Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 409: Mùa trước giải đấu




Edit: Chan - Beta: Kem Phô Mai, Huyên
Vương Thuấn nhìn chằm chằm vào màn hình TV bị nhiễu sóng, mồ hôi túa ra trên trán, lòng bàn tay siết chặt đầy mồ hôi lạnh.
Ngay lúc Bạch Liễu dồn Viên Quang vào góc, chuẩn bị vung roi giết anh ta thì hình ảnh trên màn hình lớn đột nhiên biến thành một mảng nhiễu trắng xóa, đồng thời xuất hiện thông báo của hệ thống:
[Hệ thống thông báo: Do trên sân đấu xuất hiện vật triệu hồi vượt quá sức chịu đựng của phó bản nên hệ thống đang tiến hành bảo trì toàn diện. Màn hình lớn tạm thời không thể phát sóng nội dung trong sân đấu, mời người chơi kiên nhẫn chờ đợi quá trình bảo trì kết thúc.]
[Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì không thể đem đến cho các vị trải nghiệm tốt đẹp.]
Từ lúc đó, màn hình lớn đáng lẽ phải chiếu nội dung trận đấu cứ thế nhiễu sóng trắng xóa.
Nghĩa Địa Russell luôn thích dùng chiến thuật sương mù để chặn màn hình cho nên người đến xem trận đấu hôm nay rất ít, bây giờ còn có trục trặc mãi không sửa này, cộng thêm trận đánh đang trên đà cao trào của Người Săn Hươu và Trình Tự Sát Thủ khiến số người xem vốn đã thưa thớt trong hồ quan sát lại ít đi một nửa.
Điều này khiến Vương Thuấn vừa đánh giá tình hình chung vừa nhìn chằm chằm màn hình lớn lại càng lo lắng và suy sụp hơn, khoé mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Charles đang chống cằm say sưa nhìn màn hình nhiễu sóng, sau đó lại quay về giao diện hệ thống của mình, cầm lòng không đặng mà căng thẳng.
... Làm sao bây giờ? Cho dù hội trưởng có thắng đối phương thì số điểm ít ỏi của Nghĩa Địa Russell trong hồ đánh cược chắc chắc sẽ không làm Charles hài lòng...
Số tiền này còn chẳng bằng số tiền Charles chi cho việc nâng cấp vũ khí của Bạch Liễu, phần lớn còn là tiền từ các hồ đánh cược được họ thu hút sau khi trận đấu bắt đầu.
Vương Thuấn càng lo lắng càng thấy mình có vấn đề, vậy mà lại đi lo lắng cho cả hồ đánh cược của đối thủ.
Ngoài ra, còn một điều nữa khiến Vương Thuấn lo lắng - đó là mức độ nổi tiếng.
Anh ta thật sự đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của độ nổi tiếng và phong cách chiến thuật quỷ quyệt của Nghĩa Địa Russell, số lượng người xem chỉ mang đến một mức cược căn bản, hơn nữa mức tiền cược trong hồ đánh cược của đối thủ quá thấp, cho dù thắng cũng chẳng thắng được bao nhiêu và cũng không có người xem mới đặt cược, vậy nên tốc độ tăng trưởng mức cược trong hồ đánh cược cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Rõ ràng đây là trận chung kết mùa trước giải đấu mà mức tăng cược còn không bằng 1/10 lần đánh đôi với Cuồng Nhiệt Cao Dương.
Trước khi thi đấu Vương Thuấn còn lạc quan hy vọng trận đánh này sẽ trực tiếp giúp mọi thành viên giành được kim bài miễn tử, ai dè bắt đầu rồi anh ta mới biết mình thật sự ngây thơ đến mức nào.
Giải đấu chính thức sắp kết thúc, về cơ bản tổng điểm của tám đội đứng đầu đã được xác nhận, tám đội này cũng thể hiện rất tốt trong cuộc thi, mức tiền trong hồ đánh cược rất cao, Trình Tự Sát Thủ và Người Săn Hươu lại càng nhiều tiền hơn.
