Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 416: Dòng thế giới đầu tiên




Edit: Jiang - Beta: Kem Phô Mai
Sầm Bất Minh vừa xuất viện hôm qua thì hôm nay lại nhập viện, khác là lần này có Lục Dịch Trạm nằm cùng phòng với hắn ta.
Hai người đàn ông cùng phòng không hề nói với nhau một lời mà chỉ mở mắt nhìn trần nhà từ sáng đến tối, họ có thể nghe thấy tiếng than khóc ai oán của những người lính cách một cánh cửa.
"Tiểu đội hai của đội Ba đã bỏ mạng hết!"
"Tiểu đội năm của đội Một đâu?!"
"Tiểu đội ba và một của đội Hai phản bội chúng ta, họ đào tẩu rồi!"
Cuối cùng Lục Dịch Trạm vẫn mệt mỏi thiếp đi trong mớ âm thanh hỗn loạn này, sau đó lại bừng tỉnh bởi tiếng hét gấp rút của Sầm Bất Minh, khi Lục Dịch Trạm choáng váng mở mắt bởi giọng ai đó gọi tên Dụ Phù, anh mới nhận ra mình nằm cùng phòng với Sầm Bất Minh.
Anh thở dài xoay đầu sang chỗ khác rồi trùm chăn lại, thầm nghĩ chắc bạn cùng phòng chỉ đang mơ thấy Đội trưởng Dụ thôi.
Nhưng Đội trưởng Dụ chết rồi mà.
Lục Dịch Trạm bừng tỉnh, như thể vừa nhảy khỏi cuộc sống bình yên xuống vực thẳm ác mộng, giờ đây anh hoàn toàn tỉnh táo, lưng áo chợt ướt đẫm mồ hôi. Anh chậm rãi quay đầu sang giường bên kia liền thấy Sầm Bất Minh, trong lúc ngủ hắn ta lại nhíu chặt mày, trán đổ đầy mồ hôi, hẳn là đang gặp ác mộng.
Chẳng biết Sầm Bất Minh mơ thấy gì, giọng nói khô khốc của hắn ta liên tục gọi từ Dụ Phù đến Đội trưởng Dụ, hai bàn tay hết siết chặt thành nắm đấm rồi lại buông ra như đang cố níu giữ thứ gì đó, thậm chí một bên khoé mi còn chảy nước mắt.
"Đội trưởng Dụ..." Sầm Bất Minh khàn giọng nức nở, thì thầm, "Đừng chết."
"Lục Dịch Trạm, đừng chết mà..."
Lục Dịch Trạm trầm mặc hồi lâu mới đáp lại giấc mơ của Sầm Bất Minh: "Ừ, tôi không chết."
Sau khi Sầm Bất Minh đã ngủ yên, Lục Dịch Trạm không thể ngủ lại nữa, anh cứ trằn trọc lật qua lật lại trên giường mãi. Con mắt trái của anh tuy đã được quấn băng nhưng vẫn còn chảy máu, bác sĩ đã nghiêm khắc cảnh báo rằng anh không được di chuyển, nhưng vì không ngủ được nên Lục Dịch Trạm mới đứng dậy, anh bắt đầu ra ngoài đi dọc hành lang.
Khắp nơi đều là những đội viên bị thương, mặc dù hành lang nồng nặc mùi thuốc khử trùng nhưng vẫn không át được mùi máu tươi.
Lục Dịch Trạm nghe thấy những đội viên bị thương này nói chuyện:
"Chúng ta đã thành công khống chế mấy dị đoan đào tẩu... cuối cùng cũng xong nhỉ."
"Hai Đội trưởng của hai đội đào tẩu cũng bị bắt, chắc ngày mai Đội trưởng Phương sẽ đích thân phán xử."
"... Đội trưởng đội hai là bạn cùng khoá với Đội trưởng Phương đúng không? Tôi nhớ trước kia quan hệ của họ rất tốt mà."
"Không phải Đội trưởng Dụ cũng có quan hệ tốt với Đội trưởng Phương sao? Ôi trời... giờ thì một người phản bội sắp bị mang ra phán xử, một người thì..."
