*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: djtmebachluc
Hồ xem xét của giải đấu chính thức.
Bên cạnh màn hình lớn, MC đang bình luận rất nhanh và đầy căng thẳng: "Hiện tại chúng ta có thể thấy thế trận trên sân đang vô cùng giằng co, Trình Tự Sát Thủ đã dùng chiến thuật bao vây nhiều hướng. Từ đầu trận đến giờ, Trình Tự Sát Thủ luôn duy trì ít nhất hai thành viên cùng tấn công Tên Hề của Người Săn Hưu. Có vẻ như họ vẫn còn khá e dè kỹ năng vũ khí Súng vỡ linh hồn của Tên Hề."
"Cho đến nay, dưới sự gián đoạn liên tục của kỹ năng, tuyển thủ Tên Hề vẫn chưa thể thành công sử dụng Súng vỡ linh hồn dù một lần."
MC dán mắt vào màn hình, đột ngột cao giọng: "Trình Tự Sát Thủ thay người! Họ đã đổi đội viên phòng thủ Tên Hề thành Nghịch Thần và Spade. Cặp đôi này có thể nói là đội hình có sức tấn công và danh tiếng cao nhất trong giải đấu chính thức. Liệu đây có phải là ý đồ hạ gục Tên Hề trong một đợt tấn công này?"
"Song HP hiện tại của Tên Hề còn có 63 điểm, là tuyển thủ có HP cao nhất trên sân của Người Săn Hưu. Trong khi toàn bộ đội Trình Tự Sát Thủ dồn dập tấn công Tên Hề, toàn bộ đội viên Người Săn Hưu cũng đang điên cuồng lui về bảo vệ Tên Hề, gánh đỡ phần lớn áp lực hỏa lực cho cậu ấy."
"Trận đấu này Trình Tự Sát Thủ đã hiếm hoi bắt chước lối chơi của đội Nghĩa Địa Russell đã bỏ cuộc vào năm ngoái, tung ra 'pháo kép' ngay khi bắt đầu trận đấu, trực tiếp bỏ qua vòng đơn và đôi, thẳng tiến vào vòng thi đấu đồng đội. Cách làm này rất có thể là để bảo toàn Kim Bài Miễn Tử một cách chiến thuật cho các thành viên trong đội của họ, sử dụng cho vòng thi đấu đồng đội."
"Dù sao thì KIm Bài Miễn Tử của một tuyển thủ chỉ có thể sử dụng một lần trong một giải đấu, đã sử dụng ở vòng đơn và đôi thì không thể sử dụng ở vòng thi đấu đồng đội. Nhưng trong xu hướng truy đuổi đội viên ngôi sao, Nghịch Thần vẫn cần rất nhiều can đảm để thực hiện chiến thuật chỉ tập trung vào vòng thi đấu đồng đội như vậy."
"Khán giả sẽ thích thú hơn với sự xuất hiện của các đội viên ngôi sao trong các trận đấu đơn và đôi, việc bỏ cuộc trực tiếp như vậy rất có thể ảnh hưởng đến danh tiếng. Nghĩa Địa Russell có tỷ lệ chiến thắng cao và mức độ phổ biến thấp trong suốt giải đấu chính thức năm ngoái là một ví dụ mặt trái điển hình."
"So với những trận đấu mà tất cả đều sống sót, khán giả dù thắng hay thua đều mong muốn được chứng kiến những khoảnh khắc sinh tử của các đội viên ngôi sao trong trận đấu. Điều này sẽ khiến trận đấu trở nên hấp dẫn hơn, có thể khiến tiền thưởng trong hồ đánh cược tăng gấp đôi hoặc giảm mạnh chỉ trong tích tắc."
"Năm nay hồ đánh cược của Người Săn Hữu tăng cao chính là nhờ vào kỹ năng của tuyển thủ Tên Hề, nó có thể bỏ qua công hiệu của Kim Bài Miễn Tử và trực tiếp bắn nát linh hồn, tạo nên điểm nhấn và sự gay cấn đáng kể."
"Trong trận đấu cuối cùng trước khi bước vào vòng loại chung kết gay cấn này, Trình Tự Sát Thủ đã đặt cược tất cả vào trận đấu đồng đội. Trong tình thế căng thẳng này, Nghịch Thần và Spade liệu có thể thành công hạ gục Tên Hề hay không, có thể sẽ quyết định toàn bộ hành trình của Trình Tự Sát Thủ trong vòng loại chung kết!"
MC gần như không chớp mắt nhìn vào màn hình lớn, sau đó gầm lên một tiếng: "Nghịch Thần ra tay rồi!"
