau đó là trống vắng."
[Lưu Giai Nghi] chậm rãi nắm chặt ống nghiệm trong tay, giọng nói nhẹ đến mức như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng sẽ tan biến:
"... Một sự trống rỗng và hoang mang kéo dài đến mức như thể sẽ tiếp tục cho đến khi bọn chị chết, cũng không muốn hồi sinh anh ta, nhưng luôn cảm thấy như thể..."
[Lưu Giai Nghi] co đầu gối ôm lấy chính mình, lẩm bẩm như tự nói với mình: "Có vẻ như từ nay về sau, khi chị còn sống trên đời này, sẽ không còn ai có thể yêu thương chị nữa."
"Bọn chị đã sống trong sự trống rỗng đó qua nhiều năm, sau đó Bạch Lục phát hiện ra phó bản năm tòa nhà này, gã đã cho phó bản này đăng nhập hiện thực, phó bản này bao phủ Khỉ và khuôn viên trường đại học ban đầu của hắn, hộ khẩu của hắn thuộc về nơi đó..."
[Lưu Giai Nghi] từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt không có cảm xúc gì: "Vì vậy, chị và Khỉ đã gặp một con quỷ Lưu Hoài bị khoét mắt và chặt tay."
Lưu Giai Nghi mím chặt môi, hỏi: "Rồi... anh ấy nói gì với hai người?"
"Lúc ấy chị và Khỉ đều nghĩ anh ta sẽ chửi rủa om sòm, hoặc ít nhất cũng sẽ sợ hãi đến mức bỏ chạy. Dù sao khi giết anh ta, chị và Khỉ đã ra tay rất tàn nhẫn, anh ta chết rất thảm." [Lưu Giai Nghi] nói đến đây, dừng lại một lúc, như thể nhớ ra điều gì đó buồn cười, khẽ khàng bật cười, xuất thần nói:
"Anh ta không nhìn thấy gì và cũng không có tay, làm ma cũng bị bắt nạt. Chị và Khỉ đã đuổi đi những con ma bắt nạt anh ta, anh ta liên tục cúi đầu cảm ơn bọn chị."
"Anh ta không nhận ra bọn chị."
"Sau đó Khỉ lên tiếng trước, hắn nói này Lưu Hoài, chết rồi mà cũng sống khổ thế à? Tôi dẫn em gái cậu đến thăm cậu đây, rồi anh ta bắt đầu khóc nức nở, khóc rất thê thảm, cả hồn ma cũng đứng không vững, hỏi sao hai người lại chết?"
"Rồi chị nói, người chết là anh chứ, chúng tôi vẫn sống tốt."
[Lưu Giai Nghi] từ từ vùi đầu vào trong đầu gối, giọng nói nghèn nghẹn: "Rồi anh ta vừa khóc vừa cười, nói như vậy cũng tốt."
"Hai người còn sống là tốt rồi, anh chết không sao, hai người sống tốt là tốt rồi."
"Trên đường về tôi và Khỉ không nói lời nào. Bỗng nhiên hắn quay sang hỏi tôi, nói chúng ta hãy hồi sinh hắn đi. Tôi nói linh hồn anh ta nằm trong tay Bạch Lục, chúng ta không thể hồi sinh anh ta được, Bạch Lục sẽ không bao giờ đưa linh hồn Lưu Hoài cho chúng ta."
"Khỉ nói, ông đây không thể nhìn nổi cảnh người này làm ma rồi mà như kẻ lang thang, bị người ta ăn hiếp, tôi sẽ đi trộm, cùng lắm là bị đánh chết thôi."
[Lưu Giai Nghi] nói tới đây thì im lặng hồi lâu, cô nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lưu Giai Nghi: "Sau khi Khỉ bị đánh, Bạch Lục cũng đã tìm được chị. Nhưng gã không đánh chị. Bạch Lục biết hình phạt kiểu đó chẳng có ý nghĩa gì với chị."
Cô nhắm mắt lại: "Gã mang hồn ma Lưu Hoài về, ném cho đàn em của Daniel, để Daniel tra tấn anh ấy. Tôi đứng nhìn qua lớp kính, chứng kiến anh ấy bị tra tấn trong phòng thẩm vấn, gào thét thảm thiết."
