Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 414: Dòng thế giới đầu tiên




Edit: Jiang - Beta: Kem Phô Mai
Lục Dịch Trạm chưa từng chạy nhanh như thế, anh thở hồng hộc, tiếp khí từ bình dưỡng khí Đổng Thừa Long đưa, trên lưng là Sầm Bất Minh đang hôn mê.
Đầu óc trống rỗng cứ thế chạy như điên trên đồng hoa tràn đầy khí hoa hồng.
Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng khiêng trọng kiếm một lần nữa.
Đầu gối Lục Dịch Trạm mềm nhũn, lảo đảo suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt Phương Điểm, sau đó được chị đỡ lấy một cách vững vàng.
Anh thở hổn hển, vào giờ phút này nước mắt mới vô thức lăn dài từ trong hốc mắt, không nói nên lời dù chỉ một câu.
Anh nghe thấy Phương Điểm hạ lệnh rõ ràng bên tai: "Đội viên đội Ba Lục Dịch Trạm, thành công cứu viện viên đội Hai dưới sự dẫn đội của thành viên [Đội Thập Tự Thẩm Phán] Đổng Thừa Long!"
"Kế tiếp —" Ánh mắt mệt mỏi nhưng đầy kiên định của Phương Điểm hướng về nhà máy hoa hồng đằng trước. Chị rút trọng kiếm ra cắm mạnh vào trên đất, thành viên đội thẩm phán khác cũng đi ra từ phía sau, "Chuyển giao nhiệm vụ!"
"[Đội Thập Tự Thẩm Phán] dọn dẹp chiến trường!"
Lục Dịch Trạm đã quên bản thân về được Cục Xử Lí Dị Đoan như thế nào. Hình như anh đã bất tỉnh, nhưng cũng không giống như thế, anh nhớ rõ ràng tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó nhưng chỉ như một cái xác cứng đơ bị rút linh hồn không thể cử động.
Có người mang Sầm Bất Minh từ sau lưng anh xuống sau đó tách bọn họ ra đưa lên cáng, Lục Dịch Trạm nằm trên giường bệnh một lúc thì cố chống đỡ trở về tổng cục.
Toàn bộ Cục Xử Lí Dị Đoan trở nên nhốn nháo rối loạn. Khắp nơi đều là đội viên đau đớn đang dần khô héo, trên đồng tử là bóng hoa hồng phản chiếu được vác về.
Lục Dịch Trạm chống tường, mỗi bước đi đều hoảng hốt cảm thấy mình đang đạp vỡ một cánh hoa sinh từ máu thịt khô cạn. Bên tai toàn là tiếng gào thét và khóc rống đau đớn đến tột cùng tưởng như địa ngục nhân gian.
Ngỡ như tận thế sẽ đến ngay sau đó.
Mà Phương Điểm chính là người ngăn cản ngày tàn buông xuống. Chị như một cây Định Hải Thần Châm, sau khi trở về thì khiến tất cả mọi người bình tĩnh lại. Phương Điểm nâng trọng kiếm loang lổ vết máu đứng giữa ánh nhìn của mọi người, ngẩng đầu nói: "Chúng tôi đã xử lý xong nhà máy Hoa Hồng, hiện tại cũng tìm ra được biện pháp đối phó với khí gas cánh hồng khô được thu dụng."
"Gọi mấy đội viên có tố chất tâm lý cao, không dễ bị dị đoan ảnh hưởng phát điên lại đây. Chúng ta phải nhanh chóng ngắt lấy thuốc giải giảm bớt khí gas cánh hồng khô."
Có mười mấy đội viên xung phong báo danh, Lục Dịch Trạm là người đầu tiên giơ tay. Lục Dịch Trạm cúi đầu đi nhanh phía sau Phương Điểm. Anh mở miệng ra rất nhiều lần, cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mình luôn muốn biết đáp án: "Đội trưởng Phương, đội trưởng Đổng... đã về rồi sao?"
Tay đang nắm trọng kiếm của Phương Điểm đột nhiên siết chặt. Chị cúi đầu, tóc rũ trên trán không thấy rõ biểu cảm: "Về rồi."