So với năm ngoái, hồ đánh cược của Tình Tự Sát Thủ tăng bảy lần, Người Săn Hươu trực tiếp tăng đến mười một lần, Bình Minh Ánh Kim, Vương Miện Quốc Vương và các đội khác cũng có những đội viên mới thể hiện tài năng xuất chúng, hấp dẫn không ít người xem, mà số lượng đó còn tăng bốn đến sáu lần.
Tại thời điểm quan trọng khi mà giải đấu chính thức sắp kết thúc để chuẩn bị chào đón vòng loại chung kết, việc các đội trong mùa trước giải đấu mất đi sự nổi tiếng gần như là không thể, phần lớn điểm tích lũy trong tay người chơi sẽ bị tám đội đứng đầu ăn hết.
Cứ trông cậy vào việc đánh bại một chiến đội kém nổi để thu hút sự chú ý trong trận đấu mùa trước giải đấu thật sự là... ngu không chấp nhận được.
Vương Thuấn cười khổ, anh ta lo lắng quá rồi...
Nghĩ đến chuyện sẽ phải đấu với chiến đội toàn những con quái vật trang bị đầy đủ vật phẩm, có thực lực siêu phàm như thể được thần linh ưu ái, thậm chí còn không có kim bài miễn tử, anh ta có muốn ngủ cũng chẳng ngon được.
Lúc Vương Thuấn đang thở dài não nề, cúi đầu suy nghĩ thì khán giả phía sau chợt xôn xao, bắt đầu châu đầu ghé tai:
"Màn hình lớn bên giải đấu chính thức cũng đột nhiên bảo trì..."
"Đù?! Giải đấu năm nay bị gì thế, hồi trước ngoài bug ra thì cái màn hình đó hiếm khi xảy ra vấn đề mà."
"Ai đang đánh bên giải đấu chính thức vậy?"
"Trình Tự Sát Thủ với Người Săn Hươu đang đánh thì tự nhiên màn hình chợt tối, nghe bảo là có người chơi sử dụng kỹ năng quy tắc, cưỡng ép tích hợp nhiều phó bản cùng lúc, Hệ thống quá tải không thể hiển thị, hiện đang bảo trì. Khán giả bên đó náo loạn cả lên, như muốn bùng nổ đến nơi rồi."
Vương Thuấn hơi nhìn sang, anh ta nhạy cảm nhận ra rằng màn hình đen bên đó chắc chắn có liên quan đến màn hình nhiễu sóng bên này, mở bảng hệ thống tìm kiếm thông tin về giải đấu chính thức bên kia.
Kết quả anh ta vừa mới mở bảng hệ thống, một tiêu đề đỏ như máu đã nhảy ra:
[Đạ mú! Có kết quả rồi, tao thua cược! Trình Tự Sát Thủ thắng rồi! Má nó! Sao lại vậy hả trời!]
Đồng thời bên tai Vương Thuấn vang lên âm thanh thông báo máy móc của hệ thống:
[Hệ thống thông báo: Trận đấu kết thúc.]
Vương Thuấn ngẩng phắt lên hình màn hình lớn, giây sau như ngừng thở.
[Trận đấu giữa (Gánh Xiếc Lang Thang) VS (Nghĩa Địa Russell) kết thúc.]
[Chúc mừng chiến đội (Nghĩa Địa Russell) giành chiến thắng.]
Những người ở Nghĩa Đại Russell sững sờ, nhìn nhau hồi lâu như không thể tin được, sau đó mừng rỡ ôm nhau rồi bật khóc.
"Hội trưởng thắng rồi!"
"Suýt chút nữa tôi tưởng là Tiểu Quang và Thiến Thiến sẽ chết!"
"Hội trưởng thật sự không lừa chúng ta! Anh ấy nói nhất định sẽ dẫn dắt chúng ta sống sót!"
Màn hình nhiễu sóng tối đi, hai bên từ từ xuất hiện bóng người.
