Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 415: Dòng thế giới đầu tiên




Edit: Jiang - Beta: Kem Phô Mai
Khi Lục Dịch Trạm đang chờ cho tâm trạng Sầm Bất Minh ổn định lại để bình tĩnh tâm sự thì anh lại nghe tin Sầm Bất Minh xin Phương Điểm quyết đấu [Phán quyết công bằng].
[Phán quyết công bằng] là một cách phán quyết trong Cục Xử Lí Dị Đoan. Khi có từ hai người trở lên cạnh tranh vị trí hay nhiệm vụ nào đó, họ sẽ nhận đề từ [Đội Thập Tự Thẩm Phán] và làm bài dưới sự giám sát từ mười đội viên [Bồi thẩm đoàn] được lựa chọn bất kỳ từ Cục Xử Lí Dị Đoan tránh trường hợp gian lận.
Ai giải đề nhanh nhất thì người đó sẽ giành được nhiệm vụ hoặc vị trí đó.
Thành viên khóa trước của [Đội Thập Tự Thẩm Phán] về căn bản đều được tuyển chọn như thế, chính vì vậy Phương Điểm phê duyệt rất nhanh.
Lục Dịch Trạm nhanh chóng nhận được đề.
[Chúng tôi sẽ tùy chọn một dị đoan có bậc nguy hiểm màu đỏ đã được Cục Xử Lí Dị Đoan giam giữ thả vào trong sân. Việc các cậu cần làm là tự mình giam giữ nó trong thời gian nửa tiếng. Ai giam giữ xong trước thì giành được vé vào Đội Thập Tự Thẩm Phán.]
[Trong quá trình này tất nhiên sẽ có nguy hiểm nhất định, vì thế sẽ có thành viên đội thẩm phán giám sát. Nếu gặp được tình huống khẩn cấp yêu cầu giúp đỡ, thành viên sẽ kịp thời trợ giúp người yêu cầu giúp đỡ, người yêu cầu giúp đỡ cũng đồng thời bỏ quyền tham gia.]
Ánh mắt Lục Dịch Trạm tối đi chút sau khi nhận được đề — Hoa hồng Lá Khô cũng là dị đoan có bậc nguy hiểm màu đỏ.
Đề kiểm tra trình độ này rất rõ ràng, kiểm tra độ quen thuộc của họ đối với nhược điểm của dị đoan, năng lực ứng biến, và có thể... còn có tố chất tâm lý.
Ngay vào ngày phát đề Sầm Bất Minh đã không chút do dự nộp đơn chấp nhận.
Ngày kế tiếp Lục Dịch Trạm cũng nộp đơn.
Vào ngày thứ ba, bài kiểm tra chất lượng chính thức được tiến hành. Thành viên Đội Thập Tự Thẩm Phán làm bảo vệ quan sát buổi thi tên là Dụ Phù, là một thành viên nữ phụ trách chữa bệnh cho sự cố ngoài ý muốn, đảm nhận vị trí chữa trị trong đội, cực kỳ am hiểu việc sử dụng dao mổ và chỉ phẫu thuật. Diện mạo cô vô cùng xinh đẹp dịu dàng, để tóc dài, khoác áo choàng, ngày ngày mặc áo blouse trắng, có đôi khi sẽ đổi qua đồng phục hộ lý.
Dáng người cô cực kỳ đẹp, đẹp đến mức Lục Dịch Trạm vốn là người không quan tâm lắm đến phương diện này đều nghe thấy (chỉ nghe được bạn cùng phòng của anh nằm mơ gọi tên cô). Là bông hoa của Cục Xử Lí Dị Đoan, đội viên khác phái yêu thầm cô trong Cục Xử Lý có thể xếp hàng quanh tổng cục hai vòng dài. Tuy là người tình trong mộng của không ít người, nhưng tạm thời chưa có ai dám theo đuổi cô.
Tuy Dụ Phù nhìn ai đều là bộ dạng thiên sứ tỏa sáng, lo lắng cực kỳ, nhưng lời đầu tiên khi mở miệng nói với người khác thường là: Sao lại bị thương nữa thế, mau lại đây để tôi xem giúp cậu.
Nhưng các đội viên được cô đối xử như thế thường vừa nhộn nhạo trong lòng vừa run bần bật từ chối nói không cần đâu ạ cô Dụ.
Dụ Phù sẽ ôm mặt cười dịu dàng nói, "Tôi là bác sĩ mà, chữa trị cho các cậu không phải là nhiệm vụ của tôi sao", sau đó kéo đội viên đang kêu gào thảm thiết cào chặt sàn nhà không muốn vào trong đi chữa trị.
Sau khi trải qua quá trình chữa trị kịch liệt, đội viên này chẳng còn bệnh tật gì nhưng lại kéo dài hơi tàn bò ra khỏi phòng chữa bệnh của Dụ Phù. Dụ Phù lại cười tủm tỉm cởi khẩu trang dính đầy máu và đồ giải phẫu ra, vẫy tay với đội viên bảo lần sau lại đến nhé ~
Dụ Phù có một thói quen rất quái dị, đó là cô không thích dùng thuốc gây tê khi chữa trị cho người khác.