"... Đừng nói nữa, Đội trưởng Dụ hy sinh còn Đội trưởng Phương thì bị thương, không biết sau này tôi phải làm thế nào khi đi ngang văn phòng Đội Y tế đây."
Lục Dịch Trạm khựng lại, anh bỗng xoay người, bước về phía văn phòng Đội Y tế.
Văn phòng của Dụ Phù chìm vào một sự yên tĩnh lạ kỳ, không có ai qua lại nơi này nhưng cửa phòng vẫn hé mở, Lục Dịch Trạm vừa định lên tiếng hỏi người nào đã lấy chìa khoá phòng Dụ Phù thì nghe thấy tiếng cười cợt nhã của Phương Điểm từ bên trong.
"Dụ Phù ơi, tôi đến tìm cậu trị thương đây, lần này nghiêm trọng lắm đó, suýt chút nữa là hai tay bị thằng khốn Đội hai chặt đứt rồi, lúc đó tôi nghĩ may mà có cậu, không thì chắc hai cánh tay này không liền lại được đâu."
"Cậu nhớ không, mỗi lần tôi và thằng khốn đó đánh nhau khi chúng ta còn trong trại huấn luyện, cậu luôn là người khâu vết thương lại cho tôi với nó, mặc dù cậu khâu rất nhẹ nhàng nhưng mà cứ nhe răng trợn mắt với tôi, ha ha, nhớ lại mắc cười ghê."
"Ngày mai." Phương Điểm trầm giọng, ý cười trong lời nói dần nhạt nhoà, "Tôi phải chặt đầu thằng khốn đó."
"Nó phản bội Cục Xử Lí Dị Đoan."
"Thằng khốn chỉ giỏi khoác lác, miệng thì nói muốn vào Đội hai giúp Cục lấy lại hoà bình thế giới, cuối cùng lại chạy sang chỗ Bạch Lục."
Giọng Phương Điểm dần ảm đạm: "Dụ Phù, không biết trong đầu nó chứa cái gì nữa... Rõ ràng nó nói nó hận Bạch Lục, hận dị đoan, vậy mà giờ nó lại nói chúng ta không thể giết chết dị đoan, càng đừng mơ đến chuyện chiến thắng Bạch Lục."
"Nó nói... tôi phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ đội viên đội Hai hy sinh vì xử lý dị đoan, nó còn hỏi tôi có biết có bao nhiêu người thuộc đội Hai đã chết không? Bây giờ mỗi lần nhìn thấy tôi, nó còn gọi tôi là con đĩ độc tài chết tiệt nữa."
"Nó chửi tôi, hỏi tôi tại sao đội viên đội Hai phải hy sinh vì đám người hỏi cái gì cũng không biết, còn phải nghe mấy lời chửi bới vì đội nó phải can thiệp vào cuộc sống của họ thì mới xử lý được dị đoan, nó còn nói mạng của người thường là mạng nên mạng của đội viên đội Hai không phải mạng à, những thanh niên hai mươi tuổi của đội Hai Cục Xử Lí Dị Đoan không phải người sống sao."
"Nó hỏi tôi tại sao phải hy sinh mạng sống đội Hai để cứu của những người không có giá trị."
Giọng nói của Phương Điểm nhẹ đến mức gần như là không thể nghe được: "Dụ Phù, cậu là bác sĩ, cậu cũng từng cứu rất nhiều người, vậy cậu nói tôi biết đi, tôi không hiểu..."
"Vì sao họ có thể căm hận những người được mình cứu chứ?"
Bàn tay định gõ cửa của Lục Dịch Trạm chợt khựng lại, anh đắn đo không biết mình nên tiếp tục bước vào hay là bỏ đi.
Một cơn gió bỗng thổi đến đẩy cánh cửa kéo ra, Phương Điểm lập tức quay đầu lại: "Ai đó?"
Lục Dịch Trạm: "..."
Cái vận may quỷ quái gì thế này? Sao lúc nào anh cũng gặp mấy tình huống khó đỡ vậy.
