Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 417: Dòng thế giới đầu tiên




Edit: Diễm - Beta: Kem Phô Mai
Sau khi con mắt trái của Lục Dịch Trạm khỏi hẳn thì không còn ai tranh giành vị trí trong [Đội Thập Tự Thẩm Phán] với anh nữa.
Sầm Bất Minh thì trở thành Đội phó độc nhãn của đội Hai.
Từ một đội viên vô danh của đội Ba, sau khi trải qua hai biến cố đặc biệt nghiêm trọng và khôi phục thị lực, Lục Dịch Trạm đã vượt qua giai đoạn sát hạch và thuận lợi trở thành thành viên [Đội Thập Tự Thẩm Phán].
Không ít lời bàn tán sau lưng Lục Dịch Trạm, một số người nói dù anh có được vị trí này thì cũng chỉ là cái danh xưng.
Nếu không vì mất đi hai vị Đại tướng, đối thủ nặng ký Sầm Bất Minh lại chủ động từ bỏ tư cách, ở lại củng cố đội Hai đang trong giai đoạn suy kiệt và trở thành Đội phó thì nằm mơ Lục Dịch Trạm mới có được vị trí này.
Nhưng Lục Dịch Trạm không để bụng những lời xì xầm này, bởi anh cần rất rất nhiều sức lực mới tiêu hoá hết được toàn bộ thông tin mình vừa được biết.
"Nghe kỹ đây, lý do xuất hiện [dị đoan] là vì trò chơi giữa chúng ta và Tà Thần Bạch Lục." Ngồi đối diện Lục Dịch Trạm là một người đàn ông nghiêm túc trẻ tuổi mang mắt kính vuông tên Ngô Thụy Thư, đây cũng là thành viên Đội Thập Tự Thẩm Phán, đồng thời còn là Đội phó đội Một của Cục Xử Lí Dị Đoan.
Nhiệm vụ chủ yếu của y trong đội Một và Đội Thập Tự Thẩm Phán liên quan đến các công tác hậu cần và giấy tờ chứng thư, y cũng phụ trách ghi nhận và chỉnh sửa tất cả hồ sơ của các dị đoan. Nghe nói thiên tài này đã là thành viên Đội Thập Tự Thẩm Phán khi mới mười sáu tuổi, thành tích thời còn tập huấn xuất sắc một cách phi thường, khả năng suy luận và năng lực xử lý thông tin trác tuyệt, hơn phân nửa ghi chép về nhược điểm của các dị đoan đều do chính tay y quan sát và cập nhật.
Nhưng vì tay chân lóng ngóng nên thành tích đối chiến lại hết sức bình thường.
Sau hơn nửa tháng chính thức trở thành một phần của [Đội Thập Tự Thẩm Phán], cuối cùng Lục Dịch Trạm cũng hiểu câu tay chân lóng ngóng đó là gì —— Người này có thể lỡ tay rơi mắt kính xuống nắp bồn cầu mỗi lần đi vệ sinh, sau đó trượt chân ngã đè mông lên, khiến cái mắt kính nát thành năm phần.
Lục Dịch Trạm vô cảm nhìn Ngô Thụy Thư trong phòng điều trị đang được hỗ trợ gắp mảnh kính ghim vào mông ra, lòng tôn kính của anh với người này cũng bay sạch.
Nghe nói vũ khí của Ngô Thụy Thư là bộ Trận Đồ Thái Cực Bát Quái gia truyền, nhưng Lục Dịch Trạm chưa thấy y sử dụng bao giờ, dù sao thì hơn nửa tháng nay Ngô Thụy Thư cũng không ra ngoài làm nhiệm vụ bởi y một mực muốn phổ cập kiến thức khoa học cho thành viên mới Lục Dịch Trạm về kẻ thù số một của họ —— Bạch Lục.
"Ban đầu Bạch Lục thả [dị đoan] không theo quy luật nào cả, đợi đến khi Cục Xử Lý đến thì phạm vi thương vong đã lần rộng rồi, phải khó khăn lắm mới bắt được dị đoan. Cho tới một ngày kia, cuối cùng Phương Điểm cũng biết được tung tích của Bạch Lục!"
Ngô Thụy Thư đẩy kính lên, giọng nói thập phần kích động, đôi mắt y như được chiếu sáng lấp lánh ngay khi nói về Đội trưởng Phương Điểm: "Phương Điểm đã lập ra đề nghị chơi trò chơi với Bạch Lục, nếu chị ấy thắng thì Bạch Lục không được tuỳ ý thả dị đoan ra."