Giọng nói của [Lưu Giai Nghi] run rẩy: "Ngay cả khi bị chị giết, anh ấy cũng chưa từng kêu như vậy."
"Bạch Lục đứng bên cạnh chị, cũng nhìn vào trong, bình tĩnh nói: "Giai Nghi, tôi biết là chủ ý của em, lần sau đừng tái phạm nữa."
Cô nói xong, hai người đối diện nhau trong im lặng nặng nề.
[Lưu Giai Nghi] thở hắt ra, bỗng bật cười ha hả: "Cho em gái một lời khuyên, đừng bán mạng vì Bạch Lục, sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu."
"Nhưng ở dòng thế giới nào chị cũng bán linh hồn cho anh ta quá sớm," [Lưu Giai Nghi] tiếc nuối thở dài và nhún vai, "nên bây giờ nói với nhóc cũng vô ích, chẳng có tác dụng gì."
"Thôi dừng lại ở đây nhé. Hôm nay chị đã lười biếng đủ rồi, xin phép đi trước."
Cô nói xong, đứng lên vỗ vỗ mông muốn rời đi, mới vừa đứng lên đã bị Lưu Giai Nghi đối diện kéo góc áo lại, [Lưu Giai Nghi] nghi hoặc quay đầu lại: "Nhóc làm gì..."
Lưu Giai Nghi lao lên ôm chầm lấy cô.
Đồng tử của [Lưu Giai Nghi] hơi co rút lại một chút, sau đó rất nhanh giãn ra, cô trêu tức muốn kéo Lưu Giai Nghi trước ngực mình ra: "Này này, em gái nhỏ, đừng tùy tiện làm nũng với chị gái xa lạ nha, tôi chính là sát thủ rất lãnh khốc, tự tay giết chết ba của mình, còn móc con ngươi của anh mình ra."
"Bây giờ có rất nhiều người yêu thương em." Lưu Giai Nghi cắt ngang lời [Lưu Giai Nghi], nói rất nhanh: "Hồi ở trại mồ côi có rất nhiều người gọi em là con bé mù, chẳng ai muốn nhận nuôi em. Khi anh trai gặp em lúc nào anh ấy cũng lo lắng, như thể muốn bỏ rơi em bất cứ lúc nào."
"Em như thể luôn sống trong bầu không khí bị bỏ rơi."
"Nhưng mà!" Lưu Giai Nghi nói lớn: "Sau khi gặp Bạch Liễu, hai gia đình đều tranh nhau nhận em làm con gái của họ. Trong đội không có Daniel như chị nói, nhưng có thêm một tên ngốc mua váy cho em, một con khỉ ngốc nghếch và một cậu chủ nhà giàu. Em có cả một đám anh trai, khi em rời khỏi đội, họ đều khóc."
"Họ đều đối xử tốt với em, họ đều rất thích em."
Lưu Giai Nghi ôm lấy cổ [Lưu Giai Nghi]: "Cho nên chị gái ơi, không phải chị không có ai yêu thương đâu."
"Chị chỉ chưa gặp họ thôi, hãy sống tốt rồi sẽ gặp được họ."
"Nghe có vẻ..." [Lưu Giai Nghi] từ từ ôm lại em, cúi đầu khẽ cười: "Em sống rất hạnh phúc nhỉ."
"Em là người hạnh phúc nhất trong tất cả những câu chuyện về [chị] mà chị từng nghe."
Cô nhắm mắt lại: "Vậy thì chị miễn cưỡng tin em một lần."
Khu C.
Giữa một đống đổ nát, Bạch Lục mỉm cười đứng đối diện Bạch Liễu mình đầy thương tích, trên chiếc áo sơ mi trắng của gã không hề dính một hạt bụi hay vết máu nào. Cổ áo và vạt áo sơ mi của họ bị gió thổi lắc tới lắc lui.
Các tòa nhà xung quanh họ đang sụp đổ dần dần, tường bê tông cốt thép và vải bạt rơi xuống mặt đất tạo nên vô số bụi bay mù mịt, tạo ra hiệu ứng thị giác như mặt đất đang nâng lên, bầu trời đang sụp đổ, ngày tận thế sắp đến và thế giới sẽ sụp đổ.