Nhưng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ của Phương Điểm bây giờ, đầu óc Lục Dịch Trạm liền trở nên trống rỗng, tất cả những suy nghĩ rối ren đều bay theo cơn gió đẩy cửa vừa nãy.
Đầu tóc Phương Điểm rối bù, mái tóc đen ướt sũng che nửa khuôn mặt chị, sắc mặt Phương Điểm tái nhợt, đôi môi khô khốc, đầu mũi và hai mắt ửng đỏ, hình như chị vừa khóc xong nên khóe mi vẫn còn nhoà lệ.
Tay trái chị được băng bằng một miếng băng tam giác, chiếc áo đồng phục Đội trưởng khoác trên vai chị che khuất quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, trông Phương Điểm bây giờ gầy đi rất nhiều, khác xa với Phương Điểm khi khoác lên đồng phục tiêu chuẩn của Cục Xử Lí Dị Đoan.
Đối diện Phương Điểm là chiếc áo blouse có bảng tên Dụ Phù.
Phương Điểm vừa bộc bạch với chiếc áo đã mất chủ này.
Ánh sáng ảm đạm ngoài cửa hắt lên bờ vai Phương Điểm hệt như lần đầu họ gặp nhau, nhưng giờ Lục Dịch Trạm lại chẳng nhận ra khí thế áp đảo bức bách ngày trước nữa.
Chỉ là anh cảm thấy... Đội trưởng Phương toàn năng dường như sẽ tan vỡ cùng ánh nắng kia bất cứ lúc nào.
"Tiểu Lục đó hả." Phương Điểm bật cười, "Nghe nói mắt cậu bị thương, sao không nằm nghỉ đi, chạy ra đây làm gì?"
Lục Dịch Trạm siết tay thành nắm đấm, anh cúi đầu, khó khăn nói: "Vì em nên Đội trưởng Dụ và Đội trưởng Đổng mới bỏ mạng, Đội trưởng Phương, em..."
"Không cần xin lỗi." Phương Điểm bình tĩnh gắt lời Lục Dịch Trạm, chị lặng lẽ nhìn sang chiếc áo blouse đối diện và chiếc ghế trống rỗng, đáp, "Cậu không làm gì sai cả, Bạch Lục mới là người gây ra chuyện này, là lỗi của chị, là do tất cả những sự cố ngoài ý muốn xảy ra trên thế giới này."
"Không phải lỗi của cậu đâu, Lục Dịch Trạm, cậu cũng là người bị hại mà."
"Phải nhớ điều này khi chơi trò chơi với Bạch Lục, không phải cứ thắng gã là thắng cả trò chơi." Phương Điểm lại quay sang nhìn những thứ treo trên tường, ở đó có nón và áo khoác của Dụ Phù, chị nhẹ giọng nói, "Mà là số lượng người sống sót, đối với chúng ta, sống chính là thắng."
"Dụ Phù đã làm được điều đó, sự sống của cậu chính là phần thưởng lớn nhất mà cậu ấy giành được."
Phương Điểm nhoẻ miệng cười, chị bước đến vỗ vai Lục Dịch Trạm, mái tóc ngang vai bay trong gió được phủ một lớp ánh vàng của nắng: "Cậu làm tốt lắm đó."
"Cứ tiếp tục phát huy nhé, Lục Dịch Trạm."
Ngón tay của Lục Dịch Trạm bị anh siết đến trắng bệch, anh nghẹn ngào, lớn giọng: "Vâng, thưa Đội trưởng Phương!"
Hôm sau, tất cả các thành viên của hai đội phản bội bị đưa đi phán xử, Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh đều ở lại phòng bệnh chứ không đến xem.
Hai mắt Sầm Bất Minh trống rỗng, hắn ta cứ nằm đó nhìn trần nhà mãi, Lục Dịch Trạm cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế có khi Sầm Bất Minh sẽ hoá điên, vậy là anh liền tìm đề tài mở lời: "Cậu nghĩ luật chơi của Bạch Lục là gì?"