Trên màn hình lớn.
Giữa trời cát bay bụi mù, Nghịch Thần và Spade bao vây Daniel từ hai phía. Anh lạnh lùng rút thanh kiếm nặng nề ra sau lưng, Spade bình tĩnh rút roi, hai người phong tỏa mọi hướng di chuyển của Daniel, nhắm thẳng vào Daniel ở giữa mà tấn công dữ dội.
[Hệ thống thông báo: HP của người chơi Daniel giảm xuống còn 33.]
MC reo lên đầy phấn khích: "Tuyệt vời! Cả hai đòn tấn công đều không trượt, phán định thành công! HP của Tên Hề bị giảm một nửa!"
Daniel bị đánh văng vào cồn cát, cú đánh khiến gã ngã bật ngửa trên cát và nảy lên một chút, chiếc mặt nạ trên mặt đầy máu, tiếng cười khàn khàn thần kinh vang lên từ dưới mặt nạ, gã dang rộng cánh tay bị đánh gãy, một khẩu súng trường màu xanh lá cây xuất hiện trong tay gã, họng súng xoáy thành một điểm sáng.
"Tên Hề lại bắt đầu nạp năng lượng cho súng vỡ linh hồn, lần này cậu ấy có thể thành công không?" MC nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, "Nếu lần này cậu ấy thành công, cậu ấy có thể trực tiếp bắn nát linh hồn của một đội viên vương bài hoặc chiến thuật gia của Trình Tự Sát Thủ, điều này về cơ bản sẽ quyết định số phận của Trình Tự Sát Thủ trong vòng loại chung kết."
Spade lạnh lùng giơ tay quất roi vung mạnh về phía xa. Lực quất như đuôi thằn lằn nhắm thẳng vào khẩu súng trong tay Daniel đang ngã lăn ra đất.
Ngay khoảnh khắc sắp bị đánh trúng, Sầm Bất Minh bất ngờ xuất hiện từ dưới cát trước mặt Daniel. Hắn ta quỳ một gối xuống, dùng một tay đỡ lấy roi da đen, cả người bị lực roi quăng mạnh xuống cát, chìm sâu nửa mét.
Sầm Bất Minh đặt tay kia xuống đất, chậm rãi ngước nhìn Nghịch Thần và Spade.
[Hệ thống thông báo: Người chơi (Người Hành Hình Bí Ẩn) sử dụng kỹ năng cá nhân (Giếng nước)]
[Kỹ năng này có thể giam cầm những kẻ mà người chơi cho là tội phạm xuống đáy giếng, dùng bóng tối không ngày không đêm của đáy giếng tra tấn họ, cho đến khi người chơi hành hình đưa họ ra khỏi giếng để hành quyết, không kẻ nào có thể thoát khỏi, kỹ năng phán xét, không giới hạn thời gian.]
Chiếc nhẫn trên ngón giữa của Sầm Bất Minh lấp lánh, tỏa ra ánh sáng đen tối không rõ, ánh sáng đen này lan rộng từ chiếc nhẫn ra xung quanh thành một hố đen hình tròn như miệng giếng.
Toàn bộ cát dưới chân Nghịch Thần và Spade chìm xuống tạo thành một giếng nước sâu không đáy, khiến hai người họ rơi thẳng xuống, phát ra hai tiếng "tõm tõm" vang dội.
Mặt nước đen kịt trong giếng rung động, từ dưới đáy giếng vọng lên tiếng gầm rú kỳ quái.
"Là kỹ năng Giếng nước của Người Hành Hình!" MC hét lên, "Tình hình lại một lần nữa thay đổi!"
"Theo thông tin công khai hiện có, chúng ta có thể biết rằng Giếng nước là kỹ năng trói buộc, hạn chế di chuyển và giảm chỉ số tinh thần. Những người chơi rơi vào Giếng nước của Người Hành Hình sẽ phải chết và bỏ cuộc, hoặc bị tra tấn tinh thần trong giếng nước cho đến khi chỉ số tinh thần giảm xuống 0 và biến thành quái vật. Có thể nói đây là một cái giếng tử thần, dưới đáy giếng còn có rất nhiều quái vật là những người chơi đã chết dưới tay Người Hành Hình."
"Trước đây Người Hành Hình chưa bao giờ sử dụng kỹ năng này, mà năm nay anh ta đã sử dụng nó một cách táo bạo, khiến kỹ năng này tỏa sáng rực rỡ trên sàn đấu giải đấu chính thức! Độ nổi tiếng của anh ta tăng vọt lên vị trí thứ năm!"