Tòa nhà sụp đổ tạo ra một con đường cho ánh sáng mặt trời chiếu vào. Ánh nắng vàng kim xuyên qua màn sương bụi mù mịt, chiếu những tia sáng chói lóa đến mức không thể tin được xung quanh Bạch Liễu và Bạch Lục, khiến lông mày và đôi mắt của họ trở nên không thực tế dưới ánh sáng rực rỡ như vậy.
Sương mù sau lưng họ bị phá tan.
[Mục Tứ Thành] và [Lưu Giai Nghi] xuất hiện sau lưng Bạch Lục, một người khoanh tay nhìn sang trái, một người xoa cổ nhìn sang phải, đều không báo cáo nhiệm vụ.
Bạch Lục dường như cũng không cảm thấy ngạc nhiên, khi thấy họ quay lại chỉ mỉm cười và nói: "Xem ra hai người đều không hoàn thành nhiệm vụ."
"Tiểu Kha hẳn đã quay về nhờ tác dụng của Kim Bài Miễn Tử, vất vả cho cậu ấy rồi."
[Mục Tứ Thành] nhìn Bạch Lục, ừ một tiếng rồi dời mắt đi một cách hờ hững, ngáp dài: "Dạo này ngủ nhiều quá, không có sức đánh nhau nên không hoàn thành nhiệm vụ. Lão đại anh muốn phạt thì cứ phạt đi."
[Lưu Giai Nghi] tìm cớ thoái thác một cách không quá qua loa, cúi đầu tỏ vẻ nhận lỗi: "Mang theo Thi Thiến và Viên Quang, không thể thi triển phạm vi kỹ năng nên để đối phương chạy thoát. Xin lỗi, chỉ lấy lại được giấy chứng nhận quyền sử dụng đất."
"Ừ." Bạch Lục cũng không mấy quan tâm, mỉm cười hỏi: "Cảm giác trò chuyện với bản thân mình lúc trước OK không?"
Sắc mặt của [Mục Tứ Thành] và [Lưu Giai Nghi] đều thay đổi nhẹ.
"Lão đại đang nói gì vậy?" Mục Tứ Thành còn buồn ngủ nhìn Bạch Lục, "Cái gì mà lúc trước?"
[Lưu Giai Nghi] vừa phỉ nổ [Mục Tứ Thành] diễn xuất vụng về, vừa ngoan ngoãn cúi đầu: "Bên em không xảy ra chuyện trò chuyện gì cả, đối phương phản kháng rất dữ dội."
"Vậy sao?" Bạch Lục từ từ thu hồi tầm mắt, "Ta tưởng tâm trạng của hai người trong dòng thế giới này sẽ rất tốt đẹp."
Gã nhìn sang Bạch Liễu, nụ cười trong mắt càng đậm: "Ít nhất tâm trạng của ta rất tốt đẹp."
"Lâu rồi ta chưa gặp được người thú vị và có giá trị như vậy."
Sắc mặt [Mục Tứ Thành] hoàn toàn tối sầm lại.
Những người được Bạch Lục đánh giá cao như vậy, hoặc là bị gã mua chuộc linh hồn, hoặc là bị gã giày vò đến mức sống không bằng chết.
- - Hay nói cách khác, trong mắt [Mục Tứ Thành], hai kết cục này gần như giống nhau.
Bốn thành viên khác từ từ bước ra sau lưng Bạch Liễu, nhưng phong cách của bốn người này không giống với Bạch Lục với vạt áo không hề bẩn.
Đường Nhị Đả còn đỡ hơn, quần áo của Lưu Giai Nghi bị sương độc ăn mòn thành màu đen kịt, mặt cũng bẩn nhem nhuốc, Mộc Kha và Mục Tứ Thành còn thảm khốc hơn, cả người đầy máu.
"Đã đến đủ." Bạch Lục nhướng mí, gã nhếch môi, "Phần thú vị nhất của trò chơi này sắp bắt đầu rồi."
[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Lục sử dụng giao diện của người chơi Daniel, sử dụng vũ khí cá nhân của đối phương.]
Roi da trên tay Bạch Lục biến mất, nó biến thành một khẩu súng trường màu xanh lá cây.