Thành viên Nghĩa Địa Russell nhiệt tình nghênh đón Viên Quang và Thi Thiến đang mở mịt đi ra, gắt gao ôm chặt họ rồi nâng lên tung lên không trung, vừa khóc vừa hoan hô chúc phúc.
Một bên khác đi ra là Mục Tứ Thành, Mộc Kha, Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi, không ai nói gì, còn Bạch Liễu thì đi ở cuối cùng.
Vương Thuấn ngạc nhiên lao đến, đầu óc vẫn trống rỗng sau khi thấy kết quả, câu đầu tiên khi gặp Bạch Liễu là: "Sao lại thua được?"
Bạch Liễu ngước mắt liếc nhìn Vương Thuấn, định mở miệng nói gì đó, nhưng lời đến bên môi chưa kịp nói ra thì mí mắt đã rũ xuống, cơ thể như dùng hết sạch năng lượng, nặng nề ngã xuống đất.
"Bạch Liễu!!"
"Hội trưởng!!"
Viên Quang đang bị các thành viên trong hội cười mừng ném lên cao, trong con ngươi anh ta phản chiếu Bạch Liễu đang từ từ ngã xuống, tiếng la hét của đám người bên đó xen lẫn với âm thanh cười đùa ở đây rơi vào tai anh ta.
Những ký ức mờ ảo khi sử dụng kỹ năng kia dần trở nên rõ nét trong đầu Viên Quang.
Bàn tay của anh ta hơi nắm lại, cảm giác có người nhét giấy chứng nhận đất đai vào tay anh ta, còn cả tiếng hét đau khổ tột cùng của một cô bé: "Bạch Liễu-"
Viên Quang nhớ lại.
Anh ta vô thức nhìn chằm chằm vào chàng trai nằm trong lồng ngực Đường Nhị Đả đang tức giận đến mức trán nổi gân xanh, cậu mặc một chiếc áo sơ-mi trắng dính đầy máu, bả vai gầy rộc đến mức có thể nhìn thấy qua lớp áo ấy. Lúc đó người kia mỉm cười chĩa súng vào cậu, hỏi: Giết Viên Quang và Thi Thiến hay giết đồng đội, còn cậu ta thì vẫn cứ đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh, ai cũng không chọn.
Trước khi trận đấu kết thúc, Viên Quang nhớ rõ mình ngã trên mặt đất, trong bối cảnh hoang tàn ấy, anh ta nhìn thấy một người đàn ông giống y hệt chàng trai kia nhưng trưởng thành hơn đi về phía anh ta, nói:
[Một ngày nào đó, cậu ta chắc chắn sẽ đến tìm ta.]
Người kia cụp mắt, nhìn Viên Quang đang nằm trên mặt đất với vẻ thương hại, khoé miệng mang theo ý cười:
[Dù sao trên cõi đời này, một kẻ xấu bẩm sinh như cậu ta muốn trở thành người tốt thì sẽ phải trả cái giá cực kỳ đắt.]
Viên Quang đột nhiên lăn ra khỏi bàn tay của mọi người, ngã xuống đất, rồi đứng lên trước ánh mắt bất ngờ của họ, lảo đảo chạy về phía Bạch Liễu đang ngã trên mặt đất.
Anh ta nhớ lại rồi.
Hốc mắt Viên Quang đỏ bừng, anh ta thở hổn hển, miệng mở lớn, cái tên kẹt ở cổ họng không tài nào thốt ra được:
Người đàn ông cúi đầu, mỉm cười thì thầm vào tai anh ta: [Mi biết tại sao không?]
[Vì thần không muốn cậu ta làm người tốt.]
"Bạch Liễu-!!"
Hồ quan sát của giải đấu chính thức.
Màn hình đen hiển thị:
[Trận đấu (Trình Tự Sát Thủ) VS (Người Săn Hươu) kết thúc.]
[Chúc mừng đội (Trình Tự Sát Thủ) đã chiến thắng.]
Hai bên màn hình lần lượt có đội viên của Trình Tự Sát Thru và Người Săn Hươu bước ra.