"Năm ngoái, tuyển thủ Spade phải chịu tổn thất nặng nề dưới kỹ năng của tân binh Russell, suýt thì chết. Kỹ năng của Người Hành Hình rõ ràng lại càng cao siêu hơn tân binh Nghĩa Địa Russell năm ngoái, liệu tuyển thủ Spade có thể trụ vững hay không?!"
Daniel đeo mặt nạ gã hề lắc lư bước về phía giếng nước. Nụ cười méo mó rạng rỡ trên mặt nạ, khẩu súng lục màu xanh lá cây trên tay chĩa vào mặt nước, vừa định bóp cò thì đã bị Sầm Bất Minh bên cạnh ghì chặt nòng súng.
Daniel nhướng mày nhìn sang, Sầm Bất Minh nhìn chằm chằm xuống mặt nước: "Chờ đã."
MC ngớ ra: "... Tuyển thủ vương bài và chiến thuật gia của Trình Tự Sát Thủ đều bị nhốt lại, Tên Hề có thể tự do hành động. Lúc này cục diện hoàn toàn có lợi cho Người Săn Hưu, nhưng không hiểu sao Người Hành Hình lại ngăn cản Tên Hề sử dụng kỹ năng, anh ta đang chờ đợi điều gì?"
"Chẳng lẽ là..." MC mở to mắt kinh ngạc, "Người Hành Hình không muốn giết chiến thuật gia cũ của mình, nên đang chờ anh ấy từ dưới giếng nước đi ra?!"
"Lẽ nào Người Hành Hình muốn lôi kéo Nghịch Thần về Người Săn Hưu cho mùa giải tới?!"
"Mặc dù không rõ tiêu chuẩn đánh giá cụ thể của Giếng nước, nhưng cho đến nay, chưa từng có tuyển thủ nào có thể sống sót sau khi bị Người Hành Hình ném xuống giếng..." MC nhanh chóng lại tự phủ định điều đó một cách hoang mang, "Hay có lẽ Người Hành Hình đang chờ giếng nước giết chết Nghịch Thần và Spade?!"
Một bàn tay thò ra khỏi mặt nước, bàn tay này mở ra, trọng kiếm xuất hiện trong không khí trên tay anh, xoay 360 độ trong giếng với uy lực như sấm sét, nước đen kịt trong giếng bị trọng kiếm quét ra ngoài lộ ra con quái vật hung tợn gào thét dưới đáy giếng, Spade tay cầm roi và Nghịch Thần mái tóc ướt sũng đang đứng cạnh xác chết của những con quái vật chất thành núi.
Ánh mắt của Nghịch Thần từ dưới đáy giếng nhìn lên gặp phải ánh mắt phức tạp của Sầm Bất Minh đang đứng trên bờ.
"Ở chỗ của tôi." Sầm Bất Minh nhìn Nghịch Thần đăm đăm, "Sư huynh, anh vĩnh viễn không phải là tội phạm, giếng nước này không thể giam cầm anh được."
Nghịch Thần nhảy vọt lên từ đáy giếng, không nói một lời, ánh mắt kiên định vung thanh kiếm nặng về phía Sầm Bất Minh, Sầm Bất Minh ngả người ra sau né tránh, đồng thời buông tay khỏi khẩu súng lục kẹp dưới tay phải, lạnh lùng ra lệnh: "Giết Spade."
Sầm Bất Minh giơ tay trái lên, mặt nước trong giếng lập tức dâng cao, nhấn chìm Spade đang ở dưới đáy giếng và không thể bò lên, trông y có vẻ bối rối.
Daniel lười biếng nói "OK", giơ súng lên không do dự chuẩn bị bóp cò, đồng tử của Nghịch Thần bên cạnh co lại, rút kiếm ra định phản đòn để ngăn chặn kỹ năng của Daniel, nhưng Sầm Bất Minh đeo nhẫn đã siết chặt một bên của thanh trọng kiếm.
Ánh mắt Nghịch Thần ngưng lại, vung vai dùng sức mạnh kéo thanh trọng kiếm ra khỏi tay Sầm Bất Minh.
Trong quá trình Nghịch Thần dùng sức mạnh kéo, lưỡi kiếm đã va vào chiếc nhẫn tạo ra tia lửa chói mắt.
Sầm Bất Minh lạnh lùng nhìn Nghịch Thần, giơ tay xòe rộng ngón cái hướng về cổ đối phương, nhanh chóng tấn công: "Sư huynh."
"Lúc hành hình phải giữ im lặng, không được làm gián đoạn người hành hình, đây không phải là lễ nghi cơ bản mà huynh đã dạy tôi sao? Sao huynh lại quên?"
