Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 413: Dòng thế giới đầu tiên




Edit: Jiang - Beta: Kem Phô Mai
Giữa trưa Lục Dịch Trạm hai má ửng hồng ngồi đần ở nhà ăn cả một tiếng, trong đầu anh chỉ toàn hình bóng Phương Điểm cười khẽ rồi nhấp môi nhả khói. Buổi chiều khi đi phỏng vấn anh còn tự chải chuốt đơn giản một phen, vuốt ngược tóc ra sau cho trông trang trọng một chút, sau đó —
Người phỏng vấn không phải Phương Điểm.
Lục Dịch Trạm gần như không nhịn được mà sụp bả vai xuống đầy thất vọng khi thấy người phỏng vấn cao to lực lưỡng kia, sau đó lẳng lặng thở dài trong lòng. Người phỏng vấn tên là Đổng Thừa Long, là đội viên đảm nhận vị trí đỡ đòn trong [Đội Thập Tự Thẩm Phán]. Vũ khí là một đôi chùy Thiên Mã Lưu Tinh nghe nói nặng cả tấn rưỡi. Anh ta cao 2m1, thân hình cực kỳ rắn chắc, bắp tay cuồn cuộn, nhìn ai cũng trừng mắt tức giận, tóc chỉa bốn phía trông như một đóa hướng dương giận dữ. Người đi huấn luyện không ai không sợ khóa huấn luyện của Đổng Thừa Long, thường lén phàn nàn người này có phải không có giáp kháng, tròng mắt trừng người khác lòi cả ra ngoài thế kia.
... Chênh lệch cũng hơi lớn với đội trưởng Phương ha...
Đổng Thừa Long gật nhẹ đầu với Lục Dịch Trạm, ý bảo anh tiến lên: "Người mới năm nay đều do tôi dẫn dắt, đi lên giới thiệu đi."
Lục Dịch Trạm buồn bã tiến lên giới thiệu bản thân: "Chào anh, em là Lục Dịch Trạm, 18 tuổi, chưa rõ định hướng, thế nào cũng được."
"Không có tinh thần!" Đổng Thừa Long vừa thấy Lục Dịch Trạm chen vai vào thì đã cau mày bình phẩm một câu, sau khi cúi đầu lật xem hồ sơ của anh thì ánh mắt thay đổi kì lạ, rồi lại ngẩng đầu nhìn qua Lục Dịch Trạm đang ủ rũ thiếu sức sống.
"Huấn luyện sinh tên là Lục Dịch Trạm này, thành tích trong các buổi huấn luyện trước rất bình thường, nhưng cái sự bình thường ấy lại toát lên một điều kỳ lạ.
Ví dụ như môn bắn súng lấy 80 điểm là đạt, thành tích của Lục Dịch Trạm cơ bản mỗi lần đều duy trì trong khoảng 80-85 điểm. Hay như môn ghi nhớ thông tin dị đoan lấy 85 điểm là đạt, thành tích của anh lại nằm trong khoảng 85-90 điểm."
Trừ buổi huấn luyện thực chiến dị đoan thì thành tích dao động lớn hơn chút, khoảng xê dịch của các buổi còn lại đều khoảng 5 đơn vị.
Ổn định đến khó tin.
Huấn luyện có thành tích tổng hợp cao nhất trong năm nay là Sầm Bất Minh đã vào đội Hai. Thành tích của hắn ta cũng không ổn định như vậy, ít nhiều gì cũng có sai sót.
Đổng Thừa Long chắp tay trước ngực để trên bàn, nghiêm túc nhìn Lục Dịch Trạm đứng ở phía đối diện: "Tôi thấy thành tích của cậu cũng tàm tạm, nhưng năm nay lại đứng đầu phần thi viết, trọn điểm, so với Sầm Bất Minh có thành tích tổng hợp cao nhất còn cao hơn 2 điểm."
Lục Dịch Trạm cười ngây ngô: "Chắc là do may mắn đó huấn luyện viên."
