Edit: djtmebachluc djtluonbachluc:)
Beta: djtbachluc
Khoảnh khắc viên đạn sắp găm vào giữa xương đòn của Bạch Liễu, ánh sáng trắng từ thập tự lóe lên, một chiếc roi và một thanh trọng kiếm chồng lên nhau hiện ra từ thập tự trước ngực cậu và ngăn đạn bắn trúng cậu.
Thanh trọng kiếm cắt đứt viên đạn rồi tiếp tục chém ra phía ngoài thẳng vào cổ Bạch Lục.
Bạch Lục dùng vai né tránh và nhẹ nhàng lùi lại hai bước, gã vung súng trong tay sang trái, tay phải giơ lên cầm lấy vũ khí đã biến thành roi xương đen; gã nhìn không gian vặn vẹo và mỉm cười với Spade và Nghịch Thần đang đáp đất: "Tới rồi à?"
Ngay lúc Nghịch Thần tiếp đất, anh giơ thanh trọng kiếm lên và lao tới. Roi xương và thanh kiếm va chạm vào nhau tạo ra âm thanh dữ dội. Bạch Lục rút chân trái ra để chống lại Nghịch Thần: "Vừa tới mà đã đằng đằng sát khí như vậy thì không hay lắm ha?"
Bạch Lục cười như không, hai tay cầm roi xương chống lại thanh kiếm của Nghịch Thần, gã chậm rãi giơ lên: "Chẳng phải mi nổi danh người có chiến thuật ôn hòa sao? Hôm nay lại nồng nặc mùi máu như vậy."
"Giết sư đệ của mi rồi à?"
Mí mắt Nghịch Thần giật giật, anh nắm chặt thanh kiếm và đè xuống roi xương của Bạch Lục, trên mặt nở nụ cười giả lả: "Không cần ngài quan tâm, Tà Thần đại nhân."
"Ngài cho tôi lời tiên tri không phải để tôi đến đây à?"
"Ta thấy bây giờ mọi người đều ở đây thì có lẽ Bạch Liễu sẽ có nhiều lựa chọn hơn." Bạch Lục nhìn Bạch Liễu đang được Spade đỡ dậy qua vai Nghịch Thần: "Bạn bè, họ hàng, quan hệ mập mờ, mọi người đều có mặt..."
"... Trận này chơi như thế mới thú vị." Bạch Lục ngước mắt nhìn Nghịch Thần sắc mặt tối sầm rồi cười và nói: "Mi nói có đúng không, Tiên Tri?"
Nghịch Thần buông chuôi kiếm để nó quấn quanh roi xương của Bạch Lục, sau đó anh lật kiếm xuống từ bên trong roi xương rồi đâm toàn lực từ dưới cằm của gã.
Cổ Bạch Lục ngửa ra sau đến tốt cục, gã buông cây roi xương mà Nghịch Thần đã mượn lực trong tay ra; cây roi xương trong nháy mắt biến mất.
Nghịch Thần nheo mắt lại, một chân đá vào thân kiếm và lợi dụng lúc thanh trọng kiếm bay về phía Bạch Lục để nhảy lên trên nó và dùng sức đâm mạnh vào gã.
"Hung tàn đấy." Bạch Lục bị trọng kiếm của Nghịch Thần đè xuống, một nửa cơ thể gã chùng xuống, lưỡi kiếm nặng nề đâm vào vai gã khiến máu rỉ ra; thế nhưng gã vẫn còn tâm trạng trêu chọc Nghịch Thần: "Lâu như vậy mà hiếm thấy mi tức giận đến mức này."
Bạch Lục nói với Nghịch Thần bằng giọng tự nhiên như thể những người bạn cũ đang nhắc chuyện cũ, không có dấu hiệu nào cho thấy một con dao đã nằm trong tay gã và đâm về phía trước. Gã dùng vết thương trên vai để chặn thanh kiếm khỏi chuyển, sau đó dùng vỏ của thanh kiếm để che giấu con dao đâm thẳng về phía dôi mắt Nghịch Thần!
Vết thương trên vai gã cũng trượt dọc theo kiếm và để lại vệt máu nhỏ giọt trên bề mặt sáng bóng.