Nghịch Thần cúi người né tránh móng vuốt ưng của Sầm Bất Minh tấn công, rút thanh kiếm nặng ném xuống đất, ghim chặt vào cát. Lần đầu tiên, anh nghiêng người, cắn răng đá mạnh vào chuôi kiếm, khiến toàn thân anh xoay một vòng chéo trên không trung, vẽ một đường cong sáng chói, hướng về phía bàn tay của Daniel đang nheo mắt nhắm vào giếng nước!
"Đùa thôi!" Daniel nghiêng đầu né tránh lưỡi kiếm nặng nề của Nghịch Thần, gã rút khẩu súng đang chĩa vào giếng nước, mỉm cười tinh quái nhắm vào Nghịch Thần, "Sao tôi có thể ngoan ngoãn nghe lời nói giết ai thì giết được chứ?"
"Đương nhiên là nếu anh không cho tôi giết ai, tôi càng muốn giết người đó hơn, đúng không hội trưởng?"
Daniel bóp cò súng, viên đạn màu xanh lục lao ra khỏi nòng súng, bay thẳng về phía mặt Nghịch Thần.
Đồng tử của Sầm Bất Minh co lại, lao lên định chặn viên đạn hướng về phía Nghịch Thần, nhưng Nghịch Thần vẫn giữ nguyên vẻ mặt, thậm chí còn nở nụ cười nhẹ nhàng, ung dung như thường lệ.
Nụ cười này khiến Daniel vô thức cảm thấy khó chịu, gã nhíu mày.
Gã chưa bao giờ gặp phải sự áp chế kỳ lạ như vậy trong một trận đấu, đã đến hiệp hai mà vẫn chưa bắn được một viên đạn nào, Daniel luôn có cảm giác gã bị cái tên Nghịch Thần này nhìn thấu.
—— Giống như lúc này, Nghịch Thần đã dự đoán trước được đây là viên đạn hướng về phía anh.
Và Sầm Bất Minh sẽ lao lên chắn cho anh.
Nhưng anh sẽ không để bất kỳ ai chết trên chiến trường của mình. Lòng tin tuyệt đối đó gần như có thể nhìn thấy từ trong mắt Nghịch Thần, mạnh mẽ đến mức có thể thu hút bất kỳ ai.
Cảm giác như anh đã dự đoán được mọi thứ, thật là... khó chịu.
Lưỡi kiếm của Nghịch Thần lướt qua cổ họng Daniel, gần như không hề chần chừ, nó tiếp tục xoay tròn, như thể mục tiêu ban đầu của anh không phải là Daniel. Nghịch Thần nhanh chóng cúi đầu xuống để thanh kiếm nặng xoay quanh vai anh, vẽ một nửa vòng tròn khác.
Cơn gió do thanh kiếm nặng quay tốc độ cao thổi tung mái tóc của Nghịch Thần, che khuất khuôn mặt anh, không thể nhìn rõ mắt, chỉ có thể thấy nụ cười nhẹ trên khóe miệng anh.
Mà ngay trước khi viên đạn sắp bắn trúng Sầm Bất Minh, lưỡi kiếm của thanh trọng kiếm xoay từ vai trái Nghịch Thần đã chính xác va vào viên đạn màu xanh lá cây trên không trung, phát ra tiếng "keng" chói tai, âm thanh kim loại va chạm.
Viên đạn bị thanh kiếm nặng cắt đôi, rơi xuống cát.
Sau khi chém đứt viên đạn, thanh trọng kiếm đang xoay của Nghịch Thần không dừng lại mà cuồng loạn chém qua, trực tiếp cắm sâu vào ngực Sầm Bất Minh ghim hắn ta xuống cát.
Sầm Bất Minh nắm chặt thanh trọng kiếm, máu tuôn như thác từ vết thương trước ngực do thanh kiếm đâm vào. Ánh mắt của hắn ta đầy sự uất hận và không cam tâm, nhìn chằm chằm vào kẻ đã giết mình - Nghịch Thần.
Nghịch Thần với khuôn mặt dính đầy máu, rủ mắt xuống nhẹ nhàng nói: "Sư đệ, hãy yên nghỉ trước đã."
[Hệ thống thông báo: Người chơi (Người Phán xử Nghịch Thần) đã giết chết người chơi (Người Hành Hình Bí Ẩn)]
Trong hồ xem xét, bầu không khí im lặng kéo dài đến một chiều không gian. MC gần như mất hồn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, một lúc lâu sau mới bừng tỉnh và bắt đầu bình luận, giọng nói có phần run rẩy: "Tuyệt vời! Tuyệt vời! Một pha phản công ngoạn mục!"
