Edit: HwH - Beta: Kem Phô Mai
Bạch Lục đứng trên bậc thang cao nhất của đền thờ, Lục Dịch Trạm ôm chặt Phương Điểm trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên. Gió thổi khiến mái tóc dài của Bạch Lục tung bay, cổ áo phấp phới che khuất biểu cảm của gã.
Lục Dịch Trạm chỉ nhìn thấy gã đang cười, mỉm cười nói: "Ta sẽ thiết kế điểm lưu trữ ở mỗi dòng thế giới và đưa bọn mi đến đó."
"Sẵn sàng chưa?"
Lục Dịch Trạm nghe Phương Điểm trong lòng khẽ khàng nói: "Sẵn sàng rồi."
Bạch Lục mỉm cười: "Vậy thì bắt đầu trò chơi thôi."
"Đăng nhập dòng thế giới số 0002."
Lục Dịch Trạm chỉ cảm thấy đền thờ dưới chân mình sụp đổ, tất cả mọi người rơi xuống biển. Phương Điểm trong lòng anh và anh dần dần trôi ra xa trong nước. Lục Dịch Trạm dù cố gắng đến đâu cũng không thể nắm chặt tay chị. Anh bất lực siết chặt tay Phương Điểm, nhìn chằm chằm vào Phương Điểm nhắm mắt dưới nước.
... Nếu lúc này buông tay, có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể ở bên chị nữa.
Khi Lục Dịch Trạm tỉnh lại, anh đã ở trong văn phòng Cục Xử Lí Dị Đoan.
Lục Dịch Trạm bàng hoàng nhận ra mọi thứ xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, đứng dậy lảo đảo đi hai bước. Anh mơ hồ nhớ ra mình có chuyện quan trọng phải làm, nhưng lại không thể nhớ ra đó là gì.
Có đội viên lướt qua anh, gật đầu cúi chào khi nhìn thấy anh: "Chào đội phó Lục!"
Lục Dịch Trạm chậm rãi phản ứng, anh cúi xuống nhìn huy hiệu trên ngực trái bộ đồng phục, trên đó có ghi -- [Đội phó đội Một: Lục Dịch Trạm].
... Có chỗ nào đó là lạ...
Hình như anh không nên là đội phó.
Đội phó là... là ai nhỉ?
Lục Dịch Trạm mang vẻ mặt hoang mang không thể lấy lại bình tĩnh bước vào văn phòng đội trưởng đội Một, vừa mở cửa, anh thấy Ngô Thụy Thư quay lại nhìn anh từ phía sau bàn làm việc, trên bàn có một tấm biển ghi: [Đội trưởng đội Một: Ngô Thụy Thư].
"Đội phó Lục, có chuyện gì vậy?" Ngô Thụy Thư đẩy kính, nghiêm túc hỏi anh.
Vẻ mặt Lục Dịch Trạm ngơ ngác lắc đầu, bước ra ngoài, anh nghe thấy trong đầu mình lóe lên một âm thanh điện tử kỳ lạ:
[Hệ thống thông báo: Phát hiện ra ham muốn, chúc mừng người chơi Lục Dịch Trạm đăng nhập trò chơi.]
[Đang tải trò chơi....]
Cho đến khi Lục Dịch Trạm cửu tử nhất sinh qua ải trò chơi đầu tiên, nhận được kỹ năng cá nhân Tiên Tri của mình, anh vẫn ngồi ngơ ngác trong đại sảnh đông đúc, nước mắt vô thức tuôn rơi.
Anh nhớ ra rồi, tất cả mọi thứ, anh nhớ ra hết rồi.
Sự tồn tại của Phương Điểm đã bị Bạch Lục hoàn toàn xóa sổ.
Đội Thập Tự Thẩm Phán không còn tồn tại trên thế giới này, thậm chí anh không biết những đồng đội còn lại đã đi đâu, mọi người anh gặp dường như đều đang tận hưởng trò chơi với Tà Thần, mà Tà Thần mỉm cười viết trong lời tiên đoán cho anh:
[Ở dòng thế giới thứ 658, tất cả bọn mi phán xử sẽ bán linh hồn cho Bạch Lục phái sinh của ta.]
[— Đó sẽ là dòng thế giới cuối cùng của bọn mi.]
Lục Dịch Trạm chống tay lên đầu gối đứng dậy, anh cúi đầu, mắt đỏ hoe –
— Anh phải lập tức tìm Bạch Lục, rồi giết gã.
Anh tuyệt đối không để lời tiên đoán này thành hiện thực!