Nghịch Thần không thể di chuyển thanh trọng kiếm đang bị xương bả vai của Bạch Lục kẹp chặt nên đành buông ra. Anh bắt đầu thực hiện tư thế đẩy Thái Cực Quyền, ánh mắt sắc bén dùng hai tay chặn cổ tay Bạch Lục đang đâm tới, đẩy dao lệch sang một bên để tránh nó đâm thẳng vào mắt mình.
Con dao được lật một cách dứt khoát trong tay Bạch Lục, gã giữ nó bằng tay trái rồi ấn vào quai hàm của Nghịch Thần và đẩy lên trên. Nó vẽ ra một vết thương sâu đến tận xương trên gương mặt anh và khiến máu túa ra.
Ngắn ngủi hai mươi giây, Nghịch Thần giao chiến với Bạch Lục mấy lần, anh nhanh chóng lùi lại và tránh xa gã, lồng ngực từ từ phập phồng, máu trên quai hàm tụ lại thành hạt và rơi xuống đất từng giọt một.
"Trên đời này không có mấy người có thể cùng ta giao tranh ngang sức, mi chính là một trong số đó." Bạch Lục chậm rãi từ trong bụi đất đi ra, gã thản nhiên giũ vết máu trên vai và cười: "Là một Tiên Tri, trở thành đối thủ của ta trong trò chơi không phải điều khôn ngoan."
"Trong trường hợp không có luật chơi thì ta muốn làm chuyện xấu xa gì cũng được."
Bạch Lục vừa dứt lời, một giây sau gã đột nhiên xuất hiện trước mặt Nghịch Thần, gã cong đầu gối nhảy lên không trung, trong tay vẫn cầm con dao găm sắc bén của Lưu Hoài, hạ mắt không chút do dự mà đâm nó xuống trái tim của Nghịch Thần.
Nghịch Thần giơ thanh kiếm lên để chặn. Khoảnh khắc con dao găm va vào kiếm, con dao găm trong tay Bạch Lục lóe lên và biến thành một lá bài bị kẹp giữa hai ngón tay của gã - gương mặt Phương Điểm xuất hiện trên lá bài.
Bạch Lục trong nháy mắt biến thành Phương Điểm, Nghịch Thần vội vàng quay mặt nhìn thanh kiếm của mình, thế nhưng anh phát hiện bề mặt kiếm trên thanh kiếm sắc đang phản chiếu gương mặt Bạch Lục biến thành Phương Điểm; đồng tử anh hơi co lại.
[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Lục sử dụng kĩ năng cá nhân 'Lá bài biến thân' của người chơi Heart Queen kèm theo hiệu ứng quyến rũ và gây choáng.]
Trong lúc còn tỉnh táo, Nghịch Thần rút tay ra chặn Bạch Lục đang dựa vào mình, anh xao động chưa đến một giây rồi bình tĩnh lại.
Bạch Lục dùng hai ngón tay ném quân bài ra ngoài, lúc thu lại thì vũ khí trong tay gã đã biến thành một sợi dây mỏng.
[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Lục sử dụng kĩ năng cá nhân 'Tơ con rối' của người chơi Bậc thầy múa rối, sau khi nhét vào khớp có thể điều khiển hành động của đối phương.]
[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Lục gắn giao diện 'Tà Thần' và kích hoạt hoàn toàn kĩ năng 'Tơ con rối', phạm vi toàn bộ bản đồ.]
[Bạn có thể điều khiển mọi người trên sân theo ý muốn của mình.]
Những sợi tơ trong suốt quấn quanh ngón tay của người chơi Bạch Lục, gã mỉm cười xòe tay ra, vô số sợi tơ bay ra từ mọi hướng xuyên vào các khớp xương của Thi Thiến và Viên Quang đang bất tỉnh trên mặt đất; chúng chui vào các khớp xương của Đường Nhị Đả, Mộc Kha và Mục Tứ Thành vẫn ở trên tường chưa được đưa xuống.
Lưu Giai Nghị bị Spade và Bạch Liễu dùng roi quất khỏi tường gai quay đầu nhìn các thành viên khác trong đội bị dây rối điều khiển, trên mặt khó có thể che giấu sự kinh ngạc. Cô nhóc nhìn Bạch Lục đang đứng trên sân với ánh mắt sợ hãi, tóc gáy dựng đứng, em rợn người đến mức không khỏi ho khan.