Lục Dịch Trạm rất nhanh đã biết Đổng Thừa Long trở về bằng cách nào. Trên mặt Lục Dịch Trạm không có cảm xúc gì, ánh mắt rời rạc nhìn thi thể Đổng Thừa Long vẫn còn há miệng bị mấy nghìn dây gai từ trái tim đâm xuyên, đôi mắt vốn luôn trừng to giận dữ cũng biến thành màu xám trắng trong phòng chứa dị đoan anh vừa vệ sinh qua.
"Dị đoan 6071, khí gas cánh hồng khô, vật thu dụng: Thi thể thành viên [Đội Thập Tự Thẩm Phán] Đổng Thừa Long."
Phương Điểm ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Nhược điểm và cách giảm bớt. Nhược điểm là trái tim. Cách giảm bớt là tróc dây gai hoa hồng mọc từ thi thể này ra cho đội viên bị khí gas cánh hồng khô ô nhiễm ăn."
"112 đội viên Cục Xử Lí Dị Đoan bị nước hoa hoa hồng ô nhiễm, bây giờ nhờ mọi người cắt thi thể của đội trưởng Đổng Thừa Long ra, tróc đi dây gai trên thân thể anh ấy đưa đến bệnh viện cho đội viên bị ô nhiễm ăn."
Phương Điểm nói đến đây thì ngừng lại chút: "Không cần nói cho những đội viên đó dây gai từ đâu ra, lát nữa tôi sẽ xếp hồ sơ nước hoa hoa hồng vào cơ mật bậc I."
"Hiện tại thì nhờ mọi người nhanh chóng hành động."
Sau khi nói xong thì Phương Điểm phải rời khỏi.
Lục Dịch Trạm rũ đầu nắm chặt mặt nạ bảo hộ trong túi đồng phục. Đó là cái mà Đổng Thừa Long ấn trên mặt anh trước khi chạy trốn, bây giờ lại bị ngón tay nắm quá chặt sắp đổi hình dạng."
"Đội trưởng Phương." Anh đột nhiên nghẹn giọng: "Nếu cho chị chọn một người sống sót giữa em và đội trưởng Đổng, chị sẽ chọn ai?"
Bóng dáng đang rời đi của Phương Điểm dừng lại chút: "Tôi không có quyền đưa ra lựa chọn này đối với các cậu."
"Nói thêm thì." Chị nói: "Không phải Đại Long đã lựa chọn rồi sao?"
"Đừng nghi ngờ lựa chọn của hắn trước thi thể hắn. Cẩn thận hắn tức mình sống dậy lại mắng cậu, nếu hắn cảm thấy cậu đáng giá để hắn chết thay —"
" — Thì cậu xứng đáng."
Lục Dịch Trạm cố hết sức nhịn xuống nước mắt chực rơi. Anh nhấc lên đôi mắt phiếm hồng, là người đầu tiên nhấc dao cắt xuống làn da Đổng Thừa Long trong một đám đội viên cứng đờ tại chỗ không cử động, cắt xuống những dây gai còn đang vặn vẹo trong thân thể anh ta.
"Tới cắt nhanh lên!" Lục Dịch Trạm quay đầu gào lên với những đội viên còn đang đứng đơ tại chỗ "Không có tinh thần!"
Ba ngày sau, những việc liên quan đến nhà máy Hoa Hồng đã xong xuôi.
Lục Dịch Trạm do dự ở chỗ ngoặt hồi lâu. Anh thấy Phương Điểm mới ăn cơm xong đi ngang qua bên này thì cuối cùng cũng lấy hết can đảm đi tới, đưa tập hồ sơ của bản thân ra trước mặt chị: "Đội trưởng Phương, em muốn gia nhập đội Một."
Phương Điểm kinh ngạc nhướn mày: "Nhưng mùa chiêu sinh năm nay đã qua rồi."
"Em không đi theo đường chiêu sinh." Lục Dịch Trạm chậm rãi nâng người dậy: "Em muốn trực tiếp xin gia nhập [Đội Thập Tự Thẩm Phán] thay thế vị trí thiếu hụt của đội trưởng Đổng."
"Thật là lạ lùng, năm ngoái một đơn xin vào [Đội Thập Tự Thẩm Phán] cũng không thu được, năm nay lại nhận được hai đơn." Phương Điểm phe phẩy một tập hồ sơ khác, nở nụ cười, "Còn đều là học sinh xuất sắc."