"Tôi không tin may mắn có thể giúp thi được 98 điểm." Đổng Thừa Long trừng to mắt, hai tay trên mặt bàn vỗ hai phát rồi chất vấn: "Thi trọn điểm do may mắn? Thu lại chút thông minh của cậu đi Lục Dịch Trạm, tại sao ngày thường giả vờ hạ thành tích xuống?"
"Cục Xử Lí Dị Đoan không có việc nào cần bắt buộc hay yêu cầu cậu giấu tài nhỉ?"
"Nào có nào có!" Lục Dịch Trạm nhanh chóng lắc đầu xua tay phủ nhận.
Đội trưởng Cục Xử Lí Dị Đoan đều là người rất có trình độ nên thật sự anh cũng đoán trước được việc bị nhận ra phần nào. Hiện tại bị vạch ra cũng không xấu hổ, nghĩ một chút, Lục Dịch Trạm trả lời nghiêm túc: "Nhưng mà Cục Xử Lí Dị Đoan cũng không yêu cầu em phải thật ưu tú ở chỗ nào đâu nhỉ?"
Đổng Thừa Long sửng sốt.
Lục Dịch Trạm cười: "Người tài giỏi nơi đây cũng đã đủ nhiều rồi. Em chỉ là kiểu khôn vặt, là đồ vô dụng không có định hướng, không có mục tiêu cũng không nghĩ đến việc cứu vớt thế giới nên thôi thì cứ yên tĩnh làm người bình thường, để lại vị trí cho những người thật sự có lý tưởng lớn như bạn học Sầm Bất Minh."
Đổng Thừa Long yên lặng nhìn Lục Dịch Trạm một lúc lâu rồi nhấc bút lên phê vào hồ sơ Lục Dịch Trạm một dòng: "Phỏng vấn không đạt."
"Đội Một không cần người bình thường."
Giọng điệu Đổng Thừa Long đột nhiên trở nên tức giận, anh ta đứng dậy vỗ bàn, lực lớn đến nỗi mặt đất cũng chấn động theo chút.
"Người có thể ở trong đội Một, đến kẻ vô dụng cũng phải có giác ngộ cứu vớt thế giới cho tôi!"
Lục Dịch Trạm nghe tiếng vỗ mà hết hồn, anh liếc qua tập hồ sơ bị in dấu mộc [không đạt] của mình trên bàn rồi thở dài trong lòng, nhưng cũng tiếp nhận dễ dàng mà đứng lên, lấy hồ sơ về rồi khom lưng nói lời cảm ơn với Đổng Thừa Long.
"Cảm ơn sự chỉ dẫn của huấn luyện viên, em sẽ chủ động qua hậu cần đội Ba."
Đổng Thừa Long nhìn kỹ Lục Dịch Trạm: "Người bình thường chỉ tồn tại trong thế giới không có thần mà thôi."
"Ở thế giới có thể trở nên hỗn loạn bất cứ lúc nào này chỉ có dị đoan và người chống lại dị đoan, không có người bình thường."
"Một ngày nào đó cậu sẽ hối hận vì bản thân cậu đã không nỗ lực."
Lục Dịch Trạm không hề dao động phất tay tạm biệt, anh bình tĩnh suy nghĩ trong lòng —
— Thế thì chờ đến ngày đó rồi nói tiếp.
Nhưng ngày đó đã đến quá nhanh so với tưởng tượng của Lục Dịch Trạm.
Lục Dịch Trạm ở đội Ba đang từ từ mở ra kho hàng dọn dẹp dị đoan, sau khi vừa xử lý xong một con dị đoan thân đầy dịch nhầy thì vẫy tay đi ra. Anh thấy có người kinh hoàng hốt hoảng chạy trên hành lang, nói chuyện lớn tiếng với nhau:
"Khí gas cánh hồng khô là thứ gì?!"
"Người của đội Hai chưa ai trở về!"
"Bộ phận công tác phía ngoài của Đội Thập Tự Thẩm Phán còn chưa trở lại, bây giờ hết cách rồi nên muốn thay người của đội Ba lên gánh vác!"
"Trời ơi, tôi còn chưa chuẩn bị để công tác phía ngoài, chúng ta sẽ không chết đúng không..."
