Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 418: Dòng thế giới đầu tiên




Edit: Diễm - Beta: Kem Phô Mai
"Chỉ còn hai tọa độ cuối cùng thôi." Ngô Thụy Thư nghiêm mặt đẩy gọng kính, "Theo tính toán của tôi, rất có thể mục tiêu nằm ở hòn đảo biệt lập này, lần sau chúng ta sẽ tiếp cận nó.
"Nếu tôi đoán đúng thì chúng ta sẽ chạm mặt Bạch Lục và đám dị đoan của gã trên hòn đảo, mong mọi người sẵn sàng trong đêm nay, hãy nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát, giờ thì tan họp."
"Rõ!"
Sau khi tan họp.
Sau hai năm giằng co với Bạch Lục và dị đoan, Lục Dịch Trạm đã hình thành thói quen giây trước còn nằm trên giường thì giây sau đã phải trang bị vũ khí hạng nặng để xuất phát làm nhiệm vụ, tóm lại là anh không thể buông lỏng cảnh giác dù chỉ một giây.
Không ngờ cuối cùng mọi chuyện cũng đi đến hồi kết, anh có thể dành thời gian để thở hoặc đơn giản là nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng Lục Dịch Trạm thì ngược lại, đêm nay anh cảm thấy những thứ này thật mơ hồ và mờ mịt, dường như anh chẳng biết nên làm gì.
Anh đã đi đến phòng y tế của Dụ Phù trong vô thức.
Phòng y tế này được dọn dẹp thành một căn phòng trống, đôi khi Lục Dịch Trạm sẽ đến vệ sinh rồi hút thuốc để bình tĩnh một lát.
Đúng, cuối cùng anh cũng biết hút thuốc rồi.
Đội Một có luật cấm hút thuốc, có lần Phương Điểm bắt gặp Lục Dịch Trạm hút thuốc trong phòng y tế của Dụ Phù, chị chỉ im lặng nhìn anh thật lâu, giống như đang quan sát anh một cách tinh tường.
Lục Dịch Trạm sợ đến mức suýt bỏ chạy, nhưng sau đó Phương Điểm lại giơ hai ngón tay về phía anh, cười hỏi: "Còn điếu nào không? Cho chị với."
Phương Điểm cầm điếu thuốc, điềm nhiên châm lửa một cách thuần phục, hai người đều im lặng hút thuốc trong phòng y tế của Dụ Phù.
Khói thuốc lượn lờ quanh mặt chị rồi lại dần bay mất, Lục Dịch Trạm nghe thấy chị bắt đầu nói chuyện trên trời dưới biển, Phương Điểm nhẹ giọng cười: "Luật cấm hút thuốc trong đội Một là do Dụ Phù và những thành viên khác lập ra sau lưng chị."
"Thật ra luật này dành cho chị đó, chị hút thuốc nhiều lắm, họ cứ nói hút thuốc là không tốt cho sức khỏe, còn cảnh báo sau này chắc chắn chị sẽ không chết vì bị dị đoan giết mà là vì hút thuốc quá nhiều."
"Nhưng mà không ngờ." Phương Điểm xoay đầu cười với khuôn mặt ngơ ngác của Lục Dịch Trạm, "Chị còn chưa chết thì họ đã bị dị đoan giết hết rồi."
Phương Điểm chỉ nói mấy lời đã hút xong một điếu, chị lại giơ hai ngón tay lên với Lục Dịch Trạm: "Cho chị thêm điếu nữa đi."
"Hết, hết rồi." Lục Dịch Trạm lắp bắp, "Đó là điếu cuối cùng của em."
Phương Điểm nhướng mày cười khi nhìn điếu thuốc còn chưa châm lửa trên môi Lục Dịch Trạm, sau đó chị nhanh tay lấy điếu thuốc đó khỏi anh một cách hết sức tự nhiên, thậm chí còn quơ qua lại trước mặt Lục Dịch Trạm: "Chị lấy điếu này được không?"
"Dạ, dạ được!" Trái tim Lục Dịch Trạm đập bình bịch, anh cảm thấy hình như mình sắp thăng thiên đến nơi rồi.
"Cảm ơn nha! Chị nghiện thuốc nặng lắm." Phương Điểm thuận tay vỗ vai Lục Dịch Trạm, chị ngậm điếu thuốc vào miệng, răng nanh day day đầu lục rồi cúi đầu châm lửa.
Ngọn lửa này là ánh sáng duy nhất hắt lên sườn mặt của Phương Điểm, giúp chị toát lên vẻ dịu dàng điềm đạm hiếm thấy.
"Thật ra hút thuốc cũng là một hành động khiến con người sa đọa." Lục Dịch Trạm nghe Phương Điểm nói, "Chị thường nghĩ có khi nào Bạch Lục sẽ đóng gói một loại dị đoan gây nghiện vào hộp rồi thả xuống thế giới chúng ta hay không. Loại dị đoan đó lặng lẽ đến mức gần như vô hình, nhưng lại có thể ăn mòn rất nhiều người."