Lục Dịch Trạm ngẩn người.
Phương Điểm nói: "Trừ cậu ra thì Sầm Bất Minh đội Hai cũng trình đơn xin. Cho dù có đi nữa thì năm nay chúng tôi nhiều nhất cũng nhận một người thôi, các cậu có muốn thương lượng với nhau chút không?"
Vì vậy Lục Dịch Trạm đi đến trước phòng bệnh Sầm Bất Minh.
Trước khi bước vào phòng bệnh Sầm Bất Minh, Lục Dịch Trạm nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong truyền đến. Một giọng nam trẻ tuổi có chút nghẹn ngào vang lên đầu tiên: "... Người của đội Hai đi, chỉ có mình tôi trở về?"
— Là giọng của Sầm Bất Minh.
Một giọng khác thành thục hơn chút, hẳn là của đội viên đội Hai, đối phương im lặng một chút mới trả lời: "... Những người khác không ai chống đỡ qua nổi khảo nghiệm giấy thử nước hoa, không qua khỏi đã dị hóa thành quái vật, bị [Đội Thập Tự Thẩm Phán] giết chết."
Sau hồi lâu yên tĩnh khiến người ta khó thở, người kia hẳn là vỗ vai Sầm Bất Minh: "Sớm tỉnh táo lại." sau đó đẩy cửa đi ra.
Lục Dịch Trạm chờ đến khi người này rời đi, vừa định bước vào đã nghe tiếng gào cùng tiếng khóc. Âm thanh ấy vừa kiềm chế đến cực độ, vừa như muốn vỡ tung lồng ngực, tựa hồ ai đó đang bịt chặt miệng mình trong cốc, điên cuồng đập giường trút giận, rồi lại nấc nghẹn thành tiếng khóc khe khẽ.
Lục Dịch Trạm chờ ở ngoài đang muốn gõ cửa: "..."
Thật ra anh có thể hiểu được quá trình biến đổi tình cảm như thế này vì suy cho cùng thì anh cũng từng trải qua vài ngày trước thôi, tiếng khóc còn to hơn bạn học Sầm Bất Minh này nhiều.
Nhưng chờ đến sau hai mươi phút mà âm thanh bên trong còn chưa ngưng thì Lục Dịch Trạm phải bắt đầu tự hỏi một cách nghiêm túc rằng anh đến vào hôm nay có phải không đúng thời điểm không. Kết quả là anh vừa xoay người định rời đi thì chân lại bất cẩn giẫm phải miếng gạch men sứ bong lên, một tiếng lạch cạch vừa vang lên thì đã nghe Sầm Bất Minh ở trong cảnh giác hỏi: "Ai đứng ngoài cửa?"
Lục Dịch Trạm: "..."
Lục Dịch Trạm giả vờ bản thân vừa mới đến mà mở cửa phòng Sầm Bất Minh: "Chào cậu, bạn học Sầm Bất Minh. Tôi là Lục Dịch Trạm ở đội Ba, người cạnh tranh vị trí dự tuyển [Đội Thập Tự Thẩm Phán] với cậu."
Lục Dịch Trạm thân thiện vươn tay với Sầm Bất Minh.
Ánh mắt Sầm Bất Minh lạnh lùng liếc qua, cũng không bắt tay với Lục Dịch Trạm: "Anh là người có điểm thi viết cao hơn tôi hai điểm."
Lục Dịch Trạm nhạy bén nhận ra được ý thù địch từ cách diễn đạt của đối phương. Anh cảm thấy lần đến này hẳn là không đúng thời điểm nên lặng lẽ thở dài trong lòng, đoạn trả lời: "Ừm, may mắn cả thôi."
"Nói như vậy thì thật sự rất may mắn." Khóe mắt Sầm Bất Minh đảo qua, thái độ rất lạnh nhạt, "Thi viết một lần như vậy thì may mắn cao hơn tôi, còn vừa hay trọn điểm. Vậy bình thường anh cũng không quá đủ may ha, thi cũng chỉ bảy tám mươi điểm —"
Lục Dịch Trạm nghiêm túc trả lời Sầm Bất Minh: "Thật sự là do may mắn, nếu không may thì lần nào thi tôi cũng có thể cao hơn cậu."