Kinh khủng quá, vừa rồi tên này và Bạch Liễu chơi trò chọn kĩ năng, phần sát thương nhất trong ba mươi tám kĩ năng đã được thi triển một cách điêu luyện trong vòng mười phút, gã thực sự dám chơi.
Gã vẫn chưa sử dụng tất cả các kĩ năng và giá trị giao diện của mình.
Người này... Là quái vật sao?!
Bạch Lục rũ mắt xuống nhìn vô số sợi chỉ trong suốt sắc bén đan xen quanh mình, sau đó gã như đang chơi một loại nhạc cụ nào đó mà hơi nâng lên hạ xuống cổ tay và dùng đầu ngón tay ấn xuống một cách nhã nhặn.
Thi Thiến và Viên Quang cầm dao rọc giấy và thước kẹp vẫn đang trong tình trạng hôn mê chặn trước mặt Nghịch Thần. Phía bên kia, Spade và Bạch Liễu bị Mục Tứ Thành, Mộc Kha và Đường Nhị Đả bị thao túng bao vây.
"Nghịch Thần, ta nhớ rõ mi không thích làm người bình thường bị thương." Bạch Lục nhìn lên và cười: "Nhưng Bạch Liễu hình như rất ghét tổn thương đồng đội của cậu ta."
"Điểm yếu của mi quá rõ ràng. Mi không biết trong trò chơi của Tà Thần..."
Bạch Lục khẽ ấn sợi chỉ xuống và mỉm cười: "... Nhược điểm là để lợi dụng à?"
Thi Thiến và Viên Quang đang hôn mê trong tay xuất hiện dao rọc giấy và thước cặp, sắc mặt Nghịch Thần khó coi né tránh các đòn tấn công của bọn họ. Tình thế của Spade và Bạch Liễu đối lưng vào nhau, Lưu Giai Nghi thì đang được bảo vệ ở giữa.
Mục Tứ Thành không chịu khống chế giơ tay lên muốn bấm vào kĩ năng trên giao diện hệ thống trước mặt, hắn cố gắng thoát ra, gân cổ nổi lên như muốn tuôn ra; hắn muốn hét lên một tiếng chửi rủa hay một câu gì đó cho hả giận nhưng miệng hắn đã bị bịt kín bằng tơ con rối, hắn muốn mở miệng cũng không được.
Trước đây hắn gần như bị tơ con rối của Trương Khôi điều khiển, nhưng so cái đó với tơ con rối của Bạch Lục...
Không giống chút nào!
Mục Tứ Thành tuyệt vọng ấn nút thi triển kĩ năng, tay hắn biến thành vuốt khỉ tóm lấy cổ Bạch Liễu.
Mộc Kha muốn tự đâm mình bằng con dao găm vừa được triệu hồi, Đường Nhị Đả dùng lực mạnh đến mức các khớp xương kêu răng rắc nhưng khẩu súng vẫn nhắm chính xác vào Spade.
Spade né tránh viên đạn Đường Nhị Đả bắn vào mình và tránh cả dây rối bắn vào phía sau tai, y nhìn Bạch Liễu đang bị Mộc Kha tấn công từ phía sau rồi giơ roi lên với vẻ mặt bình tĩnh và giúp cậu chặn đòn.
Nghịch Thần bị Thi Thiến và Viên Quang dồn vào chân tường, anh giơ thanh kiếm lên và né tránh một cách dễ dàng, nhưng...
Bạch Lục đột nhiên từ bên cạnh rút ra một lá bài đưa cho anh và bị Nghịch Thần né tránh trong gang tấc; khóe mắt gã liếc anh một cái rồi cười và nói: "Nghịch Thần, nếu mi sẵn sàng chủ động giết chết hai người kia thì thật ra mi có thể đánh ngang sức với ta khi ta đã bị hạn chế."
"Đáng tiếc." Bạch Lục cụp mắt xuống, trên mặt lộ ra vẻ thương hại: "Mi cũng có nhược điểm."
Nghịch Thần nghiến răng vung thanh kiếm sang một bên và cố gắng cắt đứt những sợi dây rối trên người Thi Thiến và Viên Quang, nhưng khả năng phán đoán của những sợi dây rối cũng mạnh gần bằng thanh kiếm của anh - ngay khi bị chém đứt, Bạch Lục nhẹ nhàng giơ tay và nhấc ngón trỏ, sợi tơ rối bị đứt được thay thế bằng sợi mới chui ra từ tay áo.