Sự sợ hãi yên lặng tràn ngập giữa mọi người.
Người vệ sinh kho hàng Lục Dịch Trạm cứ thế mà bị vội vàng điều đến tiểu đội lâm thời thành lập để ra chiến trường.
Đội ngũ có 53 người, trong đó có 7 người bị điều động từ đội Ba bao gồm Lục Dịch Trạm, mà người dẫn đội —
— là Đổng Thừa Long.
Anh ta mặc đồng phục của Cục Xử Lí Dị Đoan căng cả lên, cơ bắp mạnh mẽ, khoanh tay trước ngực tức giận nhìn mọi người, mang đến cảm giác áp lực vô cùng và cả —
— cảm giác an toàn.
Lục Dịch Trạm nghe được rõ ràng đội viên chi đội Ba bên cạnh anh vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm: "Việc gì vậy, ra là huấn luyện viên Đổng của [Đội Thập Tự Thẩm Phán] dẫn đội, vậy thì không sao cả."
Đổng Thừa Long trầm giọng hạ lệnh đầy mạnh mẽ: "Đội Hai gặp phải dị đoan đặc cấp ở một nhà xưởng nước hoa. Theo thông tin nhận được từ đội viên Sầm Bất Minh trước khi mất liên lạc thì dị đoan thuộc thể khí khuếch tán nào đó, có khả năng gây nghiện và ô nhiễm tinh thần. Khi bọn họ phát hiện ra thì dị đoan nước hoa đã khuếch tán trên diện rộng trong cả thành phố."
"Đội viên Sầm Bất Minh không màng nguy hiểm đến tính mạng điều tra được nhược điểm của dị đoan có khả năng liên quan đến vật gì đó được chôn dưới biển hoa hồng trước nhà máy. Đến đây thì liên lạc giữa bọn họ và chúng ta hoàn toàn bị cắt đứt."
Đổng Thừa Long trừng to mắt: "Nhiệm vụ của chúng ta lần này có ba việc —"
"Thứ nhất, thu thập dị đoan khí gas cánh hồng khô này."
"Thứ hai, mang toàn bộ người của đội Hai trở về."
"Điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất —" Đổng Thừa Long lạnh giọng rống lên: "Cho dù có gặp phải thứ gì thì cũng phải trở lại đầy đủ cho tôi, nghe chưa!"
Mọi người lớn tiếng trả lời: "Đã rõ, thưa huấn luyện viên!"
Đổng Thừa Long càng lớn tiếng rống thêm lần nữa: "Không có tinh thần! Nói lớn lên! Có nghe không!"
Mọi người hít sâu một hơi rồi gào lên: "Đã nghe —!!"
Khi đến nhà máy nước hoa thì trời đã tối.
Xung quanh nhà máy được bao phủ bởi màn sương màu hoa. Tất cả mọi người đều đeo mặt nạ bảo hộ, mang theo ít nhất hai bình dưỡng khí núp trong đồng hoa cẩn thận tiến về phía trước, sợ bị người trong nhà máy nước hoa phát hiện cũng như sợ việc hít vào khí của loại nước hoa quỷ dị này.
Lục Dịch Trạm và người của đội Ba bị điều đến đây phụ trách nhiệm vụ khá nhẹ nhàng, không cần đi đào dị đoan ở cánh đồng hoa mà là tìm đoàn người biến mất thuộc đội Hai xung quanh nhà máy nước hoa.
Đây vốn là nhiệm vụ rất đơn giản nhưng dưới sự điều tra chặt chẽ của Lục Dịch Trạm, manh mối tìm được cho ra kết quả hướng đi của đội Hai càng lúc càng trở nên kỳ lạ — anh phát hiện đội Hai rất có thể bị tóm vào bên trong nhà máy nước hoa.
Sau khi liên hệ với manh mối về giấy thử mùi nước hoa Lục Dịch Trạm tra ra được, anh bắt đầu có linh cảm xấu.
Những đội viên này chắc sẽ không bị tóm vào đó làm... giấy thử mùi nước hoa đó chứ?