"Nghịch Thần hạ gục hai người! Anh ấy đã chém đứt viên đạn vỡ linh hồn của Tên Hề, đổi lấy 15 phút CD kỹ năng của cậu ấy, đồng thời còn giết chết chiến thuật gia của Người Hành Hình!"
Giọng MC run lên vì xúc động: "Từ trước đến nay, chúng ta đều cho rằng sự tồn tại của Nghịch Thần đã hạn chế sự phát huy của Người Hành Hình, nhưng giờ đây có vẻ như Người Săn Hươu cũng đóng vai trò hạn chế đáng kể sức mạnh của anh ấy."
"Chúng ta chưa bao giờ thấy Nghịch Thần hung hãn đến vậy."
"Thanh kiếm đó thật sự, thật sự..." MC cố gắng vắt óc tìm một từ khóa để miêu tả vũ khí này, "Phán định sát thương quá vô lý! Nó thậm chí có thể chém đôi đạn vỡ linh hồn! Phải biết roi của Spade hiện là vũ khí có độ sát thương cao nhất được biết đến, nhưng cũng không thể làm được!"
"Từ kết quả của trận đấu này, việc chuyển nhượng của Nghịch Thần có lợi cho cả hai bên, chỉ không biết tại sao anh ấy lại đổi tên, có phải để phù hợp với phong cách của Trình Tự Sát Thủ nên mới đổi tên thành [Giáo đồ nghịch thập tự] không..."
Nghịch Thần nghiêng đầu nhìn Daniel đang bỏ chạy, rút thanh kiếm nặng nề ra, nở nụ cười dễ gần và nói: "Trẻ vị thành niên thì nên ít chơi những vũ khí hạng nặng nguy hiểm hơn đi."
[Hệ thống thông báo: Người chơi (Người Phán Xử Nghịch Thần) đã giết chết người chơi (Tên Hề)]
Giếng nước giam giữ Spade biến mất, người này ướt sũng nhìn Nghịch Thần, vẫn giữ vẻ mặt hờ hững: "Xong rồi à?"
"Ừ, gần xong rồi." Nghịch Thần nhìn y mỉm cười: "Tuy nhiên, điểm nhấn ngày hôm nay không phải ở đây."
Spade khựng lại, quét đi vẻ hững hờ trước đó, y thẳng lưng nhìn chằm chằm vào Nghịch Thần: "Vậy có thể đi sang đó rồi chứ?"
Nghịch Thần: "..."
Rốt cuộc anh là đội viên của bên nào vậy.
Một tháng trước, trong văn phòng của Trình Tự Sát Thủ.
Nghịch Thần dựa lưng vào ghế sofa, nhịp nhàng gõ một mảnh giấy trong tay, mắt lim dim, lẩm bẩm: "Bốn mươi mốt tuổi rồi, đúng là khó xơi, chuyện này gần như là trực tiếp ra tay rồi ha, rõ ràng là gian lận trong trò chơi Ma Sói, có thể đánh chết Bạch Liễu..."
"Bạch Liễu làm sao?" Spade ngồi bên cạnh ghế sofa bỗng lên tiếng, dọa Nghịch Thần giật mình: "Không phải anh đang tập luyện ở Hồ Trò Chơi với các đội viên khác à?!"
"Tôi chạy trốn đó." Spade lắc đầu, nhìn đăm đăm Nghịch Thần hỏi tới cùng: "Bạch Liễu làm sao?"
Nghịch Thần: "..."
Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp người có thể nói dối trốn huấn luyện một cách hùng hồn như vậy.
"... Tôi muốn chúng tay vào một việc, và cũng cần anh giúp đỡ." Nghịch Thần bất lực thở dài, "Có một tên khốn nạn muốn nhắm vào Bạch Liễu, vì vậy tôi đang chơi trò chơi với gã, muốn thắng gã, nhưng chúng tôi thỏa thuận không được chủ động can thiệp vào chuyện của Bạch Liễu, chỉ có thể dùng lá bài trong tay mình để ảnh hưởng đến cậu ấy."
"Nhưng tên khốn nạn này đã chui vào vào kẽ hở của trò chơi, gian lận, gã điều chỉnh dòng thế giới ép buộc một người bình thường vào trò chơi, sau đó đẩy người đó đến bước đường cùng, buộc họ phải chủ động triệu hồi gã để chiến thắng, nhờ đó thành công can thiệp vào việc của Bạch Liễu."
Spade gật đầu một cách cao thâm, như thể hiểu rõ, rồi nói thẳng thừng: "Vậy thì giết gã."