"Nếu mọi người đã tới đông đủ..." Bạch Lục nghiêng người tránh kiếm của Nghịch Thần đang đâm tới mình anh, gã thân thiện vỗ tay và nhàn nhã nhìn Bạch Liễu đang bị vây hãm ở bên kia: "Vậy thì hãy tiếp tục trò chơi."
Khi gã vỗ tay, tơ con rối đung đưa lên xuống hai lần.
Đường Nhị Đa, Mục Tứ Thành và Mộc Kha trong nháy mắt tách khỏi Spade và Bạch Liễu. Spade cau mày định xông ra khỏi vòng vây ba người, Bạch Lục lại nhẹ đưa ngón tay để Mộc Kha buông dao găm xuống và trực tiếp va chạm với roi xương của Spade.
Roi xương xuyên qua người Mộc Kha, cậu nở nụ cười nhẹ nhõm và yếu ớt nói với Spade: "... Giết tôi đi."
"Nếu không muốn bọn họ chết thì tốt nhất đừng có lộn xộn." Bạch Lục cười nhắc nhở và nhìn Bạch Liễu: "Bạch Liễu, mi nghĩ thế nào?"
Sắc mặt Bạch Liễu tái nhợt, cậu không nhìn Spade mà nhìn thẳng vào Bạch Lục rồi hỏi: "Ông muốn tôi tiếp tục chơi trò chơi vừa rồi à?"
Bạch Lục mỉm cười: "Đúng vậy, lựa chọn của mi là gì?"
"Đương nhiên bây giờ mi cũng có thể lựa chọn để ta giết đồng đội của mi, Spade và cả Nghịch Thần." Bạch Lục gõ nhẹ ngón tay: "Hoặc mi có thể tự tay giết Thi Thiến cùng Viên Quang."
Bạch Liễu bình tĩnh nói: "Súng của ông mới bắn ra một phút trước, kĩ năng còn đang CD."
"Cái này thì tất nhiên không thành vấn đề." Bạch Lục chậm rãi giơ tay lên, một tay ngón trỏ hướng vào trong, tay kia duỗi ra, làm ra tư thế bắn cung: "Chỉ cần mi sẵn sàng lựa chọn thì ta sẽ cho mi tất cả những điều kiện cần để thực hiện lựa chọn của mình."
[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Lục tải giao diện của người chơi Georgia và sử dụng kĩ năng cá nhân 'Cung hồi tưởng', đưa trạng thái vật lí của người bị đánh trở về trạng thái ba giờ trước nhưng vẫn giữ lại kí ức.]
Một cây cung và mũi tên vàng xuất hiện trong tay Bạch Lục, gã lật nó lại và nhắm vào chính mình.
Mũi tên vàng tan thành bột ngay khi chạm vào cơ thể Bạch Lục, mọi vết thương của gã đều lành lại và chỉ còn lại vết máu trên áo sơ mi trắng cho thấy những gì đã xảy ra trước đó.
"Ba giờ trước, bây giờ sử dụng lại kĩ năng được rồi." Khẩu súng bắn tỉa màu xanh lá cây tựa như ác mộng lại xuất hiện trong tay Bạch Lục, gã mỉm cười giơ lên và nhắm thẳng vào đầu mọi người trên đấu trường: "Bây giờ mi chọn ai nào?"
"Trước đây ông đã có chiêu này để giảm CD, tại sao ông không sử dụng?" Bạch Liễu nhìn gã.
"Vì như vậy thì những người quan trọng của mi sẽ chết ngay lập tức." Bạch Lục mỉm cười ngước mắt lên: "Cứ như vậy thì chơi với mi kém phần thú vị lắm đúng không?"
"Những vị khách đường xa tới chỉ có năm, sáu phút dừng chân thôi." Súng của Bạch Lục dừng một lát trên đầu Nghịch Thần, gã cười: "Để khách đường xa tham gia trò chơi trước khi đi là phép lịch sự tối thiểu nhỉ?"
Lúc này vẻ mặt của Đường Nhị Đa cũng trở nên chết lặng hoàn toàn.