Ngay khi khẩu súng xuất hiện, sắc mặt của Đường Nhị Đả, [Mục Tứ Thành] và [Lưu Giai Nghi] đều thay đổi.
- -- Đó là vũ khí của Daniel, súng vỡ linh hồn!
"Đây là khẩu súng có thể nghiền nát linh hồn, người chơi bị bắn trúng sẽ linh hồn tan vỡ, không có khả năng hồi sinh ở bất kỳ dòng thế giới nào." Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Lục càng trở nên mơ hồ, gã giơ tay ra làm động tác 'bắn', "Chỉ cần bị bắn trúng như thế này thì sẽ không còn tồn tại nữa."
"Khẩu súng này có thời gian hồi chiêu là mười lăm phút."
Bạch Lục ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu đối diện và các thành viên Gánh Xiếc phía sau cậu, mỉm cười: "Bạch Liễu, chúng ta chơi một trò chơi nhé."
"Ta có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất, vì vậy mi không thể kết thúc trò chơi Năm Tòa Nhà bằng cách thu thập đủ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất. Cách duy nhất để mi kết thúc trò chơi này là nhóm của mi bị tiêu diệt, hoặc đối thủ của mi bị tiêu diệt."
"Vậy ta cho mi hai lựa chọn."
Bạch Lục dùng ánh mắt ra hiệu cho [Lưu Giai Nghi], bảo cô ném Thi Thiến và Viên Quang đang hôn mê vào giữa hai chiến tuyến. Sau đó, gã giơ họng súng nhắm vào hai người kia, ngước mắt cười nhìn Bạch Liễu bên kia:
"Trước khi trò chơi kết thúc, mỗi mười lăm phút, súng của ta sẽ nghiền nát linh hồn của một người. Nhưng bù lại mi có quyền lựa chọn."
"Nếu mi chọn nghiền nát linh hồn Thi Thiến và Viên Quang, ta sẽ đưa súng cho mi, để mi tự tay bắn chết họ. Sau đó trò chơi kết thúc, mi chiến thắng, và ta sẽ có được thứ ta muốn."
Ánh mắt Bạch Lục đảo qua Bạch Liễu và Đường Nhị Đả đang mặt mày căng thẳng: "Hoặc, mi có thể chọn không giết họ. Vậy thì mỗi mười lăm phút, ta sẽ ngẫu nhiên chọn một người trong đội của mi để bắn chết."
Vừa dứt lời, Đường Nhị Đả đã giơ súng lên nhắm vào đầu mình, đôi mắt đỏ ngầu hung tợn nhìn Bạch Lục và khẩu súng trên tay gã.
[Hệ thống thông báo: Người chơi (Thợ Săn Hoa Hồng) sử dụng kỹ năng (Viên đạn tự sát)]
Viên đạn bạc xuyên qua đầu Đường Nhị Đả, vẽ một đường cong lấp lánh trên không trung, rồi bắn trúng đầu Bạch Lục.
Đầu Bạch Lục bị bắn nghiêng hẳn sang một bên.
Chiếc áo sơ mi trắng của gã lần đầu tiên nhuộm màu máu. Sau đó, gã thản nhiên quay đầu lại, dùng ngón tay gõ nhẹ vào họng súng trên thái dương, và sau khi để [Lưu Giai Nghi] thi triển một kỹ năng trị liệu, gã vẫn mỉm cười tiếp tục nói: "Được rồi, lượt của các người đã xong, kỹ năng "Viên đạn tự sát" đang trong thời gian hồi chiêu, tiếp theo là lượt của ta."
Bạch Lục giơ súng lên, cúi mắt nhìn Bạch Liễu, người không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt: "Chọn đi."
"Bắt đầu đếm ngược... 5, 4, 3, 1, hết giờ."
Bạch Lục giơ súng nhắm vào Mục Tứ Thành, không chút do dự, gã sắp sửa bóp cò.
[Mục Tứ Thành] đột ngột bước ra, hắn ta nắm lấy họng súng, ngẩng đầu nhìn Bạch Lục rất sâu: "Lão đại, bỏ đi."
Bạch Lục nhìn hắn một cái, rồi bỗng bật cười: "Thật thú vị, đây là lần đầu tiên ta thấy cậu cầu xin cho một 'bản thân' khác đấy."