Có vị đội trưởng Phương không muốn lộ tên đã từng hỏi Dụ Phù vì sao không thích dùng thuốc gây tê, mỗi lần chữa trị đều khiến chị đau chết sống. Dụ Phù chỉ nhẹ nhàng nhìn đội trưởng Phương cười nói, nếu khỏi bệnh quá dễ dàng thì mọi người sẽ không nhớ cách tránh đi những vết thương.
Chỉ có cơn đau, khắc sâu nỗi đau đớn mới làm người ta nhớ kỹ không phạm lại lỗi này lần sau.
Đau đớn sẽ không chết người, nhưng sai lầm thì có.
Người đi vào thả dị đoan cùng ngày kiểm tra là Phương Điểm, nơi thả là căn cứ thực tập dã ngoại của Cục Xử Lí Dị Đoan.
Khi Lục Dịch Trạm còn đi huấn luyện cũng thường xuyên phải rèn luyện ứng biến với đủ loại dị đoan được các huấn luyện viên thả ra ở chỗ này, đây là khóa thực tập dị đoan dã ngoại của những người đi huấn luyện ở Cục Xử Lí Dị Đoan.
Lúc ấy những dị đoan được thả ra đều có mức nguy hiểm tương đối thấp, cao nhất cũng chỉ là màu hồng cam, huấn luyện viên lúc đó dẫn dắt họ cũng là Đổng Thừa Long.
Nhưng hiện tại thì mọi thứ đều thay đổi.
Lục Dịch Trạm mặc đồ phòng hộ kỹ càng, gắn súng trên eo. Ánh mắt anh nhìn xa xa về hướng Sầm Bất Minh cũng mặc xong đồ phòng hộ ở bên khác.
Dụ Phù đã đi tới, giới thiệu đội viên của bồi thẩm đoàn cho họ. Có bốn người từ đội Ba, ba ngươi từ đội Hai, một người từ đội Một, cuối cùng là hai người thoạt trông chỉ mới 15-16 tuổi là huấn luyện sinh.
Lục Dịch Trạm có vẻ kinh ngạc nhìn qua, nụ cười dịu dàng của Dụ Phù cũng mang chút bất đắc dĩ: "Đội trưởng Phương đột nhiên muốn qua đây. Chị ấy bảo tố chất huấn luyện sinh đợt này rất tốt, có thể tiếp xúc chiến trường sớm cho nên chọn hai người lại đây xem trò, à không, xem chiến."
"Ngại quá, vừa rồi nói nhầm chút." Dụ Phù che miệng cười rất nhẹ nhàng, "Các cậu không để ý đâu nhỉ?"
Lục Dịch Trạm: "..."
Sầm Bất Minh: "..."
Thật ra chúng tôi cũng không dám để ý quá đâu, đội trưởng Dụ ạ.
Người của đội Ba hầu hết khá e dè, sau khi nói cố lên với Lục Dịch Trạm thì lui về sau. Sầm Bất Minh thì luôn nói chuyện với người của đội Hai, trong đó có một người Lục Dịch Trạm từng thấy đi thăm bệnh hắn ta trước đây, là cái người đội Hai nói cho hắn Đội Thập Tự Thẩm Phán giết đồng đội đã bị biến dị.
Người nọ vỗ vai Sầm Bất Minh, vẻ mặt đầy phức tạp nói gì đó với Sầm Bất Minh.
Khi Lục Dịch Trạm thấy hình ảnh này, có điều gì đó bất thường chợt lóe lên trong lòng anh.
... Đội viên bình thường của đội Hai của Cục Xử Lí Dị Đoan sẽ dùng cách nói [Đội Thập Tự Thẩm Phán] giết người ư?
Hai huấn luyện sinh hình như nhận ra bản thân không được chào đón lắm, vẻ mặt đều mang chút rụt rè ngượng nghịu. Huấn luyện sinh có thân hình cao lớn hơn tiến lên một bước giới thiệu bản thân đầu tiên: "Đường Nhị Đả, 16 tuổi, mục tiêu trước mắt là đội Hai. Tôi muốn giết hết tất cả những dị đoan gây thương tổn đến con người trên thế giới này."
Một người khác sau khi hít sâu cũng giới thiệu bản thân: "Tô Dạng, 16 tuổi, mục tiêu trước mắt là đội Ba."
Là đàn anh đội Ba, Lục Dịch Trạm tốt bụng cười với Tô Dạng: "Đội Ba rất dễ vào. Cố lên nhé, cậu nhất định có thể làm được."
Tô Dạng thở phào nhẹ nhõm, ngại ngùng gật đầu với Lục Dịch Trạm: "Cảm ơn đàn anh."