"Không thể." Ánh mắt của Nghịch Thần trở nên sâu thẳm, "Thứ gã theo đuổi chính là việc Bạch Liễu tự tay giết gã, sau đó trở thành người kế thừa tiếp theo."
Spade nhíu mày, nghiêm túc phản bác: "Gã bị khùng à?"
Nghịch Thần không nhịn được bật cười, sau đó thở dài: "... Cũng không hẳn, gã theo đuổi việc tìm kiếm bản thân có giá trị nhất trong vô số dòng thế giới hư vô, sau đó để bản thân đó thay thế mình."
"Chỉ là..." Nghịch Thần ngã xuống ghế sofa, dùng tờ giấy ghi lời tiên tri che mắt, giọng nói nhẹ nhàng không rõ ràng: "Tiêu chuẩn giá trị của Tà Thần đối với linh hồn là đau khổ chứ không phải ham muốn và cái ác."
"Nhưng bản thân gã chỉ có thể tạo ra cái ác và ham muốn, vì vậy những kẻ kế thừa bị gã thu hút luôn không như ý muốn, tràn đầy ham muốn và tà ác như hố đen, giống như chính gã."
"Gã chán ghét những linh hồn thấp kém và không hoàn hảo như vậy, những linh hồn sa ngã này không thể trở thành Tà Thần, chẳng mấy chốc sẽ bị dị hóa thành quái vật, nhưng lại rất ít linh hồn có thể chịu đựng được sự cám dỗ của cái ác và ham muốn của gã mà không sa ngã."
"Mọi người đều có mặt tối của riêng mình, mà gã tượng trưng cho cái ác và ham muốn không thể nói nên lời, khiến tất cả linh hồn trước mặt gã như một món hàng dễ dàng có được."
"Điều này càng khiến gã khao khát tìm kiếm một linh hồn giống như con người, sở hữu những ham muốn mãnh liệt, nhưng vĩnh viễn không vì ham muốn mà sa ngã để thay thế vị trí Tà Thần của gã."
"Ở dòng thế giới này, cuối cùng gã đã tìm được rồi, người đó chính là Bạch Liễu."
"Vì vậy, gã sẽ không ngừng tra tấn Bạch Liễu, dùng sự đau đớn để rèn luyện linh hồn Bạch Liễu, giao cho Bạch Liễu giá trị, kiểm tra xem Bạch Liễu có thể chịu đựng được thử thách của ham muốn hay không, hơn nữa không ngừng kích thích ham muốn trong lòng Bạch Liễu, cho đến khi ham muốn trong lòng Bạch Liễu mạnh mẽ đến mức đủ để thay thế gã."
"Từ lâu gã đã không muốn làm Tà Thần rồi, nhưng Tà Thần là một tồn tại khó có thể diễn tả, là cá thể có ham muốn và tà ác mạnh mẽ nhất trong tập hợp tất cả các dòng thế giới trong vũ trụ, không ai có thể thay thế gã."
Spade im lặng một lúc: "Vậy gã đã hỏi Bạch Liễu có muốn trở thành Tà Thần chưa?"
Nghịch Thần khựng lại.
Spade nhìn Nghịch Thần một cách bình tĩnh: "Nếu Bạch Liễu không muốn, vậy thì giết gã."
"Nếu Bạch Liễu không thể giết gã, tôi sẽ giết gã."
Nghịch Thần im lặng một lúc, khẽ cười: "Anh, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Bạch Liễu không làm gì được anh... Tôi nghe Hoa Can Tương nói, anh muốn đền bù cho Bạch Liễu một cây thánh giá ngược, bức ông ấy sắp phát điên."
"Biết sao tôi đổi tên thành [Giáo đồ nghịch thập tự] không?" Nghịch Thần đột ngột chuyển sang một chủ đề khác.
Spade suy nghĩ một lúc, nói thẳng thắn: "Anh đổi tên thì liên quan gì đến tôi?"
Nghịch Thần: "..."
Bạch Liễu phải chịu đựng tên này cũng không dễ dàng gì.
"Nghịch thập tự của tôi có nghĩa là thánh giá ngược." Nghịch Thần ngồi dậy, anh rút một cây bút dạ, vẽ thánh giá ngược trên giấy, sau đó xoay giấy thành thánh giá bình thường, cười nhìn Spade, "Nghịch thập tự của tôi có nghĩa là đảo ngược thánh giá lại."
"Tôi có một kỹ năng mà lâu rồi không dùng. Tên là [Dòng thế giới chồng lên nhau], có thể hơi khó dùng một chút..."