Lục Dịch Trạm hỏi: "Trò chơi gì?"
Ngô Thụy Thư im lặng hồi lâu: "... Cậu có từng nghe trò bảo vệ tháp chưa?"
"Cục Xử Lí Dị Đoan chính là tháp của chúng ta, Bạch Lục cũng có tháp của gã, với mỗi màn tấn công, bên nào bảo vệ được tháp của mình sẽ chiến thắng màn chơi đó."
Lục Dịch Trạm không giấu được tò mò: "Vậy tháp của Bạch Lục ở đâu?"
"Chúng tôi cũng muốn biết." Ngô Thụy Thư nhẹ giọng, "Mỗi lần thả dị đoan, Bạch Lục sẽ để lại một lời nhắn về vị trí tháp của mình."
"Dị đoan càng nguy hiểm, thông tin về [Tháp] càng nhiều."
"Thông tin?" Lục Dịch Trạm nhíu mày hỏi.
"Là tọa độ." Ngô Thụy Thư nghiêm mặt nói, "Sau một thời gian được bắt về, vài thông tin về tọa độ sẽ hiện ở các bộ phận trên thân thể dị đoan. Hiện chúng ta có mười hai con số tọa độ, tôi đã nghiên cứu rất lâu và nhận ra đây có thể là kinh độ và vĩ độ, chỉ cần chúng ta sắp xếp hợp lý, chắc chắn sẽ tìm được [Tháp] của Bạch Lục."
"Chúng ta sẽ giúp Đội trưởng Phương thắng trò chơi, sau đó chấm dứt những chuyện hoang đường này."
Khi nói xong, Ngô Thụy Thư bỗng thở dài, cũng khó mà giấu được nụ cười nhẹ nhõm trên môi.
"Cười gì đó?" Phương Điểm mặc áo khoác đứng dựa vào một bên cửa phòng nhìn họ, chị thấy Ngô Thụy Thư cười liền cười theo, "Gì mà vui dữ vậy?"
Ngô Thụy Thư bật dậy trong nháy mắt, cơ thể cậu căng cứng như con robot, gật đầu chào: "Chào Đội trưởng Phương!"
Lục Dịch Trạm cũng gấp rút đứng nghiêm: "Chào Đội trưởng Phương!"
Phương Điểm tủm tỉm cười, chị tiện tay hất mái tóc dài qua, vỗ mạnh lồng ngực nhô cao của hai người: "Chào hai người nha!"
Đợi đến khi Phương Điểm đi xa, Lục Dịch Trạm đỏ mặt che lồng ngực bị vỗ lại, lẳng lặng đối mắt với Ngô Thụy Thư cũng đỏ mặt không kém: "..."
Ồ, đã xác nhận, hoá ra cả hai đều thích Đội trưởng Phương.
Lục Dịch Trạm cũng không cảm thấy ngỡ ngàng, trước khi gia nhập [Đội Thập Tự Thẩm Phán] đã từng nghe về chuyện trước và sau khi tham gia khóa huấn luyện của Ngô Thụy Thư, căn bản thì hai người họ đều đi trên hai con đường khác nhau.
Gia đình Ngô Thụy Thư thuộc dạng khá giả, vì có cha là nhà sưu tầm nên trong lúc ông tham gia đấu giá đã thấy một thứ vô cùng kỳ quái —— thứ đó được gọi là Linh Chi Máu, có thể giúp người ăn trường sinh bất lão.
Linh Chi Máu được cắt thành tám phần để đấu giá và cha y giành được một phần, chuyện không ngờ là phải có máu người mới nuôi dưỡng được Linh Chi Máu. Ngô Thụy Thư mới mười lăm tuổi suýt bị người cha như tẩu hỏa nhập ma của mình cắt máu hiến tế, may mà Phương Điểm đến kịp cứu y.
Từ đó, Ngô Thụy Thư toàn tâm toàn ý muốn gia nhập Cục Xử Lí Dị Đoan.
Đối với cậu thiếu niên mọt sách này, khóa huấn luyện trước khi trở thành thành viên chính thức của Cục là quá tàn khốc, Ngô Thụy Thư đã ăn quả đắng không ít, cuối cùng y đã dựa vào trí thông minh và ý chí sắt thép của mình để hoàn thành khóa huấn luyện, thành công trở thành Đội phó của Phương Điểm như ý nguyện.