Còn sau khi Sầm Bất Minh quay lại thì ôm ngực liếc người đi huấn luyện tên Đường Nhị Đả kia một cách quái gở, cười lạnh: "Đội Hai không chào đón những đứa ngốc cứ mở miệng là đòi cứu vớt thế giới đâu."
Lục Dịch Trạm nhớ mang máng chí hướng trước đây của Sầm Bất Minh cũng là như này: "..."
Lục Dịch Trạm nhướng mày mở miệng muốn đáp trả ngay thì Dụ Phù ngăn lại. Cô mỉm cười nhìn Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh: "Chuyện trò tạm dừng tại đây, vào thi thôi."
Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh nhìn nhau, Sầm Bất Minh là người đầu tiên lạnh mặt quay đi tiến vào sân huấn luyện. Sau khi kiểm tra kĩ trang phục, Lục Dịch Trạm cũng đi vào.
Khắp sân huấn luyện dã ngoại đều là sương mù nhân tạo, bụi rậm và cỏ cây mọc thấp, tầm nhìn rất hẹp. Hơn nữa sân còn có camera và loa phát thanh được ẩn mọi nơi, liên tiếp truyền tiếng kêu chói tai của côn trùng và tiếng chim khiến người ta không tài nào nghe được âm thanh cọ xát khi dị đoan lại gần cây cỏ, có thể nói là cả nghe lẫn nhìn đều bị ngăn trở.
Điều có thể dựa vào lúc này chính là độ quen thuộc đối với dị đoan và năng lực lẫn phản ứng khi chiến đấu của bản thân.
Lục Dịch Trạm ngồi xổm trên cỏ, anh cúi đầu ngửi dịch nhầy trên một lá cây, có thứ mùi tanh hôi đặc biệt nào đó, vật trắng ngà nhỏ không rõ hình dạng đó tiết ra mùi như chất nhầy từ mắt người. Sau khi dùng dụng cụ kiểm tra đơn giản qua thấy không có độc thì Lục Dịch Trạm cẩn thận lè lưỡi ra liếm một chút. Đăng đắng hơi mặn rất giống vị của nước mắt.
Dị đoan có mắt phải hơn một trăm, số lượng dị đoan chảy nước mắt tầm khoảng 32.
Khoanh vùng đặc biệt, sau đó phán đoán từ cách tấn công. Lục Dịch Trạm lấy một cái máy dò ra cẩn thận bắt đầu gõ bên dưới bụi cỏ xung quanh.
Trừ đi sáu dị đoan loại thực vật sinh trưởng từ phía dưới, như vậy thì kế tiếp là dị đoan loại động vật.
Dụ Phù đang đứng bên trong nhìn màn hình lớn lộ ra một nụ cười tán thưởng: "Rất thành thạo kiến thức lý luận, trình tự dò xét cũng làm rất tốt."
"Nhưng bên này..." Đường Nhị Đả có vẻ không cam lòng nhìn lên máy theo dõi chiếu hình ảnh Sầm Bất Minh, "Người tên Sầm Bất Minh này hình như đã tìm ra rồi."
"Sao có thể nhanh thế được..." Dụ phù quay đầu nhìn qua, sau đó sắc mặt biến đổi, "Sao Sầm Bất Minh lại dùng thứ này?! Ai đưa cái thứ đó cho cậu ta?!"
Trong tay Sầm Bất Minh là một cái gương to cỡ bàn tay hắn. Hắn ta dùng hình ảnh phản chiếu tìm được chỗ nào đó, có một thứ gì đó đang mấp máy ở nơi đó, hắn ta đang chuẩn bị đi đến đó để điều tra.
Nhưng từ hình ảnh theo dõi có thể nhìn thấy được hoa văn chữ thập thoắt ẩn thoắt hiện ở mặt sau chiếc gương.
Nhưng Dụ Phù biết đó là vì Sầm Bất Minh đang cầm ngược, không biết người đưa cho hắn nói như thế nào nhưng đằng sau mặt gương này đáng lẽ ra phải là một hoa văn chữ thập ngược.
— Thứ này là đồ của Bạch Lục, gọi là gương ma thuật Murphy, có thể khiến người khác nhìn đến thấy điều mình sợ hãi nhất.
Dụ Phù không chút do dự ấn chuông cảnh báo: "Hủy bỏ kiểm tra! Gọi đội trưởng Đội Thập Tự Thẩm Phán!"
Máy liên lạc truyền đến tiếng đáp lại hoảng loạn xen lẫn âm thanh của điện trường lộn xộn: "Đội trưởng Phương tạm thời không đến được!"
"Tổng cục xảy ra bạo loạn! Không biết thứ gì làm cho toàn bộ dị đoan đồng thời thoát ra ngoài! Đội Thập Tự Thẩm Phán đang xử lý sự cố khẩn cấp, nhờ đội trưởng Dụ tự xử lý bên kia trước!"