Lục Dịch Trạm bình tĩnh dừng việc tìm kiếm, dùng máy đối thoại liên lạc với Đổng Thừa Long đang thu dụng dị đoan: "Đội trưởng Đổng, bọn em hiện đang ở lối vào nhà máy nước hoa. Bọn em nghi ngờ người của đội Hai có thể đang bị nhân viên nhà máy giam ở tầng hầm, vậy có tiếp tục tìm kiếm không?"
Thanh âm nghiêm khắc từ bên kia truyền đến rất nhanh: "Tạm dừng tìm kiếm, đợi tôi qua đó."
Nhưng Đổng Thừa Long còn chưa nói xong thì tiếng giày da bước trên đất không nhanh không chậm đã vang lên từ lối vào cùng thanh âm hơi mang ý cười của một người đàn ông: "Trễ thế này rồi mà khách không mời vẫn đến nhà máy người khác thì không hay lắm nhỉ?"
Lục Dịch Trạm cảnh giác lùi về sau nửa bước, anh nhìn thấy một con quái vật mọc rất nhiều đầu và tứ chi chảy đầy dịch mấp máy ở cửa vào đen kịt, xúc tua xách theo một cây đèn dầu cung kính chiếu sáng con đường đằng trước cho người đàn ông nọ.
Quái vật cầm đèn mặc đồng phục của nhà máy, trước ngực có bảng tên ghi [Giám đốc nhà máy nước hoa].
Gương mặt người đàn ông này chậm rãi xuất hiện dưới ánh sáng, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa rũ bên hông, áo gió dài màu đen được mặc chỉnh tề, trong tay cầm một cây xương roi đen không biết xuất hiện khi nào. Đôi mắt đen kịt hơi cong lên mỉm cười, bên trong còn phản chiếu ánh sáng mờ của đèn dầu lúc ẩn lúc hiện.
Lục Dịch Trạm vừa cẩn thận lùi về sau vừa dời đi sự chú ý của người này: "Anh cũng không phải là người ở đây nhỉ? Anh đến đây làm khách không phải cũng giống như chúng tôi sao?"
Người đàn ông kia mỉm cười: "Ta ư? Ta cũng không phải là không mời mà đến, ta là khách của giám đốc nhà máy."
Giám đốc trong hình hài con quái vật kia xoa hai cái xúc tua trước ngực, bảy tám cái miệng không biết của ai mọc trên mặt cười theo: "Đúng rồi, ngài Bạch Lục là khách quý của tao."
"Nếu tao không vô tình nhặt được đồ ngài Bạch Lục đánh rơi ở cảng rồi chôn vào ruộng hoa hồng, ruộng hoa của tao nào trồng được những đóa hồng xinh đẹp đến vậy. Tao cũng không thể sản xuất ra nước hoa tốt như vậy, cũng không thể xây được nhà máy."
Dịch nhầy trên mặt con quái vật này cứ nhỏ giọt xuống, tiếng cười càng thêm quỷ dị: "Ngài giúp tao nhiều như thế thì tất nhiên tao phải mời ngài Bạch Lục đến để cảm ơn rồi."
"Cá nhân ta cũng không thích lần giao dịch này lắm." Bạch Lục cười, nụ cười của gã dưới ánh đèn tù mù trở nên âm trầm không rõ ràng, "Nhưng thế giới này khá nhàm chán."
"Dùng cách này để hoàn toàn hủy diệt xem ra cũng không tệ lắm."
Bạch Lục nói rồi cụp mắt, ngón tay trong không khí nhẹ nhàng vẽ vời gì đó.
Vô số dây gai từ bụi hoa hồng đột nhiên chui ra khỏi mặt đất theo những đường uốn lượn nhẹ nhàng của gã. Đồng tử Lục Dịch Trạm co rút lại, quay lại lạnh giọng nhắc nhở ngay lập tức: "Bảo vệ kỹ bình dưỡng khí và mặt nạ bảo hộ!"
Nhưng đã không kịp rồi.