Phương Điểm thổi ra một làn khói trắng: "Giống như chị."
"Thật khó để con người chống lại dục vọng của mình, chị biết chứ, ngay cả việc cai thuốc còn không được thì sao chị còn dám mơ đến chuyện đánh bại Bạch Lục, cậu thấy có nực cười không."
Phương Điểm cúi đầu rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười: "Nhưng thế giới này là vậy, chỉ cần còn một tia hy vọng có thể bảo vệ con người, chỉ cần còn người mong và khuyên chị hãy cai thuốc đi."
"—— thì chị sẽ không thất bại."
Phương Điểm hút xong điếu cuối cùng, chị xoay người vẫy tay với Lục Dịch Trạm: "Cai thuốc đi nhé, Lục Dịch Trạm."
Thật lâu sau đó, Lục Dịch Trạm quả thật không lén đến đây hút thuốc nữa, nhưng có lẽ vì đêm nay là đêm trước trận chiến quan trọng nên Lục Dịch Trạm mới phập phồng lo lắng như thế. Cuối cùng anh vẫn không nhịn được nên mới đến nơi này, còn lặng lẽ tự châm cho mình một điếu.
Nhưng chỉ vừa mới châm lửa thì cửa phòng y tế sau lưng đã bị mở ra, Lục Dịch Trạm ngậm điếu thuốc đang cháy quay đầu liền thấy Phương Điểm đứng đó cười với mình, chị vô tư bước đến cạnh anh: "Còn không? Cho chị một điếu với."
Lục Dịch Trạm: "..."
Sao chị ấy cứ luôn miệng nói cai thuốc mà mỗi lần bắt gặp anh thế này là lại tự nhiên mở miệng xin một điếu vậy nhỉ?
Phương Điểm ngẩng đầu nhìn anh, ánh trăng ngoài cửa sổ phản chiếu trong đáy mắt chị, chị nhỏe miệng cười, nhẹ nhàng hất mái tóc đuôi ngựa ra sau: "Cậu cao lên đó Lục Dịch Trạm, lúc mới vào đội cậu chỉ tương đương với Tiểu Ngô thôi, ôi trời, bây giờ chị phải là người ngưỡng mộ cậu mới đúng."
"Khả năng đối chiến cũng xuất sắc lắm, cậu thật sự trưởng thành rồi."
Giống như đã biết trước việc Phương Điểm sẽ xuất hiện rồi xòe tay xin thuốc, Lục Dịch Trạm vốn mang theo một gói thuốc lá đầy đủ nhưng sau khi nghe Phương Điểm nói vậy thì ngơ ngác một hồi, ma xui quỷ khiến đáp: "... Hết thuốc rồi, em còn có một điếu thôi."
Anh biết Phương Điểm sẽ làm gì nếu cả hai chỉ còn một điếu thuốc.
Chị sẽ cứ thế mà rút điếu thuốc trên miệng anh ra hút, vậy nghĩa là gián tiếp...
Nhưng Lục Dịch Trạm còn chưa nghĩ ngợi được gì thì đồng tử đã co rụt.
Phương Điểm dùng hai ngón tay rút điếu thuốc ra khỏi môi Lục Dịch Trạm, sau đó chị tiến lên từng bước rồi kiếng chân vòng một tay qua cổ anh, cuối cùng là nhắm mắt lại hôn anh.
—— họ đang hôn môi.
Gió đêm bên ngoài thổi vào phòng y tế trống rỗng, thổi đến sườn mặt ngơ ngác của Lục Dịch Trạm khi nhìn dáng vẻ đang nhắm mắt của Phương Điểm. Sau khoảng mười lăm giây thì cuối cùng Phương Điểm cũng lùi lại, chị ung dung rút hộp thuốc lá khỏi túi Lục Dịch Trạm sau đó nhét điếu thuốc vừa giật khỏi anh về lại môi anh.
Trong lúc đang đấu tranh tư tưởng, Lục Dịch Trạm còn ung dung nghĩ ——
Ồ, thì ra Phương Điểm đã biết mình mang dư thuốc lá.
Vậy nghĩa là chị biết rõ nếu hút điếu thuốc trên môi Lục Dịch Trạm thì hai người sẽ hôn gián tiếp, cho nên mới trực tiếp hôn anh hả...
Ủa là sao?! Có gì lạ lạ thì phải!
Tại sao chị ấy lại hôn mình!!!
"Cậu thích chị bao lâu rồi?" Phương Điểm bỗng hỏi.
Lục Dịch Trạm trả lời theo bản năng: "Hai năm ba tháng lẻ tám ngày!"
"Từ lúc đó à..." Phương Điểm xoa cằm, "Nghĩa là vừa gặp đã thích?"