Dụ Phù cúp liên lạc. Cô nhắm mắt, sau đó mở ra nhìn lướt qua tám người đội viên đang sợ hãi và hai huấn luyện sinh đằng sau, bình tĩnh ra lệnh: "Chờ tôi tiến vào sân huấn luyện giam giữ dị đoan, các cậu thành thật đứng ở đây, cho dù có phát sinh bất kỳ chuyện gì cũng không được vội vàng di chuyển."
"Đặc biệt là không được soi gương."
Cô khoác thêm đồng phục rồi chạy vội đến sân huấn luyện, cầm micro trên tay: "Sầm Bất Minh, thả cái gương trên tay cậu xuống phía trước ngay —"
Trên sân huấn luyện.
Loa khuếch đại âm thanh xung quanh Sầm Bất Minh trong chớp mắt chỉ truyền lại tiếng chói tai "xẹt xẹt" của dòng điện. Sau khi không nghe được âm thanh điều khiển từ phòng chính nữa, Sầm Bất Minh cảnh giác nắm chặt cái gương trong tay nhìn về dị đoan đang quay lưng về phía hắn, lùi về sau hai bước, nhắm mắt lại giấu chính mình trong bụi cỏ rồi không cử động nữa.
Có thể chảy nước mắt, có rất nhiều con ngươi, thân thể khổng lồ, gần như là vừa nhìn thấy dị đoan này thì Sầm Bất Minh đã ngay lập tức nghĩ ra được nó là gì.
Dị đoan 0573, Nhãn Cầu Xâm Thực.
Dị đoan này toàn thân đều có tròng mắt, nguyên nhân hình thành chưa rõ, chỉ cần một con mắt bất kỳ của nó thấy được đôi mắt của bạn thì hốc mắt bạn sẽ ngay lập tức trống rỗng và đồng thời, mắt của bạn sẽ xuất hiện trên người nó.
Nhưng điều đó chưa phải là điều nguy hiểm nhất của dị đoan này. Nguy hiểm nhất của nó nằm ở chỗ, con mắt đó sẽ không chết đi, tròng mắt bị [Nhãn Cầu Xâm Thực] cướp đi vẫn có liên hệ với hệ thần kinh và ý thức tay chân. Nói cách khác thì con mắt đó vẫn sẽ như thuộc về cơ thể của bạn, có thể nhìn thấy vật bạn nhìn đến, nếu con mắt mọc trên thân [Nhãn Cầu Xâm Thực] của bạn bị tấn công, bạn vẫn sẽ cảm thấy đau đớn.
Còn nếu tất cả con mắt của [Nhãn Cầu Xâm Thực] đồng thời thấy được đôi mắt, thì chúng nó sẽ ngay lập tức ký sinh trên cơ thể bạn.
Không ai biết sau khi bị ký sinh thì ký chủ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng kêu đau đớn thảm thiết của một người bị ký sinh trước đây vẫn còn trong hồ sơ của Cục Xử Lí Dị Đoan. Sầm Bất Minh nghe nói đó là một nỗi đau không thể giải thoát, mỗi đời ký chủ bị ký sinh đều không sống qua một giờ, chết trong đau đớn tột độ.
Nhược điểm dị đoan này cũng rất rõ ràng. Khi người không nhìn thẳng vào nó thì nó tự nhiên cũng không thể phát hiện ra người.
Sầm Bất Minh nhắm chặt hai mắt trốn trong bụi cỏ. Hắn ta có thể cảm nhận được dị đoan kia đang mấp máy thân thể to lớn đầy mắt đến gần mình, giống như đang chuyển động hàng vạn con mắt trên cơ thể mình tìm kiếm trên mặt hắn xem con ngươi ở chỗ nào.
Nhưng rất rõ ràng nó không tìm được, đang chuẩn bị rời đi.
Tiếng hít thở của Sầm Bất Minh chậm rãi trở nên nhẹ nhàng, hắn ta đang chuẩn bị lùi về sau thì đột nhiên dị đoan kia như nhìn thấy gì đó lại nhanh chóng đến gần hắn. Sầm Bất Minh căng thẳng, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề xảy ra ở đâu —
Gương chữ thập trong tay hắn không biết đã chuyển động trở thành chữ thập ngược từ lúc nào, mặt kính vừa lúc đối mặt với [Nhãn Cầu Xâm Thực]. Nó vừa thấy được ảnh ngược trong gương, tưởng là mắt người liền điên cuồng chạy đến!
Sầm Bất Minh nhanh chóng quyết định vứt cái gương trong tay ra.
Trong chớp mắt khi gương thoát khỏi tay hắn ta, nó quay cuồng rồi trở nên lớn hơn vài lần trên không trung rồi vững vàng rơi xuống đất, biến thành một mặt gương cổ lớn có khắc hoa. Nơi nó rơi xuống là hướng chính diện với hình bóng Lục Dịch Trạm thoắt ẩn thoắt hiện đang chạy từ xa đến.