Trừ Lục Dịch Trạm nhanh tay lẹ mắt bảo vệ một bình dưỡng khí phía sau lưng mình thì bình dưỡng khí của những người khác đều đã bị dây gai quấn lên rồi siết chặt lại vào bên trong. Bình bắt đầu bẹp xuống, chỗ van khí bên cạnh cũng phát ra âm vang chói tai, khí hoa hồng ngay lập tức chui ngược ùa vào mặt nạ bảo hộ.
Gần như là nháy mắt, ngoại trừ Lục Dịch Trạm ra thì hoa hồng đã hiện lên đồng tử sáu người khác, ánh mắt rời rạc quỳ trên đất.
Lục Dịch Trạm nhanh chóng nhảy về sau hai bước né đi dây gai đang cuồn cuộn không ngừng chui ra. Anh cắn răng thở hổn hển nhìn gương mặt Bạch Lục dưới ánh đèn tờ mờ, sau đó lấy máy liên lạc ra: "Đội trưởng Đổng! Có người lạ xuất hiện bên này! Nhiệm vụ cứu trợ đội viên đội Hai của tiểu đội đội Ba thất bại —"
Lời còn chưa dứt thì một cây chùy lớn đã vụt ngang bên sườn anh, nhắm vào Bạch Lục đang đứng ở cửa rồi đánh thẳng vào cực kỳ hung mãnh. Giọng nam cực kỳ tức giận lạnh lùng trách cứ vang lên: "Không có tinh thần —!"
"— Người dẫn đội còn chưa đến thì không được tự tiện từ bỏ nhiệm vụ!"
Bạch Lục linh hoạt tránh khỏi chùy lớn, cái chùy lớn kia mạnh mẽ nện vào đầu con quái vật giám đốc nhà máy, trực tiếp đánh nó thành đống thịt vụn mấp máy trong tiếng kêu rên thảm thiết.
Đổng Thừa Long tách hai chân đứng thế trung bình tấn che trước mặt Lục Dịch Trạm, tay trái còn vác theo Sầm Bất Minh đang hôn mê. Sau đó anh ta vững vàng ném Sầm Bất Minh cho Lục Dịch Trạm bên cạnh, đôi tay kéo chùy lớn vừa vứt ra trở về, thẳng lưng sẵn sàng chiến đấu nhìn về Bạch Lục đứng ở lối vào, tức giận quát lên: "Bạch Lục —!!"
Bạch Lục mỉm cười lễ phép: "Đội trưởng Đổng, đã lâu không gặp, mi vẫn còn sung sức nhỉ."
Đổng Thừa Long không thèm nói thêm tiếng thứ hai đã muốn phang đôi chùy lớn mới thu về qua, Bạch Lục lại đột nhiên vươn tay về đằng trước. Dưới ánh đèn dầu chiếu xuống đất, một trái tim còn đang đập nằm trên tay gã.
Gã mỉm cười nhìn Đổng Thừa Long: "Đội trưởng Đổng, đây là trung tâm dị đoan nước hoa hoa hồng mà bọn mi muốn tìm. Nếu mi nện vũ khí vào đây thì trái tim này sẽ vỡ vụn cùng ta."
"— Sau đó thì, cả thế giới này sẽ bị ô nhiễm bởi loại nước hoa hoa hồng đậm đặc đang chảy trong trái tim này."
Động tác nâng chùy của Đồng Thừa Long dừng lại một chút. Anh ta buông nó xuống, tức giận trừng mắt nhìn Bạch Lục: "Lần này mày lại muốn chơi trò gì?"
Bạch Lục cười nhẹ: "Đội trưởng Đổng đã rất hiểu tác phong của ta nhỉ."
"Mi có hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là mi ăn trái tim này, để tất cả dây gai bụi hồng xuyên qua người, cơ thể mi sẽ là vật chứa giam giữ dị đoan."
"Lựa chọn thứ hai —" Bạch Lục nhìn về Lục Dịch Trạm đứng cạnh. Gã mỉm cười, "Mi cũng có thể để đội viên bên cạnh mi ăn nó."