[Mục Tứ Thành] hít thở sâu hai lần: "Họ đâu có mâu thuẫn lợi ích với chúng ta, đâu cần phải làm đến mức này."
"Là lý do đó sao?" Nụ cười trên môi Bạch Lục trở nên đầy ý tứ, gã nhíu mắt: "Ta còn tưởng là vì, [ít nhất hãy cho tôi thấy có một tôi ở dòng thế giới khác đã có được người bạn mình mong muốn] chứ?"
[Mục Tứ Thành] im lặng hai giây, hắn ta từ từ ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Bạch Lục: "Coi như tôi nghĩ vậy, thì có gì sai chứ?"
"Ít nhất hãy tha cho họ ở một dòng thế giới nào đó đi, Bạch Lục, anh đã có quá nhiều thứ rồi, hãy cho phép người khác cũng có được một chút ít đi."
Lời nói của [Mục Tứ Thành] chưa dứt, hai bàn tay của hắn ta bỗng biến thành móng vuốt khỉ, mang theo sát khí nồng nặc lao thẳng về phía cổ họng Bạch Lục.
Bạch Lục hít vai né tránh, gã cụp mắt xuống, như thương hại lại như tiếc nuối mà nhìn [Mục Tứ Thành]: "Một khi đã sở hữu thứ tình cảm dư thừa, con người không thể tránh khỏi trở thành một con vật thấp kém tràn lan giá trị."
"Không còn nhiều giá trị tồn tại."
Bạch Lục một tay nắm lấy vai Mục Tứ Thành, một tay dùng khẩu súng vỡ nát linh hồn nhắm vào bụng Mục Tứ Thành, rồi --
"Pằng --"
"Khỉ!" Đồng tử của [Lưu Giai Nghi] co lại.
Máu văng lên khóe mắt Bạch Lục.
Đồng tử của Mục Tứ Thành mở rộng đột ngột, phần bị trúng đạn trong nháy mắt hóa thành màu xám trắng, như ngọn lửa lan nhanh ra khắp cơ thể. Hắn ta quỳ gối xuống đất, nín thở, run rẩy phát ra hai tiếng rít khàn khàn.
Bạch Lục rút từ găng tay một tờ tiền linh hồn đã bị nát vụn cùng [Mục Tứ Thành], hình ảnh trên đó là Mục Tứ Thành với đôi mắt đỏ ngầu.
Tờ tiền và [Mục Tứ Thành] cùng nhau tan rã thành tro bụi.
Bạch Lục buông lỏng tờ tiền giấy linh hồn tan thành cát bụi, bình thản nói: "Vất vả rồi, Mục Tứ Thành."
[Lưu Giai Nghi] nhìn đống tro tàn, tay và môi đều run rẩy, quầng đỏ quanh mắt cô sắp trào nước mắt. Trong cơn bộc phát, đầu óc cô trống rỗng, bước tới hai bước.
Súng ngắm trong tay Bạch Lục bỗng chốc biến thành dao găm, âm thầm áp sát cổ cô.
Gã ngước mắt nhìn [Lưu Giai Nghi], không chút gợn sóng: "Giai Nghi, ta đã nói rồi, không có lần sau."
Lưỡi dao lạnh lẽo khiến [Lưu Giai Nghi]bừng tỉnh trong chốc lát.
- Đó là dao găm của Lưu Hoài.
Bạch Lục đang nhắc nhở cô Lưu Hoài vẫn nằm trong tay gã.
[Lưu Giai Nghi] siết chặt nắm đấm, cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, cúi đầu cung kính đáp: "... Vâng."
"Tốt." Bạch Lục quay sang nhìn đội ngũ gần như im tĩnh đối diện, nụ cười trên môi vẫn y như trước, như thể đống tro tàn trước mặt gã không phải là đội viên bị gã vừa giết chết: "Đội viên của ta vừa dành cho các người thêm mười lăm phút suy nghĩ."
"Bạch Liễu, mi còn mười lăm phút để chọn ai sẽ chết."
Tác giả: Linh hồn của 4 lớn vỡ nát thiệt roài, Bạch Lục làm việc không để lại kẽ hở.
tatcalataibachluc djtmebachluc djtluonbachluc