Chờ khi Lục Dịch Trạm nhìn thấy mặt gương quái dị không thích hợp xuất hiện ở trường thi này, dù anh đã rất nhạy bén né đi phản xạ của gương gần như tức thời nhưng cũng đã bị phản chiếu vào đó.
Ở trung tâm mặt gương dần xuất hiện những gợn sóng khuếch tán từng vòng ra bốn phía, ảnh trong gương dần chiếu ra một người hoàn toàn không giống với bất kỳ người nào trong sân.
Gã mang bốt da cao đến bắp chân, bên trong mặc chiếc áo sơ mi mà Lục Dịch Trạm đã thấy vào đêm đó, tay cầm roi đen, mỉm cười bước vào sân huấn luyện từ trong gương, còn cười tủm tỉm chào hỏi với Lục Dịch Trạm: "Cảm ơn nỗi sợ hãi của ngươi đã triệu hồi ta đến nơi đây."
Con ngươi Lục Dịch Trạm co rút lại, anh nhanh chóng hiểu rõ tác dụng của cái gương này.
Tên này lợi dụng sự sợ hãi của anh và mặt gương này để trực tiếp vào trong Cục Xử Lí Dị Đoan!
Một con dao phẫu thuật bằng bạc sắc bén bay đến từ phía sau Bạch Lục. Gã hơi nghiêng người tránh đi, con dao phẫu thuật này trực tiếp đâm xuyên qua Gương ma thuật Murphy. Lực tác động rất lớn khiến mặt kính đập thẳng xuống đất trực tiếp tạo ra những vết nứt.
Bạch Lục mỉm cười quay đầu lại: "Giám khảo Dụ vẫn rất am hiểu cách hủy hoại vật phẩm cá nhân của ta."
Dụ Phù cũng cười cực kỳ điềm đạm thân thiện: "Quý ngài Bạch Lục đây dùng mấy cái trò mưu hèn kế bẩn cũng vẫn rất thành thạo."
"Hiện tại còn phải lợi dụng đến cả nỗi sợ của đội viên thực tập chúng tôi." Dụ Phù nhắm hai mắt không xem mọi việc diễn ra trên sân, nụ cười trên mặt cô vẫn bình thản, "Ngài đã bắt đầu sắp xếp tất cả những điều này từ khi Đại Long chết?"
"Nếu mi đang nói đến chuyện bạo động bên phía Cục Xử Lí Dị Đoan và chuyện ta đến đây làm khách bây giờ." Bạch Lục cười thản nhiên, "Thì quả thật là như thế, đội trưởng Dụ."
"Một trò chơi nối tiếp chặt chẽ với một trò chơi khác mới càng thú vị không phải ư?"
Dụ Phù yên tĩnh thật lâu mới mở miệng: "Ngài muốn chơi trò gì với tôi?"
"Trò chơi của ta với người chơi chất lượng tốt như đội trưởng Dụ đây phải để cuối cùng." Bạch Lục nghiêng người, gã cười nhìn Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh đứng cách đó không xa, "Không bằng, trước đó để đội viên dự bị đội Thập Tự bọn mi với kẻ ác bị bọn mi nhắm vào từ lâu là ta chơi một trò thử xem?"
"Để kẻ ác là ta tự lựa chọn —"
Bạch Lục mỉm cười: "Xem ai có thể đạt được tư cách chơi trò chơi tiếp theo với ta."
Dụ Phù giơ tay quăng ra một con dao phẫu thuật nữa. Bạch Lục cười giơ tay, trước mặt gã xuất hiện một mặt tường nước đang dao động nuốt trọn con dao phẫu thuật Dụ Phù tấn công về phía đó, lại khiến Dụ Phù có thể nhìn đến một cảnh tượng khác như có như không bên kia mặt tường.
Bạch Lục mỉm cười nhìn Dụ Phù phía sau bức tường nước: "Vị trí tốt nhất để xem trò chơi đó, đội trưởng Dụ."
"Bởi vì bọn mi đều là tay mới nên chúng ta chơi trò đơn giản chút —" Bạch Lục vỗ tay, quay đầu nhìn Sầm Bất Minh và Lục Dịch Trạm phía sau gã rồi cười khẽ nói, "Trò chơi tên là: Trời tối mời mở mắt."
"Quy tắc trò chơi là ta đếm một hai ba, nói trời tối, sau đó ai mở mắt trước thì thắng."
"Hai đội viên tay mơ là bọn mi và thứ gọi là dị đoan [0573] sẽ chơi với nhau ở trò này. Ta sẽ để nó và bọn mi đều nhắm toàn bộ mắt lại, sau đó ngồi đối mặt nhau."
Bạch Lục liếc thấy Sầm Bất Minh chuẩn bị xông đến tấn công bất ngờ, sắc mặt gã không hề thay đổi mà nâng nhẹ tay lên, một mặt tường nước nhỏ lại xuất hiện trước tay. Con dao phẫu thuật Dụ Phù vừa phóng vào tường nước vốn đã biết mất nay lại bay ra từ bên trong mặt tường xuyên thủng xương vai Sầm Bất Minh, ghìm chặt hắn ta trên đất.