Lục Dịch Trạm vốn cho rằng Sầm Bất Minh sẽ không trả lời mình, nhưng chỉ sau khi anh hỏi xong, Sầm Bất Minh cũng mở miệng đáp lại.
"Là những quy luật chết tiệt." Hai mắt Sầm Bất Minh vẫn nhìn trần nhà đăm đăm.
"Ồ..." Lục Dịch Trạm loay hoay tìm cách kéo dài cuộc trò chuyện: "Quy luật thế nào mới gọi là chết tiệt?"
Khuôn mặt Sầm Bất Minh thoáng hiện vẻ hốt hoảng, nhưng hắn ta vẫn cười nhạo thành tiếng: "Ba đội viên muốn giết Đội trưởng Dụ... không, là ba kẻ phản bội đó, chúng cứ nghĩ Bạch Lục sẽ xoá ký ức của tất cả mọi người, nào ngờ gã lại không xoá ký ức người xem."
"Vì là người xem nên chúng ta không bị xoá ký ức, vẫn có thể tố giác bọn chúng, kẻ đáng chết thì phải chết."
Quả thật là Sầm Bất Minh đã chỉ điểm những kẻ phản bội, Lục Dịch Trạm bên cạnh là người bổ sung tình tiết.
Lục Dịch Trạm im lặng hồi lâu: "Tôi nhớ ba người đó có quan hệ không tệ với cậu."
"Bạch Lục hoàn toàn có thể xoá ký ức của tất cả mọi người, chỉ cần chúng ta không nói, đến giờ vẫn sẽ không ai nhận ra ba [kẻ phản đồ] này, họ cũng sẽ không bị đưa ra toà phán xử như hôm nay, họ có thể sống."
"Nhưng Bạch Lục lại xoá ký ức của những người tham gia, bao gồm cả ba người đó, chính họ còn không biết lúc đó mình làm gì, lúc cậu tố giác, họ còn nói là bị cậu vu oan, cứ chăm chăm nhìn cậu vì nghĩ cậu mới là..."
Sầm Bất Minh nghiêng răng, Lục Dịch Trạm không tiếp tục nữa, anh im lặng một lát mới nói:
"Tôi nghĩ họ không xấu xa đâu, nếu Bạch Lục không cưỡng ép bắt họ lựa chọn, có lẽ họ cũng sẽ không làm chuyện đó, cho nên thật ra họ không ra tay, họ không làm gì sai cả, nếu cậu không xác nhận chuyện họ đã làm và để họ giải thích thì mọi chuyện đã không thành thế này..."
Sầm Bất Minh siết tay thành nắm đấm đấm mạnh lên giường bệnh, hắn ta hung hăng quay đầu sang Lục Dịch Trạm, hai mắt đỏ ngầu nhìn anh chằm chằm:
"Nhưng đã làm chính là có làm!!"
"Cứ cho là bọn chúng quên, cho là mọi người quên hết đi, nhưng tôi còn nhớ!!"
"Anh thấy công bằng khi tha chúng trong khi Đội trưởng Dụ bỏ mạng à?! Công bằng với tất cả các đội viên đã hy sinh ngoài kia sao?!"
Lục Dịch Trạm im lặng rất lâu, đến khi phòng bệnh giờ chỉ còn tiếng thở dốc của Sầm Bất Minh thì anh mới bình tĩnh nói: "Nhưng họ vẫn chưa làm, họ không cần phải chịu trách nhiệm về những chuyện này mà là Bạch Lục."
"Đội trưởng Dụ chọn hy sinh để họ được sống, vậy mà cuối cùng chúng ta lại chọn trừng phạt họ, tôi cảm thấy phán xử họ vì tội này là không hợp lý."
"Nhưng đối với tôi là đã làm!" Sầm Bất Minh phản bác gay gắt, "Lục Dịch Trạm, quả nhiên tôi vẫn rất chán ghét anh."
Nói xong câu này, Sầm Bất Minh lập tức xuống khỏi giường rồi mở cửa bước ra ngoài mà không thèm quay đầu.