Lục Dịch Trạm đổ đầy mồ hôi lạnh, khuôn mặt đỏ ửng như quả cà: "... Thì, đúng vậy, thế Đội trưởng Phương biết từ khi nào?"
Phương Điểm cúi đầu trầm ngâm: "Từ khi cậu vào Đội."
Lục Dịch Trạm: "!!!"
Biết sớm vậy á!!
Cảm giác thẹn thùng dấy lên trong lòng Lục Dịch Trạm, anh ôm khuôn mặt đang nóng lên của mình, hận không thể đào cái hố chui xuống: "Vậy tại sao chị lại vờ như không biết khi em nhận thanh trọng kiếm đó làm vũ khí kỹ năng..."
"Thì tại cậu không chịu nói thẳng, với nhìn cậu cũng không muốn nói lắm." Phương Điểm gãi đầu, "Chị có yêu đương bao giờ đâu, cho nên mới im lặng để giữ thể diện cho cậu."
"Vậy, vậy mới nãy..." Lục Dịch Trạm lắp bắp.
Phương Điểm trịnh trọng nói: "Vì chị nghĩ có lẽ mai mình sẽ chết, nhìn bộ dạng khi nãy của cậu trông cũng sẵn sàng rồi nên chị mới hôn đó."
Lục Dịch Trạm che mặt, anh im lặng đứng đó như hai chân đã bị chôn xuống đất.
Phương Điểm bên cạnh ngậm điếu thuốc chưa châm lửa lên môi, chị im lặng hồi lâu thì rũ mi xuống, nhẹ giọng nói: "Nếu cậu không muốn thì cho chị xin lỗi."
Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Không phải không muốn..."
Quan trọng hơn là anh thích người ta trước, lại còn bị Phương Điểm phát hiện...
Não ơi đừng nghĩ nữa mà!! Nhục muốn chết!
Phương Điểm nghiêng mặt nhìn anh: "Vậy nếu cậu muốn thì tụi mình hôn lại nhé? Không thôi mai chết thì..."
Lục Dịch Trạm lập tức lấy hết can đảm chạm lên khuôn mặt đỏ ửng của Phương Điểm rồi hôn chị, ngăn không cho chị tiếp tục nói nữa.
Phương Điểm im lặng hồi lâu.
Chị chậm rãi nhắm mắt lại.
Chờ đến khi Phương Điểm đi mất thì Lục Dịch Trạm liền mở cửa sổ phòng y tế của Dụ Phù ra để gió lạnh thổi cho đầu óc mình tỉnh táo lại, nhưng cuối cùng vẫn lân lân cùng tay cùng chân bước khỏi phòng. Anh vừa đi vừa tự an ủi chỉ là hôn thôi mà, sao phải ngượng vậy chứ.
Không ngờ chỉ vừa bước ra phòng y tế, Lục Dịch Trạm liền chạm mặt Sầm Bất Minh với biểu cảm hết sức vi diệu.
Lục Dịch Trạm:...
Thấy Lục Dịch Trạm đang xấu hổ đến mức sắp hóa đá thì Sầm Bất Minh mới từ bi dời mắt: "Ngày mai đội Hai sẽ phụ trách dọn dẹp những tọa độ các anh đã xử lý trước đó."
Nghe hắn đề cập đến việc công, Lục Dịch Trạm lập tức hoàn hồn: "Có chuyện gì à?"
Sầm Bất Minh trầm mặc: "Ngày mai các anh có bao nhiêu phần trăm sống sót?"
Lục Dịch Trạm sửng sốt.
Mặc dù hai người từng bàn vô số công việc sau khi Sầm Bất Minh trở thành Đội phó đội Hai nhưng họ vẫn có quá nhiều quan điểm khác biệt, trước đó họ từng trải qua biết bao sinh tử, cuối cùng vẫn không thể giải tỏa khúc mắc này. Lục Dịch Trạm sẽ không kết giao với người không cùng quan điểm với mình.
Mà Sầm Bất Minh cũng là người như thế.
Hai người họ sẽ không bàn chuyện gì khác ngoài công việc, và cũng sẽ không có mối quan hệ nào ngoài đồng nghiệp.
Cho nên Lục Dịch Trạm mới bất ngờ khi nghe được câu quan tâm của Sầm Bất Minh.
Sầm Bất Minh nghiêng mặt lạnh giọng: "Đừng có nhìn tôi bằng cái mặt đó, tôi tò mò chỉ để tiện đường ghé nhặt xác anh thôi."
Lục Dịch Trạm cười nhẹ, sau khi suy nghĩ một chút mới trả lời: "Có bao nhiêu phần trăm sống à? Thật ra tôi cũng không biết mình có cơ hội sống không nữa."
Sầm Bất Minh trầm mặc hồi lâu mới khoanh tay nói: "... Lục Dịch Trạm, nếu ngày mai anh không muốn đi thì tôi có thể xin thế chỗ anh..."