Sầm Bất Minh không kìm được tức giận muốn mở mắt nhưng bên tai lại đột nhiên truyền đến thanh âm bình tĩnh của Lục Dịch Trạm: "Chúng tôi sẽ chơi với ngài."
"Làm sao để biết chúng tôi thắng?"
Bạch Lục nhìn về phía Lục Dịch Trạm, hiện tại anh cũng đã nhắm mắt lại, nụ cười trên mặt gã lại trở nên hứng thú hơn: "Rất đơn giản, chỉ cần một trong hai người bọn mi mở mắt trước so với dị đoan [0573] sau khi ta nói trời tối thì bọn mi thắng."
"Nhưng điều này cũng có nghĩa, giữa hai người bọn mi sẽ có một người mất đi đôi mắt của mình."
Bạch Lục chống cằm, giống như đang suy tư gì mà trầm tư, ý cười trên mặt cũng sâu hơn: "Đội viên mất đi hai mắt kia sẽ thắng trò chơi này, bảo vệ được một người khác, đây chắc chắn là việc tốt. Nhưng đồng thời người này sẽ không bao giờ có thể gia nhập [Đội Thập Tự Thẩm Phán] nữa."
"— Thậm chí còn phải vĩnh viễn rời khỏi Cục Xử Lí Dị Đoan, trở thành một thứ đồ bỏ bị bảo vệ, bình thường không có giá trị."
Hô hấp của Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh đều chững lại.
"Vậy —" Bạch Lục mỉm cười nói, "Trò chơi bắt đầu. Trời tối rồi ngủ thôi, mời tất cả nhắm mắt."
[Nhãn Cầu Xâm Thực] lảo đảo đi đến đối diện Sầm Bất Minh và Lục Dịch Trạm, những con mắt trên người như bị Bạch Lục thôi miên liên tiếp nhắm lại.
"Bây giờ ta sẽ đếm. Một, hai, ba, mời người sói mở mắt."
Sầm Bất Minh bị dao phẫu thuật ghìm trên mặt đất gần như không do dự chút nào mở hai mắt đỏ đậm, nhưng trước khi hắn ta nhìn thấy [Nhãn Cầu Xâm Thực] kia thì đã có người chạy nhanh đến đứng chắn ở trước mặt hắn ta, đối diện với con quái vật đầy mắt kia.
Đầu Sầm Bất Minh trống rỗng, hắn ta chỉ nghe được một âm thanh giống như thứ gì bị moi ra. Nửa bên mặt trái Lục Dịch Trạm đầy máu đang không ngừng chảy xuống, thấm vào mặt cỏ bên người anh.
"Trò chơi kết thúc, tôi thắng đúng không?" Lục Dịch Trạm nghẹn ngào hỏi.
Bạch Lục nhìn Lục Dịch Trạm đang che trước mặt Sầm Bất Minh, hơi nhướng mày rồi cười rộ lên: "Ừm mi thắng."
Hô hấp Lục Dịch Trạm trở nên dồn dập, mắt phải anh nhắm chặt, mắt trái mở ra đã bị móc rỗng, chỉ còn mạch máu đứt gãy ở hốc mắt trống không không ngừng chảy máu, từ cằm nhỏ giọt trên đất.
"Quả là một trò chơi khởi động không tệ lắm." Bạch Lục búng tay một cái, tường nước che giữa Dụ Phù và gã mất đi. Gã quay người sang nhìn Dụ Phù, cười tủm tỉm nói, "Bây giờ sẽ đến trò chơi chính, đội trưởng Dụ."
Gã lại búng tay lần nữa, vốn dĩ 10 thành viên [Bồi thẩm đoàn] đang xem chiến ở phòng thông tin cũng xuất hiện trên sân huấn luyện.
"Đội trưởng Dụ có từng chơi trò Ma sói chưa?" Bạch Lục từng bước đi đến trước mặt nhóm người này, nụ cười trên mặt càng trở nên thân thiện, "Đây là một trò chơi mà ta rất thích."
"Bây giờ chúng ta sẽ chơi một dị bản của Ma sói, tên là [Trời tối mời mở mắt], nhưng quy tắc trò chơi sẽ khác so với trò chơi vừa rồi."
"Vì hai vị tay mới Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh đã chiến thắng trò chơi thứ nhất nên trước mắt để họ làm người xem. Trò chơi còn lại để mười hai người chúng ta tham gia là được rồi."
Bạch Lục ngước mắt rồi cười rộ lên: "Trong mười hai người chơi bọn mi có một dị đoan, một lá thần bài. Lá thần bài này chính là đội trưởng Dụ, những người còn lại đều là dân làng."
"Bọn mi có thể lựa chọn hy sinh bản thân để dị đoan ký sinh trên người, giam giữ dị đoan thành công, trò chơi kết thúc."