... Tên này thực sự đã lấy được linh hồn của Georgia và sử dụng thời gian hồi tưởng lên súng vỡ linh hồn, điều này có nghĩa là súng vỡ linh hồn không có thời gian CD.
Điều này có nghĩa là thứ Bạch Lục có trong tay là một khẩu vỡ mảnh linh hồn vô tận.
Chẳng trách trước đó Bạch Lục chỉ chơi đùa với Bạch Liễu và hoàn toàn không sử dụng khẩu súng kinh hồn này, gã trì hoãn đến khi bọn họ quay lại mới bắt đầu sử dụng để mắc kẹt ở thời điểm ba tiếng trước, như vậy thì mỗi thời điểm trong quá khứ đều là lúc súng vỡ linh hồn chưa được sử dụng...
"Ta bắt đầu với Mục Tứ Thành, sao mi không bắt đầu từ..." Bạch Lục chưa nói hết cậu thì đột nhiên giơ tay xoay súng và nhắm vào Mục Tứ Thành mà bắn.
Bạch Liễu dường như đã đoán trước được gã sẽ chọn như vậy, cậu lập tức giơ tay biến kĩ năng của Đường Nhị Đả, vẻ mặt lạnh lùng giơ súng lục nhắm vào Mục Tứ Thành còn chưa kịp phản ứng và bắn vào hắn.
Hai viên đạn tạo ra hai tiếng nổ từ nòng súng, lửa bay ra tứ phía.
Mục Tứ Thành trúng một viên đạn không rõ của ai, thân hình nghiêng về phía trước và từ từ đổ xuống.
Hơi thở của Bạch Liễu ngừng lại trong giây lát, đôi vai hơi căng lên, tay cầm súng vẫn chưa buông ra cho đến khi nghe thấy tiếng hệ thống thông báo.
[Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu giết người chơi Mục Tứ Thành.]
"Phán đoán khá bình tĩnh." Bạch Lục nhìn qua với vẻ khen ngợi: "Mi đoán ta sẽ giết hắn trước nên đã hạ thấp HP của hắn trong lúc đang bị bao vây, như vậy thì mi có thể giết hắn bằng một đòn."
"Mục Tứ Thành có Kim Bài Miễn Tử, mi giết hắn để hắn thoát khỏi trò chơi quả thực là một lựa chọn sáng suốt."
Bạch Lục mỉm cười xoay khẩu súng kinh hồn nhắm vào Lưu Giai Nghi: "Vậy mi đoán xem tiếp theo ta sẽ giết ai?"
Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi nhìn nhau cách Spade, em hít một hơi thật sâu và chỉ vào Viên Quang đối diện, sau đó gật đầu với cậu làm động tác OK; Bạch Liễu nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu nhận ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.
... Chưa có ai mang đến cho cậu cảm giác áp đảo mạnh mẽ như vậy.
"Đoán từng người một hơi chán." Bạch Lục cười, tay nhanh chóng bắn lên không trung ba viên đạn và nhắm vào Spade, Nghịch Thần và Bạch Liễu: "Cùng lúc đi."
Mọi chuyện xảy ra tiếp theo tựa như một thước phim quay chậm.
Ba viên đạn xanh bay ra khỏi nòng súng, Lưu Giai Nghi cúi đầu liều mạng chạy về phía Bạch Liễu, trên tay em cầm bốn tờ giấy chứng nhận đất đai, và cậu cũng lấy ra giấy chứng nhận đất đai trên tay mình.
Bạch Lục liếc mắt một cái, hơi nhướng mày sau đó cười nhẹ.
Không tệ, chuyển hướng sự chú ý của Daniel bằng cách đánh cắp tiền giấy linh hồn và lấy đi giấy chứng nhận đất đai cuối cùng của gã.
Nhưng...
Bạch Lục vung roi với vẻ mặt thờ ơ, Spade và Nghịch Thần gần như cùng lúc di chuyển khỏi vị trí ban đầu. Spade cũng vung roi với hi vọng đánh vào roi của Bạch Lục đang nhắm tới Bạch Liễu; thanh kiếm của Nghịch Thần từ trên vung mạnh xuống và xẻ viên đạn trên không ra làm đôi.
"Bằng bằng!"