"Sao đột nhiên Đội phó Sầm lại làm thế vì tôi?" Lục Dịch Trạm nhướng mày nghi hoặc, "Quan hệ của chúng ta... đâu thân đến mức này."
Sầm Bất Minh bỗng xoay đầu lại, hắn ta bước đến nắm lấy tay Lục Dịch Trạm rồi chất vấn bằng giọng nói tức giận: "Vậy tại sao anh lại cõng tôi chạy khỏi nhà máy Hoa Hồng, tại sao anh lại chắn trước tôi trong lần thi đấu đó?"
"Tại sao anh lại muốn gạt tôi, tại sao lại nói dối tôi để tôi hận anh!"
"Quan hệ khi ấy của chúng ta cũng không thân đến mức đó đâu, Đội trưởng Lục Dịch Trạm!"
Lục Dịch Trạm cúi đầu nhìn con mắt trái bị bịt lại cùng khuôn mặt đỏ ngầu vì giận dữ và thở gấp của Sầm Bất Minh, sau khi ung dung đẩy vai Sầm Bất Minh ra thì mới tựa lưng vào tường, nhẹ giọng nói: "Cậu biết rồi à."
"Biết từ lâu rồi." Sầm Bất Minh nhăn mặt, lạnh nhạt đáp, "Lục Dịch Trạm, tôi rất chán ghét anh, nhưng tôi không muốn mắc nợ người khác, cho nên tôi rất sẵn lòng đi chết thay anh nếu anh muốn."
Lục Dịch Trạm thong thả ngẩng đầu lên: "Vậy nếu tôi muốn cậu thay tôi sống thật tốt thì sao?"
Đồng tử Sầm Bất Minh con rụt lại.
"Đúng là quan hệ của chúng ta không thân thiết đến vậy, nhưng tôi lớn hơn cậu một tuổi, tốt xấu gì cũng được tính là một nửa tiền bối của cậu." Lục Dịch Trạm vừa cười vừa sửa lại đồng phục, "Đương nhiên tiền bối phải cứu tiểu bối chứ."
Sầm Bất Minh cười lạnh: "Cái gì mà tiền bối tiểu bối? Anh không biết xấu hổ à Lục Dịch Trạm, đúng ra tiền bối của tôi phải là những đội viên đội Hai..."
Hai người lại rơi vào im lặng.
Sầm Bất Minh đã tố cáo ý đồ tạo phản của những vị tiền bối Đội hai của mình và họ đều bị phán xử.
"Tôi không ép cậu nhận tôi làm tiền bối." Lục Dịch Trạm ngẩng đầu cười rồi vỗ nhẹ lên vai Sầm Bất Minh, "Nhưng giờ các tiền bối chính thức của cậu đều đang vắng mặt nên nếu cậu không chê, tôi có thể tạm thời thế vào vị trí này."
Sầm Bất Minh nhăn mày hất tay Lục Dịch Trạm ra khỏi vai mình: "Nói nhảm, đừng có nhét chữ vào miệng tôi, ai cần anh làm tiền bối?"
Lục Dịch Trạm đăm chiêu nhìn hắn: "Vậy hả? Thế sao tôi nhớ lúc chúng ta nằm chung phòng bệnh, không biết người nào cứ tối đến là luôn miệng khóc lóc bảo muốn có tiền bối..."
Sầm Bất Minh nhíu mày: "Bịa tiếp đi xem tôi có giết anh không."
"Trời ơi, lúc trước thì ôm chăn khóc lóc mấy hồi, sao giờ lại thành thế này?" Lục Dịch Trạm lắc đầu như đang tiếc nuối, "Thì ra đứa nhỏ nào trưởng thành rồi cũng hung hăng như vậy."
Sầm - bị Lục Dịch Trạm vô tư nhận là tiền bối - Bất Minh: "..."
Đáng ra hắn không nên phí công đến nói chuyện với người này.
Lục Dịch Trạm nói xong liền xoay người rời đi, nhưng anh vừa bước được một nửa thì nghe thấy giọng nói lí nhí sau lưng:
"Sư huynh."
Lục Dịch Trạm khựng lại, đây là giọng của Sầm Bất Minh.
Sầm Bất Minh im lặng một hồi mới nói: "Tôi sẽ không khóc cho anh nếu anh chết đâu đấy."
Lục Dịch Trạm không quay đầu lại mà chỉ vẫy tay cười đáp: "Vậy cũng được."
Đội Thập Tự Thẩm Phán xuất phát đến hòn đảo biệt lập đó ngay hôm sau, đội Một có nhiệm vụ càn quét trên đất liền còn đội Hai thì vây quanh ngoài hòn đảo.
Đây là một hòn đảo biệt lập nằm trên vùng biển u ám đen tuyền, quanh đây không có bất cứ hòn đảo nhỏ nào khiến nó giống như trung tâm của hố đen vũ trụ. Gió biển và sóng lớn điên cuồng khiến tàu của họ không thể đến gần hòn đảo, dưới mặt biển đen bao la này còn có những con quái vật lượn lờ như chúng có thể nuốt chửng họ bất cứ lúc nào.