Nghịch Thần im lặng cúi xuống, sau đó bừng tỉnh nói: "Dù sao thì cái người trước khi chết truyền lại kỹ năng này cho tôi kế thừa, tôi cũng sắp không nhớ nổi anh ấy trông ra sao nữa..."
"Hơn sáu trăm dòng thế giới, lâu lắm rồi..."
"Do đó cần có sự phối hợp của anh." Nghịch Thần nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Spade, "Tôi không thể vi phạm luật chơi Ma Sói, cố ý can thiệp Bạch Liễu, tạo ra cảm giác như tai nạn, giống như đối phương vậy."
"Nghĩa là anh tạo ra khe hở không gian, tôi tình cờ kích hoạt kỹ năng, sau đó tôi sẽ chồng tạm thời thế giới trò chơi của Bạch Liễu với thế giới trò chơi của chúng ta, để chúng ta có thể xông vào trong thời gian ngắn."
"Kỹ năng này chỉ có thể duy trì khoảng sáu bảy phút chiều không gian trong thế giới chồng lên nhau, hiện tại tôi đã lâu không sử dụng, chắc chắn sẽ thấp hơn, tính toán khoảng ba bốn phút."
Spade nhìn Nghịch Thần: "Anh muốn tôi làm gì?"
"Kỹ năng này cần sử dụng tọa độ." Nghịch Thần cười mỉm, giơ cao bút dạ: "Nếu anh thực sự muốn tặng Bạch Liễu một nghịch thập tự, hãy vẽ cho cậu ấy một cái thế nào?"
Hồi tưởng kết thúc.
Nghịch Thần nhìn Spade: "Chỉ có ba đến bốn phút, tên đó là Thần, khá nguy hiểm, sở hữu súng giống Tên Hề nhưng sử dụng thành thạo hơn nhiều so với Tên Hề, hiện tại tôi không chắc khẩu súng này có tác dụng với anh hay không, tốt nhất anh nên cẩn thận hơn."
"Tuy nhiên gã cũng được coi là đã can thiệp mạnh mẽ vào tiến trình thế giới, bị hạn chế hơn chúng ta rất nhiều." Nghịch Thần hít một hơi thật sâu, "Hy vọng hai chúng ta có thể giải quyết được."
"Anh sẵn sàng chưa?"
Spade im lặng, ánh mắt lạnh lùng quất roi, vạch ra một khe hở đen khổng lồ trong không khí.
Bên trong phó bản năm tòa nhà.
Bạch Lục cầm trong tay một chiếc khóa, trước mặt là một bể cá khổng lồ bị khóa, bên trong có vô số cá nhiệt đới xinh đẹp đang bơi lội, Bạch Liễu nhắm mắt lim dim nằm dưới đáy bể cá, những bong bóng khí trong suốt li ti nổi lên từ khuôn mặt cậu, vết thương trên người bị ngâm đến trắng bệch, không một giọt máu nào thấm ra.
"Đây là kỹ năng thứ ba mươi tám." Bạch Lục nhìn xuống Bạch Liễu dưới đáy nước, rủ mắt xuống, "Ta nhớ mi rất ghét nước, có thể nhịn đến mức này quả thật là phi thường."
Bốn thành viên bị treo trên tường gai từ cơn thịnh nộ ban đầu, đến sự tuyệt vọng sau đó, bây giờ là sự im lặng như chết, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu trong bể cá.
Lưu Giai Nghi từng khóc một lần, bây giờ quầng thâm quanh mắt vẫn còn đỏ, nhưng Mộc Kha vốn hay khóc lần này không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ nhìn chằm chằm.
"Giờ đã mười lăm phút rồi." Bạch Lục cất đi bể cá.
Khoảnh khắc Bạch Liễu trượt ra khỏi bể cá, hầu như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm như được giải thoát.
Vũ khí trong tay Bạch Lục biến thành súng ngắm, chĩa vào Bạch Liễu, mỉm cười hỏi cậu: "Bây giờ chúng ta chơi trò chơi thứ hai."
"Ta chọn một người trong số các đồng đội của mi, hoặc mi chọn một người trong số Thi Thiến và Viên Quang."
Mộc Kha bị treo trên tường đột ngột khàn khàn mở miệng: "Bạch Lục, ông giết tôi đi."
"Tôi là thành viên không giá trị nhất của anh ấy, ông giết tôi, anh ấy còn có thể đổi lấy một người tốt hơn, anh ấy còn có thể tiến gần hơn và hoàn hảo hơn so với tưởng tượng của ông."
"Ồ." Bạch Lục tiếp tục chĩa súng vào Bạch Liễu, nụ cười càng sâu hơn, "Xem ra đã có người không thể nhịn nổi nữa, thà rằng linh hồn vỡ nát để đổi lấy sự giải thoát cho Bạch Liễu mi."