Thêm hai viên đạn xanh nữa bay ra đều nhằm vào Bạch Liễu, đồng thời những sợi dây rối từ mọi hướng đột nhiên dày đặc, chồng lên nhau tạo thành một kết giới nặng nề; chúng cuốn lấy thanh kiếm đang chém xuống của Nghịch Thần và cái roi Spade vừa ném ra.
Nghịch Thần nghiến răng nghiến lợi thu hồi vũ khí, nhìn Bạch Liễu sắp bị trúng đạn- nếu anh triệu hồi vũ khí và chặn lại thì đã quá muộn!
Đôi mắt Spade tối sầm, y lập tức buông roi và xuyên qua sợi chỉ đang cắt mình rồi lao thẳng về phía Bạch Liễu!
Bạch Lục lại quất roi ra, chiếc roi đánh vào cổ tay Bạch Liễu một cách chính xác không hề chệch hướng và bẻ gãy cổ tay cậu. Giấy chứng nhận sở hữu đất đai cũng bay ra cùng với bàn tay gãy, Lưu Giai Nghi tuyệt vọng nhìn giấy chứng nhận nằm trên mặt đất.
Giấy chứng nhận đất đai không thể chỉ nằm trong tay chiến thuật gia, nếu như vậy thì không thể vượt ải.
Giây tiếp theo, em nhanh chóng cầm năm tờ giấy chứng nhận đất đai lên, không để ý Bạch Liễu bị quấn trong lớp tơ con rối phía sau; nước mắt em không ngừng rơi, em hét lên rồi chạy về hướng của Viên Quang.
Phải bắt kịp trước khi bị đánh trúng!
Nhìn Lưu Giai Nghị chạy về phía Viên Quang và Bạch Liễu vẻ mặt bình tĩnh không hề lay động, trên mặt Bạch Lục rốt cục lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, sau đó gã cười lớn.
Thì ra là vậy.
Ngay từ đầu tên Bạch Liễu này đã cố gắng để Viên Quang và những người khác giành chiến thắng. Đây là điều duy nhất ngoài dự tính của gã - Bạch Liễu thực sự sẵn sàng nhường chiến thắng của mình cho người khác.
Thua ở đây thì gã cũng tâm phục khẩu phục, gã thực sự không ngờ tới.
Bạch Liễu nhìn viên đạn sắp bắn trúng mình, trên mặt cậu không có chút cảm xúc, tay chân bị vướng chặt vào sợi dây rối cũng không cử động được.
Nghịch Thần chạy tới trước mặt cậu và trong nháy mắt triệu hồi thanh kiếm; ánh mắt anh sắc lẹm, giơ thanh kiếm lên và chặn viên đạn đầu tiên bay từ bên trái.
Thanh kiếm vỡ vụn dưới tác động của viên đạn và sượt qua vai Nghịch Thần với sức lực suy giảm, nó bỗng bốc lên một ngọn lửa màu trắng xám và lan về phía trái tim anh.
Ngay lúc viên đạn thứ hai chuẩn bị bắn trúng Bạch Liễu, Spade lao tới trước mặt và ôm chặt lấy cậu; thân thể đang dính chặt lấy cậu chấn động.
Đó là lực tác động do viên đạn bắn trúng Spade.
Nghịch Thần và Spade nhắm mắt lại và từ từ ngã xuống trước mặt Bạch Liễu đang ngơ ngác.
Màu xám trên vai Nghịch Thần đã lan đến cổ, anh cau mày vì kìm nén cơn đau, Spade ngã xuống đất không cử động nữa giống như một xác chết đông cứng, nhiệt độ cơ thể y giảm xuống, mặt đất xung quanh kết thành băng.
Lưu Giai Nghi nghiến răng nhét năm tờ giấy chứng nhận đất nhàu nát vào tay Viên Quang.
[Hệ thống thông báo: Người chơi Viên Quang đạt được năm tờ giấy chứng nhận đất đai, đạt được true end. Trò chơi kết thúc.]
Mọi thứ trên mặt đất biến mất ngay lập tức, mọi người trong nháy mắt thoát khỏi trò chơi.
Bạch Liễu đang dần mất đi ý thức nghe bên tai vang lên một giọng nói tươi cười: "Trận đấu này kết thúc tại đây, rất mong mi chủ động tìm đến ta ở trận tiếp theo."
"Mong mi với ta luôn chiến thắng trong trò chơi, Bạch Liễu."