Sầm Bất Minh: "..."
Vừa thấy hốc mắt Sầm Bất Minh đỏ hoe do vừa khóc nay lại bị anh chọc tức đến nỗi lại sắp rơi nước mắt, Lục Dịch Trạm gãi đầu an ủi thật lòng: "Haiz, tôi thật sự không có ý chèn ép cậu. Tôi cứ nghĩ đề đơn giản như vậy thì cậu cũng thi được trọn điểm."
"Không phải bình thường cậu đều đạt trọn điểm sao? Sao lần này lại 98 vậy?" Lục Dịch Trạm thật sự cảm thấy nghi hoặc.
Sầm Bất Minh thi viết lần này vừa hay sơ sót mất hai điểm tức đến độ đồng tử cũng bắt đầu vằn đỏ. Hắn ta lạnh lùng thu hồi ánh mắt: "Cút đi."
Lục Dịch Trạm cũng thấy hôm nay cũng không quá thích hợp để nói chuyện, nên sau khi nói câu cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé với Sầm Bất Minh thì xoay người chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã." Sầm Bất Minh đột nhiên lên tiếng gọi Lục Dịch Trạm lại, âm thanh hắn chợt trở nên nặng nề, "Người của đội Hai vừa nói với tôi là anh là người đầu tiên chạy ra khỏi nhà máy, còn bỏ đội trưởng Đổng lại phía sau."
"Đội trưởng Đổng cứu tôi ra, tôi đã bất tỉnh lúc ấy nên không thể giúp anh ấy, quả thật là đồ vô dụng. Nhưng còn anh, anh rõ ràng có khả năng, vì sao lại chạy đi lúc đó?"
Con ngươi Sầm Bất Minh vằn đỏ nhìn chằm chằm Lục Dịch Trạm, nắm tay hắn ta siết chặt lại: "Nếu anh ở lại thì có khi đã có thể cứu thêm một người ở đội Hai về."
"Đội trưởng Đổng cũng sẽ không phải tốn nhiều sức bảo vệ tôi đến vậy để rồi chết ở cái chỗ như thế!"
Lục Dịch Trạm hơi hé miệng như muốn nói gì đó. Anh nhận ra Sầm Bất Minh tưởng đội trưởng Đổng cứu hắn ta ra nên mới muốn gia nhập vào [Đội Thập Tự Thẩm Phán].
Nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ cắn chặt răng nước mắt đầy mặt, không cam lòng tột độ, hận sự vô dụng của bản thân đến mức muốn giết chết chính mình kia của Sầm Bất Minh, Lục Dịch Trạm cuối cùng cũng không nói ra lời giải thích, rằng — [Lúc ấy tôi cõng cậu, nào cứu được ai khác.]
"Bởi vì tôi là một đứa bình thường đến vô dụng." Lục Dịch Trạm gãi đầu, nở nụ cười, "Cũng khá là tham sống sợ chết, nên tôi chạy trốn."
Đôi mắt Sầm Bất Minh hoàn toàn đỏ hoe, lạnh giọng rống lên: "Đồ yếu đuối! Tên bỏ chạy! Cút ra ngoài cho tôi!!"
Lục Dịch Trạm nhanh tay nhanh chân đóng cửa phòng bệnh ngăn lại ly nước Sầm Bất Minh quăng qua, còn hơi sợ hãi vỗ ngực rồi mới rời khỏi.
Thật lâu sau đó Sầm Bất Minh có hỏi Lục Dịch Trạm rằng, sư huynh, tại sao anh không nói cho tôi anh là người cõng tôi ra khỏi đó. Lục Dịch Trạm nhớ lại một chút rồi chỉ cười, không trả lời Sầm Bất Minh, nói cũng không nhớ rõ vì sao.
Nhưng lúc đó sau khi Lục Dịch Trạm ở ngoài cửa nghe hết tiếng khóc nát lòng của Sầm Bất Minh chỉ nghĩ —
— Nhìn bộ dạng này của cậu chỉ thấy nếu cậu lại hận bản thân thì sẽ không chống đỡ nổi nữa.
Nếu vậy thì chẳng thà hận tôi.
Tác giả:
Dòng thế giới đầu tiên đều nói về cốt truyện chính, không có 86, mọi người không thích đọc thì bỏ qua nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.