Nhưng thật ra dùng từ thích để nói về cảm xúc của Ngô Thụy Thư dành cho Phương Điểm là chưa đúng, đó đúng là tình yêu nam nữ, cũng là một loại lãng mạn ảo tượng hướng đến đối phương, hay nói chính xác là tình yêu của một người hâm mộ, nó phi thường như tín ngưỡng và sục sôi như sự kỳ vọng vô điều kiện dành cho thần tượng của mình. Cho nên Lục Dịch Trạm chưa bao giờ thấy ghen ghét hay khó chịu với y, ngược lại đôi khi anh còn thấy buồn cười.
"Chắc chắn Đội trưởng Phương có thể đi đầu đánh bại Bạch Lục!" Đôi mắt Ngô Thụy Thư như phát sáng, y siết chặt tay, "Rồi thì chính nghĩa sẽ thắng kẻ tà ác thôi!"
Lục Dịch Trạm: "..."
Giống như bây giờ.
Mặc dù việc phì cười trước mặt Đội phó Ngô là không phải phép, nhưng anh rất muốn cười.
"Đội phó Ngô, em cảm thấy Đội Thập Tự Thẩm Phán rất mạnh, năng lực cũng vượt xa người bình thường nhiều." Lục Dịch Trạm khiêm tốn hỏi, "Có phải vì môi trường đặc thù khi huấn luyện không? Chúng ta sẽ được huyết luyện đặc biệt sao?"
Ngô Thụy Thư im lặng hồi lâu: "Không, chúng ta có thể làm được điều vượt xa lẽ thường là vì chúng ta có kỹ năng."
"Chúng ta có kỹ năng?" Lục Dịch Trạm nhíu mày hỏi lại, "Kỹ năng là gì?"
Ngô Thụy Thư trầm mặc: "Bạch Lục có thể cho chúng ta một kỹ năng nào đó dựa trên dục vọng của chúng ta."
"Vào lần đầu tiên Phương Điểm tìm được Bạch Lục, chị ấy đã dốc sức đánh nhau với gã, và dù suýt chết nhưng Bạch Lục đã cứu sống chị ấy, gã nói đã lâu rồi ta mới nhìn thấy dục vọng mãnh liệt như vậy, một con người có thể đạt đến cấp [Thần]."
"Nếu không phải vì ngươi không đủ tà ác và có quá nhiều dục vọng thuần thiện, có lẽ ngươi đã có thể chém chết ta, trở thành người kế thừa Tà Thần —— Đó là lời mà Bạch Lục nói về Đội trưởng Phương."
Ngô Thụy Thư hít sâu một hơi: "Đội trưởng Phương nói rồi thì chính nghĩa sẽ thắng kẻ tà ác, bọn tôi sẽ dùng dục vọng thuần thiện này đánh bại ông."
"Bạch Lục nói, được thôi, ta và các ngươi sẽ chơi một trò chơi, ta sẽ trao cho các người kỹ năng dựa trên cái dục vọng thuần thiện đó của các ngươi, để các ngươi có thể chống cự ta, và nếu các người thắng, ta sẽ rời khỏi dòng thế giới này."
Ngô Thụy Thư siết tay thành nắm đấm: "Chắc chắn Đội trưởng Phương có thể đánh bại gã!"
Lục Dịch Trạm há hốc mồm, lúc ấy anh rất muốn hỏi nếu thua thì làm sao, nhưng nhìn sắc mặt phấn khởi của Ngô Thụy Thư, anh đành nuốt lại câu nói này.
Thật ra Ngô Thụy Thư cũng là một Đội phó lợi hại, chỉ trong vòng một năm sau khi Lục Dịch Trạm gia nhập [Đội Thập Tự Thẩm Phán], y đã có thể tìm ra vị trí [Tháp] của Bạch Lục từ mười hai toạ độ kia. [Đội Thập Tự Thẩm Phán] cũng từ từ xuất phát, từng bước phá huỷ những địa điểm này.
Nhưng cho dù đó có phải là [Tháp] của Bạch Lục hay không thì ngay khi đến vị trí đó, họ vẫn phải chơi một [Trò chơi] với Bạch Lục.
Những [Trò chơi] quái ác tàn nhẫn này khiến họ thương vong vô số, nhưng tình huống đó không hẳn là xấu.
Bạch Lục đã thừa nhận thân phận thành viên Đội Thập Tự Thẩm Phán của Lục Dịch Trạm trong một trò chơi, gã trao kỹ năng dựa trên dục vọng của anh cho Lục Dịch Trạm.