Đã có không ít người hy sinh khi nhóm Phương Điểm đặt chân lên đất liền.
Có một đền thờ rộng lớn ngay trên đảo, mà Bạch Lục lại đang ngồi chống cằm trước chiếc bàn đá phía xa, gã cười ngay khi nhìn thấy họ: "Cuối cùng bọn mi cũng đến, ta chờ lâu đến mức sắp ngủ luôn đây này."
Phương Điểm im lặng nhìn Bạch Lục, chị bước từng bước về phía trước: "Bọn tôi đã thắng trò chơi của ông."
"Không, bọn mi thua rồi." Bạch Lục nhướng mày cười, "Bởi vì bọn mi sẽ thắng khi phá hủy được [Tháp] của ta, nhưng bọn mi chỉ mới đến mà thôi."
"Đây là đền thờ của ta, bọn mi không thể phá hủy nó, ngay cả ta cũng vậy."
Ngô Thụy Thư tức giận nói: "Khốn kiếp! Thế thì khác gì bọn tôi không thể thắng ông ngay từ đầu!"
Bạch Lục lười biếng gõ tay lên bàn đá: "Không, ta hy vọng bọn mi có thể thắng ta rồi hủy diệt đền thờ này, tiếc rằng bọn mi không làm được."
"Nhưng bọn tôi cũng không thua." Phương Điểm hạ giọng, lạnh lùng đáp, "Ông cũng không thể tấn công Cục Xử Lí Dị Đoan, bởi vì tôi đã mang tất cả dị đoan và các đội viên đến đây."
"Mi đã mang toàn bộ Cục Xử Lí Dị Đoan đến đền thờ của ta sao? Ồ, ta đoán đã có nhiều người mạo hiểm đến chết nhỉ?" Bạch Lục thoáng lộ ra vẻ tán thưởng, "Ta không thể phá hủy đền thờ của mình nên bọn mi cũng không thua trò chơi."
"Một màn lật kèo thật ngoạn mục. Phương Điểm, quả nhiên mi chính là con người ưu tú nhất từ trước đến nay, một nhà lãnh đạo vừa tàn nhẫn mà cũng rất nhân từ."
"Mi chưa bao giờ chiến thắng, nhưng cũng chưa từng bại trận trong trò chơi này, dục vọng của mi vẫn kiên định như vậy." Bạch Lục nâng mắt nhìn Phương Điểm rồi đứng lên, gã cười bảo, "—— mi muốn Tà Thần là ta bị vây hãm trong trò chơi với mi, mi muốn cứu càng nhiều người ở các dòng thế giới khác càng tốt."
"Ta tò mò lắm đấy, mi nhận ra sự hiện diện của các dòng thế giới từ khi nào thế? Những thứ đó thuộc phạm vi của [Thần] kia mà, làm sao mi biết được?"
Phương Điểm ung dung cười: "Đoán thôi! Ông luôn mang cái bộ dạng lúc nào cũng sẵn sàng bỏ đi, tôi thấy chắc vẫn còn chỗ có thể khiến ông vui vẻ khi một đi không trở lại."
"Cho dù mi chưa từng gặp con người trong những dòng thế giới đó, không quen biết chúng là ai, thậm chí còn chẳng hiểu quy luật vận hành của những dòng thế giới kia." Bạch Lục bước từng bước xuống thần điện, gã nhìn Phương Điểm bằng ánh mắt và nụ cười vô cùng hứng thú, "Mi vẫn muốn hy sinh để giúp chúng, cùng đội viên của mi mạo hiểm để cứu chúng."
"Tại sao vậy, Phương Điểm?"
"Mi còn không có quan hệ thân thiết gì với chúng, vậy thì tại sao mi lại có dục vọng mãnh liệt như thần thánh đến vậy, chỉ để cứu vớt con người sao?"
Phương Điểm nhìn Bạch Lục đang bước xuống từ trên cao, chị ngẩng cao đầu, thẳng thắng đáp: "Thật ra tôi không nghĩ mình sẽ cứu họ."
"Tôi chỉ cảm thấy họ không nên trở thành đồ chơi của ông."
"Nhưng nếu chúng muốn thì sao?" Bạch Lục giang rộng hai tay, "Mỗi ngày ta đều nhận được rất nhiều lời cầu nguyện, chúng muốn ta đến những dòng thế giới đó và thực hiện dục vọng của chúng, mang đến vô số thứ tà ác."
Gió biển lạnh lẽo thổi bay mái tóc dài của Phương Điểm, chị bình tĩnh nói: "Chơi một trò chơi với tôi chứ?"
Bạch Lục chớp mắt: "Trò gì nào?"