"Mi cần ta tác thành cho tên đó không?" Bạch Lục không chớp mắt, ngẩng súng ngang tầm mắt chĩa vào Mộc Kha trên tường gai.
Bạch Liễu từ từ ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch đến mức không còn một chút máu, cậu đột ngột giơ tay nắm lấy nòng súng của Bạch Lục, giơ súng lên từ từ đứng dậy đối diện trực tiếp với Bạch Lục.
"So với việc giết Viên Quang, còn có một cách giải quyết nhanh gọn hơn, đó là trực tiếp giết ông."
Bạch Liễu nhìn gã một cách hờ hững, đặt ngón trỏ lên cò súng: "Trò chơi luôn có con đường bí mật, phải không Bạch Lục?"
Bạch Lục giơ tay đầu hàng, như thể rất thích thú nhìn khuôn mặt Tên Hề trên tờ tiền linh hồn nhàu nát bị kẹp giữa hai ngón tay Bạch Liễu: "Mi thừa dịp ta chơi đùa với mi không chú ý, dùng kỹ năng của Mục Tứ Thành để trộm tiền giấy linh hồn của Daniel?"
"Mi muốn giết ta." Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Lục càng trở nên sâu hơn, "Mi muốn linh hồn ta vỡ nát phải không?"
"Vậy thì mi có thể thử."
Mọi người trên tường gai đều bị sự đảo ngược này làm cho choáng váng, Đường Nhị Đả lập tức vùng vẫy điên cuồng hét lên: "Nhanh giết gã đi Bạch Liễu!"
"Đừng do dự!"
"Giết gã đi!"
Một cảm giác kỳ lạ khó tả nắm lấy Bạch Liễu, khiến cậu dừng lại một giây trước khi nổ súng, nhưng rất nhanh, cảm giác chóng mặt do mất máu khiến cậu nhận ra không thể trì hoãn thêm được nữa, Bạch Liễu bóp cò súng.
Bạch Lục trúng đạn ngã xuống đất, máu nhanh chóng loang ra dưới cơ thể hã. Gã chậm rãi nhắm mắt lại, trên môi vẫn còn nụ cười.
Trên tường, Mộc Kha mơ hồ nở nụ cười, Mục Tứ Thành ngơ ngác dựa vào tường, không thể kiềm chế được cười khờ vài tiếng. Lưu Giai Nghi nhìn về phía [Lưu Giai Nghi] đang đứng bên cạnh nhìn xác Bạch Lục với vẻ không thể tin nổi, bỗng chốc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có Bạch Liễu vẫn căng thẳng đứng bên xác Bạch Lục.
Mặt Bạch Liễu tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Bạch Lục, lại bổ thêm vài phát súng vào cơ thể gã. Trong con ngươi cậu phản chiếu hình ảnh xác chết của Bạch Lục, sau đó dần dần mở rộng.
Thi thể của người này, không giống như [Mục Tứ Thành] trước đó, hóa thành tro tàn...
Kẻ này không thể nào...
Bạch Lục bỗng dưng mở mắt, gã từ từ đứng dậy, máu nhuộm đỏ lưng, tạo một tư thế 'ngạc nhiên chưa' với Bạch Liễu, mỉm cười dang rộng hai tay nói: "Suprise!"
"Ta không có linh hồn, Bạch Liễu."
Bạch Lục đột ngột tiến đến gần Bạch Liễu, dễ dàng cướp lấy tiền giấy linh hồn của Daniel từ tay cậu, trong tay gã lại xuất hiện khẩu súng vỡ linh hồn, sau đó rủ mắt mỉm cười, nhắm nòng súng vào cổ họng Bạch Liễu: "Quên nói cho mi biết, Tà Thần không có linh hồn."
"Giờ đến lượt ta rồi."
Gã khẽ cười: "Bạch Liễu, mi đoán xem, mi có linh hồn không?"
Bạch Lục bóp cò súng, đồng tử của Bạch Liễu co lại dữ dội.
[Nghịch thập tự] ở giữa xương quai xanh của Bạch Liễu lập tức chuyển thành thập tự, tỏa ra một luồng ánh sáng trắng mờ ảo. Trong luồng ánh sáng trắng này, Bạch Liễu nghe thấy Bạch Lục thì thầm bên tai cậu mang ý cười: "Ta đã nói về sự sống chết của tất cả mọi người, cuối cùng hãy đoán thử sự sống chết giữa chúng ta đi."
"Ta hy vọng là ta chết."