"— Hoặc, bọn mi có thể chủ động lựa chọn thành ma sói, giết chết thần bài hoặc tàn sát toàn bộ dân làng trong đêm, sau khi giết hết thì trò chơi kết thúc."
Ý cười bên môi Bạch Lục trở nên mê hoặc: "Dù là lựa chọn nào thì bọn mi đều không cần phải lo lắng hậu quả. Bởi vì thẩm phán, cũng chính là ta sẽ hủy diệt ký ức mọi người sau đêm đen. Mọi người sẽ không nhớ rõ người mình đã giết, những người còn lại cũng sẽ không ai nhớ. Bọn mi vẫn có thể làm người vô tội sống sót qua trò chơi ở lại Cục Xử Lí Dị Đoan.
"— Hoặc là, sau khi trở thành ma sói bọn mi cũng có thể lựa chọn đi theo ta, rời xa Cục Xử Lí Dị Đoan đầy nguy hiểm này, trở thành kẻ ác tự do tự tại lại có thể làm người khác cảm thấy nguy hiểm."
"Bạch Lục —!!" Sầm Bất Minh chống bên vai đang bị thương muốn đứng dậy.
Bạch Lục cũng không quay đầu lại mà nâng nhẹ tay lên, tường nước lại chắn trước mặt họ, gã cười khẽ nói: "— đây là mặt tường có thể ngăn cản mọi đòn tấn công. Công kích của dị đoan trong không gian phía sau mặt tường cũng sẽ không có hiệu quả, cho nên bọn mi cũng có thể nhìn thẳng vào dị đoan 0573 khi ở sau tường."
"Bây giờ thì ngồi ngay ngắn đằng sau làm người xem, tập trung quan sát tất cả những điều này đi."
Lục Dịch Trạm cảm thấy có thứ gì kéo bản thân xuống, buộc anh ngồi trên đất, ngửa đầu nhìn mọi việc sau bức tường nước, mặt tường mờ ảo làm mọi thứ dần trở nên không chân thật. Trong một giây lát anh đã hoảng hốt cảm thấy bản thân giống như một người xem trước màn hình TV vậy.
Quá vớ vẩn.
Đường Nhị Đả cực kỳ tức giận từ chối thẳng: "Mẹ nó mày là cứt chó à?! Tao sẽ không chơi cái loại trò chơi này với mày đâu!"
Dụ Phù bình tĩnh hạ lệnh: "Huấn luyện sinh Đường Nhị Đả, phối hợp với trò chơi của gã."
Đường Nhị Đả đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Dụ Phù, cuối cùng cắn chặt răng cúi đầu, phục tùng mệnh lệnh: "... Vâng, đội trưởng Dụ."
Bạch Lục mỉm cười nói: "Vậy thì trò chơi bắt đầu. Trời tối, mời tất cả đôi mắt nhắm lại."
Đôi mắt của mọi người bao gồm cả dị đoan 0573 đều nhắm lại.
Tầm mắt Bạch Lục quét qua đôi tay đang run rẩy của ba đội viên đội Hai, gã mở miệng mang theo ý cười: "Bây giờ, mời ma sói mở mắt."
Dưới ánh nhìn không thể tin được của Sầm Bất Minh, ba đội viên đội Hai kia liên tiếp mở mắt. Bọn họ do dự, thong thả đứng lên, cầm súng trên thắt lưng, ngập ngừng đi đến trước mặt Dụ Phù, giơ súng nhắm thẳng vào cô.
Hô hấp Dụ Phù trở nên dồn dập trong giây lát, sau đó rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Thanh âm cô nhẹ đến hơi khó nghe thấy, nhưng vẫn rõ ràng vững vàng:
"... Bạch Lục, bạo động ở Cục Xử Lí Dị Đoan là do ngài xúi giục đội trưởng đội Hai để hắn thả toàn bộ dị đoan ra sao?"
"Trước nhà máy Hoa Hồng, ngài đã dụ dỗ người của đội Hai. Ngài cố ý để một đoàn người của đội Hai đến nhà máy Hoa Hồng điều tra trước, dẫn dắt đội trưởng Đổng Thừa Long qua đó rồi giết chết anh ấy, đồng thời cố ý thả Sầm Bất Minh và Lục Dịch Trạm. Nhờ vào mầm mống nỗi sợ của Lục Dịch Trạm với ngài được gieo từ lúc ở nhà máy Hoa Hồng, sau đó lại thông qua gương ma thuật Murphy mà người đội Hai đưa cho Sầm Bất Minh, ngài xâm nhập vào trong Cục Xử Lí Dị Đoan thành công, đúng không?"
Hô hấp Sầm Bất Minh chững lại.
... Đúng thế, trước đây khi người đội Hai đến thăm hắn ta có đưa cho hắn một mặt gương chữ thập, nói rằng đó là di vật liên quan đến [Đội Thập Tự Thẩm Phán] mà đội trưởng Đổng để lại cho hắn ta, có thể dùng để điều tra dị đoan, hy vọng hắn sẽ sử dụng nó thật tốt.