Sầm Bất Minh chậm rãi đi ra từ phía sau màn hình, mặt mày u ám, nhìn là biết tâm trạng không hề tốt, nhưng Daniel thua trận đấu dường như không bị ảnh hưởng gì, vẫn nở nụ cười lười biếng.
Bầu không khí bên chiến thắng là Trình Tự Sát Thủ lại tương đối thoải mái.
Bách Dật chống hông, mắng thẳng mặt Spade và Nghịch Thần: "Mẹ nó, mấy người làm cái quái gì vậy! Tự nhiên biến mất khỏi sân đấu, còn kích hoạt kỹ năng gì gì đó kì lạ mà không báo cho bọn tôi một tiếng, mấy người quá đáng lắm rồi đấy!"
Bách Gia Mộc bị nhiều thành quen, nhưng lần này cậu ta cũng phải cau mày: "Nếu đây là chiến thuật mới thì các anh cũng phải nói trước chú?"
Nhưng Liêu Khoa luôn cười tủm tỉm pha trò: "Tóm lại là cũng thắng rồi, nghĩa là chiến thuật đó không có vấn đề gì, chú nói xem đúng không Nghịch Thần?"
Ba người quay lại nhìn những người đang đi phía sau, Nghịch Thần và Spade dường như đã đăng xuất khỏi trò chơi nhưng vẫn đứng bất động ở vị trí cũ.
Liêu Khoa phát hiện có gì đó không đúng, chú bước tới, cẩn thận vỗ vai hai người: "Nghịch Thần? Spade?"
Cơ thể Nghịch Thần và Spade hơi thả lỏng, giống như đã bất tỉnh, từ từ ngã xuống theo khe hở bên màn hình lớn.
Liêu Khoa nhanh tay lẹ mắt đỡ ngực Nghịch Thần, Bách Gia Mộc cũng giữ được cơ thể Spade.
Vai cậu ta chùng xuống trước sức nặng cơ thể của Spade, chợt nhận ra điều gì đó, sắc mặt cậu ta lập tức trầm xuống nhưng vẫn nói đùa: "Trời má?! Hai người mới bị mắng có hai câu mà đã giả chết rồi à?"
Từ vai Nghịch Thần trở xuống bắt đầu trở nên trong suốt, nơi Spade tiếp xúc với Bách Gia Mộc cũng hoá thành băng, toàn bộ cơ thể y cực kỳ lạnh, đến mức Bách Gia Mộc phải đặt y lên mặt đất.
Bách Dật thấy tình huống này, đứng đực tại chỗ: "Chuyện gì thế này?"
Người duy nhất còn tỉnh táo lúc này là Liêu Khoa cũng không khỏi sầm mặt: "Mấy cậu đưa Spade về nhà kho của Trình Tự Sát Thủ, nói chuyện với người bên phía Bình Minh Ánh Kim, đừng để bất kỳ kẻ nào chạm vào y."
"Bên Nghịch Thần tôi sẽ xử lý."
Bách Dật nhìn cơ thể Nghịch Thần mờ nhạt đến mức chỉ còn thấy cái bóng, hoảng sợ: "Chuyện gì xảy ra với Nghịch Thần và Spade vậy?!"
"Spade còn cần phải quan sát lại, tình hình của y tương đối đặc biệt, tôi tạm thời cũng không rõ." Liêu Khoa hít sâu một hơi, buộc bản thân phải bình tĩnh, siết chặt tay, "Bên phía Nghịch Thần... chắc hẳn là cậu ấy bị chấn thương nghiêm trọng trong trò chơi dẫn đến bất tỉnh nên mới tự động đăng xuất khỏi game."
"Chắc là... không sao đâu."
Liêu Khoa nhìn cơ thể Nghịch Thần dần biến mất, ánh mắt trầm không thấy đáy.
Nếu chú mà chết ở chỗ này thì vợ chú sẽ phải tái hôn đấy, đội trưởng à.
Đây là dòng thế giới cuối cùng mà chú có thể ở bên em ấy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.