Phương Điểm cười rộ: "Cho dù ông có kéo con người ở những dòng thế giới khác vào trò chơi của ông, trao cho họ bất cứ loại kỹ năng hay vũ khí nào dựa trên dục vọng của họ, mặc họ chém giết tàn sát lẫn nhau, khuyến khích họ đánh bạc, phạm tội, khiến những người chơi đó yêu thích trò chơi và dị đoan thì cuối cùng ——"
"Ông rồi cũng sẽ thất bại trước họ, thất bại bởi nhân tính."
Bạch Lục im lặng, giây sau gã lại cười nhẹ: "Tốt lắm, được, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của mi, cùng mi chơi trò chơi này."
"Ta sẽ mang trò chơi ra hiện thực, mỗi khi con người nảy sinh dục vọng và cầu nguyện với Tà Thần, chúng sẽ đăng nhập vào trò chơi ngay khi buông lời ước nguyện. Ta cũng sẽ trao cho chúng kỹ năng dựa trên dục vọng, để chúng có thể chống đỡ và sống sót trong trò chơi."
"Đồng thời để con người có thể giúp đỡ lẫn nhau như mi nói, ta sẽ để chúng có thể nhìn thấy nhau khi có người đăng nhập vào phó bản trò chơi, chúng cũng có thể trợ giúp đối phương bằng cách trao đi tài nguyên của mình."
Bạch Lục cười: "Từ giờ trở đi, trò chơi này của ta sẽ được vận hành trên tất cả các dòng thế giới."
"Điều kiện phân định thắng thua chính là —— số lượng dị đoan bên ngoài thế giới thực. Nếu toàn bộ thế giới bị dị đoan ô nhiễm thì ta thắng, không bị ô nhiễm thì mi thắng, cả thế giới đều là [Tháp] của chúng ta, thế nào?"
Phương Điểm nhăn mày phản bác: "Vậy thì thời gian phòng thủ [Tháp] là vô hạn, chúng tôi càng khó thắng hơn."
"À phải." Bạch Lục chống cằm suy tư một lát, sau đó gã vừa cười vừa trả lời, "Hay là thế này, ta sẽ không tham gia trò chơi, ta cũng sẽ không nhúng tay vào trò chơi và hiện thực của bất cứ dòng thế giới nào."
Lần này hai mắt Phương Điểm sáng rực lên: "Thật sao?"
Không có sự tồn tại như bug là Bạch Lục thì trò chơi sẽ dễ thở hơn nhiều!
"Thật, nhưng đồng thời." Bạch Lục nở một nụ cười âm trầm, "Ta sẽ tạo ra một phái sinh của mình ở từng dòng thế giới, tất nhiên nó cũng là con người như bọn mi nên khả năng chiến đấu chỉ dừng lại ở ngưỡng phàm nhân. Hơn nữa, ngoại hình của nó sẽ giống hệt ta nên bọn mi có thể dễ dàng tìm được."
"Phái sinh này chính là đồng hồ cát của hai phe, cũng là thời hạn của bọn mi. Nếu bọn mi giết được nó thì trò chơi kết thúc, nếu thế giới không bị dị đoan ô nhiễm thì bọn mi thắng, còn lại thì ta thắng."
Điều kiện chiến thắng trò chơi này nghe như một giấc mơ hão huyền, Phương Điểm biết tính tình và lối suy nghĩ của Bạch Lục sẽ không dừng lại ở một trò chơi nghe có vẻ đơn giản như vậy, cho nên chị cảnh giác hỏi: "Chúng tôi phải làm gì?"
"bọn mi phải làm gì à?" Bạch Lục nở một nụ cười ranh mãnh, "Tất nhiên là ngồi ở đền thờ này nhìn kết cục rồi, và cùng chơi trò chơi với ta nữa."
"Ta sẽ thiết lập sự tồn tại của bọn mi ở từng dòng thế giới, tất nhiên bọn mi ở mỗi dòng thế giới đều không giống nhau, nhưng ta sẽ hợp nhất linh hồn của bọn mi, hay nói cách khác ——"
Bạch Lục thờ ơ cười: "Cho dù có đi qua bao nhiêu dòng thế giới thì linh hồn của bọn mi vẫn là một."
"Nếu ai trong bọn mi bị phái sinh của ta dụ dỗ bán linh hồn mình cho nó thì linh hồn của bọn mi sẽ bị hủy diệt, trở thành một pho tượng đá trong thần điện của ta và không bao giờ có cơ hội trở về."
"Lúc đó ta vẫn sẽ chuyển linh hồn bọn mi vào những dòng thế giới khác như phái sinh của ta, nhưng bọn mi sẽ chẳng nhớ gì như những NPC đã bị xóa dữ liệu và lập trình lại, mỗi khi bọn mi đăng nhập vào một dòng thế giới sẽ là một màn chơi mới."