— Đừng phụ lòng đội trưởng Đổng đã cố gắng cứu hắn ta ra.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ hắn ta nghĩ đến từ lúc bắt đầu đến bây giờ, tất cả những nỗi đau hắn chịu đựng chỉ là một trò chơi giữa cái tên Bạch Lục này và người của đội Hai, mà hắn ta chỉ là một NPC trong trò chơi ấy.
Bạch Lục mỉm cười trả lời: "Chính xác, đội trưởng Dụ thật là thông minh. Ta rất tuân thủ quy tắc trò chơi giữa ta và đội trưởng Phương nhé, không hề ngang ngược xâm nhập vào Cục Xử Lí Dị Đoan."
"Không phải ai cũng có lý tưởng kiên định đến vậy như người của [Đội Thập Tự Thẩm Phán], rất nhiều người chỉ muốn làm người bình thường mà thôi."
"Nhưng dục vọng của người thường quả thật rất nhiều, muốn họ thỏa mãn hay phản bội đều cực kỳ đơn giản. Ta thật sự không thể tưởng tượng được mức độ tin tưởng mà các người dành cho bọn họ —"
"— Suy cho cùng thì tà ác và dục vọng cũng có sức hấp dẫn tự nhiên với loài người."
Bạch Lục rũ mi nhìn Dụ Phù, như thở dài mà nhẹ giọng: "— Mời người sói giết người."
Ba đội viên đội Hai giơ cao súng nhắm vào Dụ Phù. Trước khi bị bắn chết, Dụ Phù mở mắt. Trước khi Bạch Lục nói [làm trái quy tắc trò chơi, mọi người đều phải chết], cô đã không hề chùn bước chém một nhát về phía dị đoan 0673 đang nhắm mắt.
Tất cả con mắt trên người dị đoan 0573 đều mở ra nhìn Dụ Phù, đôi mắt biết cười đầy dịu dàng của cô lập tức biến mất khi đối diện với dị đoan 0573. Cô quỳ trên đất, dáng người vốn đẹp đẽ nóng bỏng bắt đầu trương phình lên, những tròng mắt có hình dạng rất kỳ quái mọc lên không dứt nhưng trên mặt cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng mạnh mẽ, giọng điệu nhẹ nhàng nhã nhặn:
"Tôi chọn tự hủy thần bài."
Chỉ trong giây tiếp theo, Dụ Phù đã bị ký sinh hoàn toàn, gương mặt xinh đẹp của cô đã tràn đầy những con mắt chồng chất lên nhau. Đầu óc Dụ Phù trống rỗng, máu tươi không ngừng trào ra từ bên miệng rồi cô chợt nhớ đến Phương Điểm giữa giây phút hoảng hốt.
Người đội trưởng tùy tiện cả người đầy thương tích ngồi trước mặt cô hỏi rằng, Dụ Phù, cách chết cậu ghét nhất là gì?
Dụ Phù nhẹ nhàng cười nói, tất nhiên là đau tới chết rồi, đội trưởng.
Khi khuôn mặt của Phương Điểm vặn vẹo nhăn nhó vì được Dụ Phù chữa thương, chị còn vừa nhe răng trợn mắt giơ ngón cái với cô, cười lộ cả tám chiếc răng mà nói, rằng Dụ Phù cậu sẽ chỉ khiến người khác đau chết, bản thân cậu làm sao có thể đau chết được!
— Cậu là bác sĩ của đội, tôi sẽ bảo vệ cậu vĩnh viễn.
Dụ Phù chậm chạp nhắm lại đôi mắt rỗng tuếch, cô mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không thốt ra chữ nào, đột nhiên trong cổ họng mọc lên một con mắt.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng chỉ sai lầm mới trí mạng.
Không nghĩ rằng đau đớn cũng có thể đẩy người ta vào chỗ chết.
Bạch Lục vỗ tay, mỉm cười nhìn mọi người: "Quả là một đòn đánh trả xuất sắc."
"Tự hủy thần bài là có thể cứu mọi người, không hổ danh là bác sĩ đội trưởng Dụ."
"Ngay cả kẻ phản bội cũng muốn cứu —" Bạch Lục nghiêng đầu nhìn về phía ba đội viên đội Hai đang mang vẻ mặt đờ đẫn kia, gợi lên khóe môi, "— không hổ danh tác phong của [Đội Thẩm Phán Thập Tự].
Tác giả:
Thiết lập của Nhãn Cầu Xâm Thực có tham khảo truyền thuyết về Bách Mục Quỷ của Nhật Bản.
Mọi người đừng gấp, phải nói cho rõ những chuyện xảy ra ở dòng thế giới đầu tiên. Nếu không thì viết không được vòng loại sau, sẽ khó hiểu lắm. Nhưng đọc bối cảnh thế giới thật sự rất khô khan nên nếu mọi người không muốn xem có thể cân nhắc bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.