Có điều Lục Dịch Trạm không mấy vui vẻ với món quà này, anh cảm thấy hết sức xấu hổ.
—— Bởi vì vũ khí kỹ năng của anh là một thanh trọng kiếm giống hệt vũ khí của Phương Điểm.
Lúc đó, khi trò chơi kết thúc, Lục Dịch Trạm đã thắng nhận được kỹ năng của mình khi còn đứng giữa bàn trò chơi với Bạch Lục.
Thanh trọng kiếm này đã bay từ tay Bạch Lục ra rồi đập thẳng vào mặt anh, lúc nhìn thấy thanh trọng kiếm này, Bạch Lục chỉ nhướng mày rồi biến mất.
Lục Dịch Trạm bị trọng kiếm đập ngã xuống đất, thời điểm cầm thanh kiếm này trên tay anh đã không nghĩ là nó nặng đến vậy. Lục Dịch Trạm vừa quay đầu liền nhìn thấy Phương Điểm ngồi xổm trước mặt, chị tò mò chạm lên thanh kiếm đè lên người anh: "Lục Dịch Trạm này, sao vũ khí kỹ năng của cậu giống của chị quá vậy?"
Các thành viên Đội Thập Tự Thẩm Phán khi ấy đều im lặng ngầm hiểu, ngay cả Ngô Thụy Thư cũng vậy.
Lục Dịch Trạm gãi gãi khuôn mặt đỏ bừng của mình, một bên thì tìm cách giấu thanh trọng kiếm khổng lồ, bên còn lại thì ngượng ngùng giải thích: "À thì... Đúng! Tại em thấy ghen tị với vũ khí của Đội trưởng Phương quá đó! Em rất ngưỡng mộ chị!"
Phương Điểm nghi hoặc: "Ngô Thụy Thư cũng ngưỡng mộ chị mà, nhưng kỹ năng của cậu ấy là Trận Đồ Thái Cực Bát Quái chứ phải trọng kiếm đâu?"
"E hèm..." Ngô Thụy Thư tri kỷ giải vây giúp Lục Dịch Trạm, "Có thể vì sự ngưỡng mộ này lớn đến mức phát triển thành dục vọng nên mới sinh ra vũ khí giống chị đó."
Lục Dịch Trạm: "..."
Đội phó Ngô à, anh không cần giải thích thay em đâu.
Phương Điểm xoa cằm: "Trọng kiếm của chị nặng lắm à, Lục Dịch Trạm, cậu nhấc nó lên được không?"
Lục Dịch Trạm đang gồng mình kéo trọng kiếm đi: "..."
Chết tiệt! Mình vậy mà lại không thể nhấc nó lên! Đúng là vô dụng mà!
"Hay thế này đi, vì vũ khí của chúng ta đều giống nhau." Phương Điểm vừa cười vừa bước đến cạnh Lục Dịch Trạm, thuận thế nắm tay Lục Dịch Trạm rồi nhẹ nhàng rút thanh kiếm lên, vững vàng vung về phía trước. Gió đêm lùa qua mái tóc chị, Phương Điểm quay đầu cười với anh, những sợi tóc đen bị thổi tung cũng không che được đôi mắt cong lên của chị, "Sau này cậu cứ đến chỗ chị tập luyện, chị sẽ chỉ cậu cách dùng trọng kiếm này!"
Đầu óc Lục Dịch Trạm trống rỗng suốt năm phút sau đó, thế rồi anh mới hoảng loạn nói cảm ơn chị.
Đêm hôm đó, Lục Dịch Trạm rưng rưng nước mắt đã hạnh phúc ôm trọng kiếm chìm vào giấc ngủ. . Ngôn Tình Trọng Sinh
Tác giả có lời muốn nói:
Bàn về ảnh hưởng của các bậc cha mẹ khi yêu thương/giáo dục con thơ:
Lục Dịch Trạm: (do dự nửa ngày cuối cùng cũng không dám chạm vào bản sao vũ khí của bà xã, mừng đến mức ứa nước mắt, rưng rưng ôm kiếm ngủ)
Spade: (quấy rối vợ nhiều quá nên vợ không cho lại gần, bị vợ quất roi, nhưng mà được vợ hôn nè, vui lắm nên quyết định giả làm xác ướp trên sofa)
Phương Điểm: bối rối. jpg
Bạch Liễu:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.