"Cá nhân ta kiến nghị để đội viên ăn vì mi là chủ lực của [Đội Thập Tự Thẩm Phán]. Mi có nhiều giá trị hơn so với đội viên đó, nếu cứ thế chết đi biến thành một vật chứa thì —"
Bạch Lục như thật sự đáng tiếc thay Đổng Thừa Long mà lắc đầu: "— Đội trưởng của mi, Phương Điểm đang vật lộn với một dị đoan khác ta sắp đặt, sẽ rất vất vả khi đối đầu với ta về sau nếu cô ấy không còn chủ lực."
"Ta tin rằng đội viên của mi cũng nghĩ như thế này nhỉ." Bạch Lục cười nhìn về Lục Dịch Trạm đang cúi đầu không nói lời nào, "Để đội viên bình thường này chết ở đây có lẽ là cống hiến lớn nhất của cậu ta đối với bọn mi."
Lục Dịch Trạm hơi nắm tay lại, dưỡng khí phía sau đã sắp hết, nếu còn lưỡng lự thì cả anh và Đổng Thừa Long đều sẽ chết ở chỗ này.
Người tên Bạch Lục này nói rất đúng. Loại đội viên bình thường như anh có thể chết bằng cách này đã là cống hiến giá trị lớn nhất cho Cục Xử Lí Dị Đoan rồi.
Một người là đội viên chủ lực nòng cốt của [Đội Thập Tự Thẩm Phán], một người là người dọn vệ sinh của đội Ba, đứa ngốc cũng biết nên chọn ai.
Lục Dịch Trạm chậm chạp đứng dậy nhưng sau đó đã bị Đổng Thừa Long ấn mạnh xuống.
Ánh mắt Đổng Thừa Long sáng rực nhìn Bạch Lục, cầm theo chùy chạy nhanh đến giật lấy trái tim trên tay Bạch Lục rồi ngửa đầu ăn luôn. Yết hầu anh ta lên xuống nuốt trọn trái tim, vừa kéo chùy lớn qua vừa khàn giọng lên tiếng: "Tao chọn xong rồi!!!"
Bạch Lục cười rộ lên: "Thật sự là... một lựa chọn ngoài ý muốn."
Bóng dáng và thanh âm của gã biến mất ngay lập tức trong màn sương màu hoa hồng khi chùy lớn nện về phía này.
Dây gai trên đất xao động điên cuồng chui ra cuốn lấy cổ chân Đổng Thừa Long, kéo chặt lấy không để anh ta nhúc nhích. Con ngươi Đổng Thừa Long hiện lên một đóa hồng đang nở rộ rực rỡ. Dây gai ở không trung mọc cao lên từ mặt đất ngắm ngay những đầu gai nhọn vào Đổng Thừa Long, sau đó chúng như hàng nghìn mũi tên bắn thẳng vào anh ta.
Đồng tử Lục Dịch Trạm co rút thành một điểm nhỏ, trên mặt anh đều là máu bắn ra từ trên người Đổng Thừa Long. Bình dưỡng khí theo sự hô hấp dồn dập cũng sắp cạn đáy.
Đổng Thừa Long bị nghìn dây gai xuyên tim đóng trên mặt đất, thoi thóp bị dây gai dày đặc xuyên qua. Bàn tay to đầy máu của anh ta gỡ mặt nạ bảo hộ xuống rồi cắm bình dưỡng khí của mình vào mặt nạ bảo hộ của Lục Dịch Trạm.
"Tại sao..." Lục Dịch Trạm đờ đẫn hỏi, "Em chỉ là... một đứa bình thường vô dụng... không có giá trị gì."
Đổng Thừa Long ngẩng gương mặt đầy máu lên, đôi mắt vốn luôn tràn đầy tức giận giờ cũng trở nên vô thần. Anh ta gằn từng chữ một:
"... Giá trị tồn tại duy nhất của chúng tôi chính là để các cậu có quyền tự do lựa chọn làm người bình thường vào một ngày nào đó."
"Bây giờ thì —"
Đổng Thừa Long dùng chút sức cuối cùng trong lồng ngực rống lên: "— Lục Dịch Trạm, giống một người bình thường được tôi bảo vệ, chạy đi!!!"
"Dùng hết sức của cậu, chạy nhanh giống một tên vô dụng đi!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.