Bạch Lục mỉm cười nhìn Phương Điểm từ trên bậc thang cao vút: "Đội trưởng Phương, phần thưởng khi mi đến được đền thờ của ta và cũng để trò chơi trở nên thú vị hơn chính là kỹ năng của các thành viên [Đội Thập Tự Thẩm Phán]. Ta sẽ ban cho bọn mi kỹ năng cấp Thần, vậy thì bọn mi sẽ có lợi thế khi đối đầu với ta."
"Nhưng mi biết đó, sở hữu kỹ năng cấp Thần và có thể đăng nhập vào những dòng thế giới khác đều có cái giá của nó."
Phương Điểm hỏi: "Tôi phải trả giá gì?"
Bạch Liễu mỉm cười: "Đau khổ."
Ngô Thụy Thư và Lục Dịch Trạm đồng loạt nhìn về phía Phương Điểm, nhưng Phương Điểm lại giơ tay ngăn họ lại, chị chỉ lạnh nhạt gật đầu "Được, tôi đồng ý."
"Ông trao kỹ năng cho họ trước đi."
Bạch Lục điểm nhẹ vào không trung: "Ngô Thụy Thư, kỹ năng Trận Đồ Thái Cực Bát Quái có thể vô hiệu tất cả kỹ năng công kích và phản đòn."
"Tô Lan, kỹ năng Chồng Chất Dòng Thế Giới, có thể chồng hai dòng thời gian lại trong một khoảng ngắn."
"Nhâm Vũ Tín, kỹ năng Chồng Ký Ức, có thể sửa đổi ký ức của tất cả sinh vật trên thế giới, sẽ không ai nhớ và tìm được manh mối liên quan đến sự kiện đã xảy ra. Nhưng ở mỗi dòng thế giới, mi chỉ được dùng ba lần."
"..."
"Cuối cùng, ta sẽ ban cho bọn mi hai kỹ năng có thể quyết định hướng đi của trò chơi." Bạch Lục nở một nụ cười sâu hoắm, "Đầu tiên chính là [Lắng nghe vài lời của Thần]."
"Tuy ta không nhúng tay vào bất cứ dòng thế giới nào nhưng ta chính là người thiết kế bối cảnh, kịch bản và trò chơi này, ta cũng lợi dụng trò chơi để chơi đùa với bọn mi và thả dị đoan ra ngoài thế giới thực. Ta sẽ làm mọi thứ để thế giới đó đi vào con đường ta mong muốn."
"Nhưng vậy thì còn gì thú vị nữa."
Bạch Lục lại chỉ vào Lục Dịch Trạm, cười nói: "—— cho nên kỹ năng này của mi có thể nhìn được hành động tiếp theo của ta, nhờ nó mà bọn mi cũng có thể chạy đến ngăn cản ta, nói đúng hơn thì đây là kỹ năng của nhà tiên tri đấy."
"Và kỹ năng cuối cùng chính là —— Phán Xử Tà Thần."
"Kỹ năng này có thể phán xử tất cả dị đoan ở bất cứ dòng thế giới nào có liên quan đến Tà Thần, bao gồm cả ta."
"bọn mi sẽ biết nhược điểm của dị đoan sau khi phán xử chúng, chúng cũng sẽ càng bị suy yếu, cho dù dị đoan có mạnh thế nào thì bọn mi đều có thể dùng kỹ năng này để thu phục chúng."
Ngô Thụy Thư phản ứng rất nhanh, y lập tức nhìn chằm chằm Bạch Lục, thẳng thắng nói: "Ông chỉ mới ban sáu kỹ năng, kỹ năng của Đội trưởng Phương thì sao."
Khóe miệng Bạch Lục dần cong lên: "Cô ta không có kỹ năng."
"Bởi vì cô ta cũng giống như ta, đều là những kẻ sánh ngang với [Thần] nên sẽ không trực tiếp tham gia trò chơi."
Dường như Phương Điểm đã đoán được từ trước, chị bình tĩnh cầm trọng kiếm tiến lên bậc thang đền thờ: "Kỹ năng ông ban không tồi, tôi cũng phải trả giá sao cho xứng mới được."
"Đội trưởng Phương ——!!" Ngô Thụy Thư cuống cuồng chuẩn bị chạy đến chỗ chị.
Phương Điểm nói mà không quay đầu: "Đội phó Ngô, đứng đó chờ lệnh của chị đi."
Ngô Thụy Thư cắn răng dừng bước.
"Ta sẽ để bọn mi và Đội trưởng Phương tạm biệt nhau trước khi chúng ta bắt đầu trò chơi giữa các dòng thế giới này." Bạch Lục hơi cúi người, "Nào, nói lời cuối đi."
Lục Dịch Trạm vẫn không di chuyển, anh chỉ đứng im nhìn bóng dáng Phương Điểm bước từng bước lên thần điện. Gió biển thổi đến khiến mái tóc đuôi ngựa của chị bay tán loạn, cảm xúc này hệt như khi gió trời cắt vào mặt anh đêm qua.