Hắn lặng lẽ đưa lưng về phía phòng phán xử vang vọng tiếng súng phía xa, cúi đầu bước tiếp về phía trước, nhưng mỗi khi có một tiếng súng vang lên, bờ vai hắn lại co rụt thoáng chốc, hắn ta bắt đầu chạy như định trốn khỏi tiếng súng này, băng qua hành lang phòng bệnh, xuyên đến sân huấn luyện, cuối cùng là khu giam giữ dị đoan.
Sầm Bất Minh thở phì phò, khuôn mặt tái mét cũng biểu lộ sự trống rỗng vô hồn.
Có một đội viên thuộc khu giam giữ dị đoan đến gần Sầm Bất Minh hỏi hắn ta đến đây làm gì, Sầm Bất Minh trầm mặc thật lâu mới trả lời: "Tôi muốn... đến gặp Đội trưởng Dụ."
Đội viên khu giam giữ ngơ ngác: "Gặp Đội trưởng Dụ sao lại đến khu giam giữ dị đoan?"
Sầm Bất Minh há hốc mồm, chợt nhớ những đội viên bình thường này cái gì cũng không biết, thế là đành đổi câu nói: "Tôi đến nhìn dị đoan [0573] mà Đội trưởng Dụ tiếp nhận."
Đội viên khu giam giữ này chần chừ một lát, cậu ta thoáng nhìn Sầm Bất Minh hồi lâu mới nhớ Phương Điểm từng nói rằng đừng quá khắt khe với những đội viên còn lại của đội Hai, thế là cậu bảo: "... Bởi vì chuyện xảy ra với đội Hai nên trước khi điều tra rõ mọi việc, vì lý do an toàn, những người nào thuộc đội Hai muốn đến vào khu giam giữ dị đoan cần có giấy phê duyệt trực tiếp từ Đội trưởng Phương."
"Nhưng vì cậu đang trong giai đoạn sát hạch vào [Đội Thập Tự Thẩm Phán], còn chủ động tố cáo kẻ phản bội nên chỉ tính là một nửa đội viên đội Hai, nếu cậu muốn vào thế thì phải chấp nhận đeo còng tay, cậu có đồng ý không?"
Sầm Bất Minh trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi vươn tay ra, khàn giọng nói: "Được, anh còng đi."
Đội viên khu giam giữ dẫn đầu đưa hắn ta đi, Sầm Bất Minh không rõ mình đã băng qua bao nhiêu cái hành lang ngoằn ngoèo, hắn bị bịt mắt trước khi đứng trước phòng của dị đoan [0573].
Đội viên khu giam giữ cũng bịt mắt để tránh nhìn vào dị đoan [0573], cậu ta nói: "Cậu được xem là thành viên dự bị của [Đội Thập Tự Thẩm Phán], đối với những dị đoan có cảnh báo đỏ, cậu sẽ được quan sát 15 phút, quá 15 phút thì tôi sẽ cưỡng chế ép cậu ra ngoài."
Sầm Bất Minh đeo băng bịt mắt đen gật đầu với đội viên kia, khi đội viên này rời đi, Sầm Bất Minh liền đẩy cửa phòng [0573] ra, tháo băng bịt mắt xuống rồi bước vào.
[0573] bị nhốt trong một hộp thuỷ tinh một chiều, nghĩa là Sầm Bất Minh có thể thấy nó, nhưng nó lại không thể thấy Sầm Bất Minh bên ngoài qua lồng giam, điều này cũng giữ an toàn cho người quan sát hơn.
Sầm Bất Minh im lặng nhìn dị đoan này, thật lâu sau đó hắn ta mới duỗi hai cánh tay bị còng đến, bàn tay chạm vào lớp kính một chiều của lồng giam, khàn giọng hỏi:
"Đội trưởng Dụ, chị muốn họ sống sao?"
"... Em làm thế là sai ư?"
Bên trong lồng thủy tinh, những con mắt của dị đoan Nhãn Cầu Xâm Thực đều khép hờ một nửa, thân thể to lớn của nó đang phập phồng lên xuống, hình như là đã ngủ say.
Sầm Bất Minh chậm rãi cúi người xuống dán mắt vào mặt kính.
Tuy lồng giam này là thuỷ tinh một chiều nhưng thứ bên trong vẫn có thể cảm nhận được người bên ngoài nếu họ áp sát vào mặt lồng, quả nhiên những con mắt của dị đoan này cuối cùng cũng hé mở một chút, thân thể nó dần chuyển động trong lồng thuỷ tinh.
Cửa khoá lồng thuỷ tinh bỗng mở ra một cách chậm rãi, âm thanh lộp bộp vang giòn, dị đoan bên trong cũng bò ra ngoài.
Sầm Bất Minh hít sâu một hơi, hắn ta nhắm mắt lại, từ từ lùi ra sau, sau đó mới đứng im giơ hai tay lên, run giọng nói: "... Đội trưởng Dụ, chị đã mở được cái lồng này nghĩa là chị còn ý thức đúng không?"
Toàn bộ nhãn cầu trên cơ thể Nhãn Cầu Xâm Thực chớp một cái như đang suy nghĩ về điều mà Sầm Bất Minh vừa nói.
"Nếu Đội trưởng Dụ cảm thấy tôi đã sai." Mí mắt Sầm Bất Minh run rẩy, hoàn toàn trái ngược với giọng nói bình tĩnh của hắn ta, "Vậy thì khi em mở mắt, chị hãy ký sinh lên người tôi đi."
"Em đếm đây, một, hai, ba ——"
Sầm Bất Minh mở bừng mắt.
Những con mắt chi chít trên người Nhãn Cầu Xâm Thực đều nhắm lại, có vẻ nó không muốn làm Sầm Bất Minh bị thương, mặc dù mí mắt của những con mắt này đang giật giật như muốn mở ra nhưng vẫn bị cái gì đó khống chế lại.
Sau đó nó không hề nhúc nhích, có một nhãn cầu bị đẩy ra khỏi thân thể đầy xúc tua của nó rồi lăm đến chỗ Sầm Bất Minh.
Chẳng có nhãn cầu nào mở ra cả, nó im lìm nhắm mắt lại, tựa như dị đoan này sẽ không bao giờ mở mắt ra để gây tổn thương cho người nhìn thấy nó, nó nguyện không nhìn được gì, nguyên ngủ say trong cơ thể dị đoan này.
—— Đó là con mắt bị tước đi của Lục Dịch Trạm.
Bây giờ Đội trưởng Dụ muốn trả lại cho anh.
"Tôi sẽ trao đổi con mắt này với chị." Sầm Bất Minh ngẩng đầu, nước mắt chảy ướt gò má hắn, "Mong Đội trưởng Dụ hãy lấy con mắt của tôi."
Hắn ta nhận lấy con mắt của Lục Dịch Trạm, cùng lúc đó, mắt trái của Sầm Bất Minh cũng không còn nữa, hốc mắt hắn ta giờ đây chỉ còn là một mảng máu tươi.
—— Hoá ra là vậy, có phải đây chính là sự đau đớn và Đội trưởng Dụ và Lục Dịch Trạm phải chịu không?
Sầm Bất Minh cầm con mắt của Lục Dịch Trạm về, Lục Dịch Trạm chưa hiểu chuyện gì đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật, mọi người nhanh chóng dùng một số năng lực của vài dị đoan để nối lại con mắt này cho anh.
Mà Sầm Bất Minh thì lại băng bó con mắt trái của mình, dù máu thấm đỏ băng gạt thì hắn ta vẫn cố đi đến đài phán xử.
Tiếng súng vang từ đài phán xử khiến đàn bồ câu hốt hoảng bay lên thành một tấm màn che cả mặt trời, Sầm Bất Minh điềm tĩnh nhìn mọi chuyện diễn ra bằng con mắt phải còn lại của mình, sau đó hắn ta bước đến phòng phán xử gặp Phương Điểm vừa hành hình những kẻ phản bội xong.
"Đội trường Phương." Sầm Bất Minh ngẩng đầu nhìn Phương Điểm: "Em muốn ở lại Đội hai."
"Em từ bỏ tư cách trở thành thành viên [Đội Thập Tự Thẩm Phán]."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.