Anh siết tay thành nắm đấm.
Giữa đền thờ tối đen là một hồ nước sâu thông xuống biển, có vô số sinh vật biển không biết tên đang bơi lội bên dưới, hồ nước này ngăn cách với lòng biển bằng bốn cây cột như bốn thanh xà tựa xiềng xích.
"Lâu quá đấy." Bạch Lục nhìn Phương Điểm, "Ngoại trừ ta, mi chính là người duy nhất có tư cách đặt chân vào nơi này."
Phương Điểm bình tĩnh nhìn xuống hồ: "Ông muốn giam tôi xuống đây sao?"
"Tất nhiên là không rồi." Bạch Lục cười đáp, "Mi chính là sự tồn tại gần với thần thánh nhất, giam mi vào hồ thì không thể hiện được sự tôn trọng đâu. Ta sẽ giam mi xuống đáy biển."
"Và Đội trưởng Phương à, ta biết rằng dù có giam giữ cũng sẽ chẳng thể khiến mi đau khổ."
"Dục vọng của mi kiên định đến mức ta không thể lý giải nổi, ngay cả khi tận mắt nhìn đồng đội bỏ mạng, bị phản bội, bị vô số dị đoan tấn công đều không khiến mi cảm thấy đau đớn, dục vọng của mi vẫn không hề thay đổi." Bạch Lục tỏ ra rầu rĩ, "Ta đã nghĩ rất lâu, cuối cùng mới tìm được trò chơi khiến mi đau khổ."
Phương Điểm nhướng mày, thản nhiên nói với Bạch Lục: "Là trò gì?"
"Ta sẽ xóa toàn bộ ký ức của mi ở mỗi dòng thế giới, ta sẽ cho mi trở thành một con người bình thường có gia đình đầm ấm, vẻ ngoài ưu tú và bộ óc siêu việt, ta sẽ để mi có được tình thương và biết thế nào là hạnh phúc." Bạch Lục mỉm cười nhìn Phương Điểm, gã trầm giọng nói, "Sau đó ta sẽ cho mi chết đi."
"Mỗi khi màn chơi ở một dòng thế giới kết thúc, nếu Đội Thập Tự Thẩm Phán bại trận, ta sẽ đưa người mi yêu xuống đền thờ này, mang linh hồn chúng đến trước mặt mi rồi nói với chúng rằng vì mi yêu chúng nên ta phải đập nát linh hồn chúng, khiến chúng đau đớn đến khi hóa thành tro tàn ——"
"—— và mãi mãi không thể tái sinh."
Tuy Bạch Lục không thể thấy rõ vẻ mặt của Phương Điểm nhưng gã vẫn vừa nói vừa cười: "Rồi ta lại bắt đầu một màn chơi mới ở dòng thế giới tiếp theo, mi vẫn tiếp tục bị ta xóa sạch ký ức và yêu một người khác."
"Mi sẽ lại chứng kiến ta hủy diệt linh hồn chúng chỉ bởi vì mi yêu chúng."
"Còn ta sẽ đứng đây hưởng thụ sự đau khổ của mi khi một màn chơi mới bắt đầu."
Bạch Lục cười hỏi: "Sao nào Đội trưởng Phương, mi có nguyện ý trả cái giá này không?"
Phương Điểm ngẩng đầu, vô cảm đáp lại: "Được, tôi đồng ý trả cái giá này."
Lục Dịch Trạm chỉ đứng chờ hơn mười phút dưới đền thờ mà cứ như đợi gần nửa thế kỷ, lúc nhìn lên thấy Phương Điểm đang bình thản bước xuống cầu thang thì anh mới thở phào một hơi.
Nhưng Phương Điểm vừa bước xuống nửa cầu thang thì bỗng nhấc trọng kiếm lên nhảy xuống dưới, Lục Dịch Trạm chỉ kịp thấy mái tóc đuôi ngựa của Phương Điểm nhẹ nhàng tung bay theo chiều gió.
Sau đó chị mang cả thanh trọng kiếm khổng lồ lao vào vòng tay Lục Dịch Trạm.
Lục Dịch Trạm lùi về sau vài bước vì lực đẩy nhưng vẫn vững vàng ôm được chị.
Phương Điểm ôm chặt anh rồi úp mặt vào vai Lục Dịch Trạm, Lục Dịch Trạm bị siết đến mức kêu đau nhưng rất nhanh sau đó anh đã nhận ra Phương Điểm còn đau khổ hơn vạn lần.
Cảm giác này chỉ tồn tại trong phút chốc, Phương Điểm buông hai cánh tay đang ôm chặt Lục Dịch Trạm ra.
Lục Dịch Trạm nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Phương Điểm bên tai: "Lục Dịch Trạm à."
"—— sau này ở mỗi dòng thế giới, nhớ là hãy né chị ra càng xa càng tốt nha."
"Làm ơn, đừng để chị yêu cậu một lần nào nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.