"Đội phó Lục." Ngô Thụy Thư quay sang Lục Dịch Trạm, vẻ mặt nghiêm túc, "Tập trung, hôm nay chúng ta sẽ đi truy tìm một dị đoan nguy hiểm cấp độ gần đỏ, địa điểm ở trại trẻ mồ côi."
Đêm qua Lục Dịch Trạm thức trắng đêm chơi trò chơi, giờ trông có vẻ uể oải nhưng vẫn gượng dậy gật đầu: "Rõ!"
Ngô Thụy Thư cau mày nhìn Lục Dịch Trạm một lúc: "Lục Dịch Trạm, dạo này cậu có vẻ... quá liều mạng?"
"Trong vòng một tuần, một mình dẫn đội bắt giữ 127 dị đoan cấp độ đỏ nguy hiểm cao, nếu hôm nay không ổn thì cứ về nghỉ ngơi trước đi?"
"Không thể!" Lục Dịch Trạm gần như gào lên cắt ngang lời Ngô Thụy Thư, "Tuyệt đối không thể nghỉ ngơi!"
Anh là người nắm rõ nhất về kế hoạch Bạch Lục, nếu anh nghỉ ngơi, mọi người đều có thể gặp nguy hiểm.
Ngô Thụy Thư im lặng đẩy đẩy kính: "Là đội trưởng của cậu, anh vẫn hy vọng cậu có thể cân bằng hợp lý giữa công việc và cuộc sống. Ngoài ra thông tin liên quan đến cái tên [Bạch Lục] mà trước đây chú yêu cầu anh tra cứu, anh đã tổng hợp và gửi cho cậu rồi."
"Ở trại trẻ mồ côi chúng ta đến hôm nay có một đứa trẻ tên Bạch Lục, mười sáu tuổi, anh không chắc có phải là người cậu đang tìm không."
Lục Dịch Trạm nhíu mày: "Có ảnh không?"
"Chỉ có ảnh chụp chung, nhưng đã bốn năm trước rồi." Ngô Thụy Thư nói, "Nếu hôm nay cậu muốn đi, có thể trực tiếp xác minh."
Lục Dịch Trạm cau mày gật đầu.
Ngô Thụy Thư quay người chuẩn bị đi, khi đẩy cửa, y khựng lại: "Anh cảm nhận được cậu có ác ý tột độ với người tên [Bạch Lục] mà cậu đang tìm kiếm, vì vậy anh hy vọng cậu hãy xác minh kỹ lưỡng xem đứa trẻ này có phải là người cậu đang tìm hay không."
"Bất kể người tên Bạch Lục này đã làm gì, nhưng hy vọng cậu hãy giữ gìn bổn phận của đội phó đội Một, đừng để sự thù hận và ác ý của bản thân lan rộng sang những người vô tội."
"Đừng bao giờ biến bản thân thành một dị đoan bằng thù hận, Lục Dịch Trạm à."
Lục Dịch Trạm sững sờ.
Ngô Thụy Thư bình tĩnh đẩy cửa rời đi.
Bên ngoài trại trẻ mồ côi Tình Thương.
Ngô Thụy Thư cau mày, cùng với Lục Dịch Trạm và ba thành viên khác lén lút lẻn vào từ cửa hông, nhìn xa xa thấy một nhà thờ, từ nhà thờ tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Lục Dịch Trạm nhìn vào cây thánh giá ngược trên đỉnh nhà thờ, tim đập nhanh hơn.
Ngô Thụy Thư nói với anh trại trẻ mồ côi Tình Thương này là một trại trẻ mồ côi tư nhân, Cục Xử Lí Dị Đoan đã điều tra được có khả năng bên trong trại trẻ mồ côi đang định kỳ bán đấu giá trẻ em và một số đồ vật, nhưng cụ thể bán đấu giá thứ gì vẫn chưa điều tra rõ, chỉ biết buổi bán đấu giá thường diễn ra vào thứ Tư.
"Đội phó Lục." Ngô Thụy Thư ra lệnh một cách bình tĩnh, "Buổi bán đấu giá ở trại trẻ mồ côi diễn ra ở phía sau nhà thờ, lát nữa chúng ta xông vào, cứu người là yếu tố hàng đầu, mọi việc khác đều hoãn lại sau."
Lục Dịch Trạm gật đầu.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi xông vào nhà thờ, Lục Dịch Trạm vẫn không khỏi kinh hãi trước cảnh tượng này. Đám nhà đầu tư ăn mặc chỉnh tề, đạo mạo, tay chân dài ngoằng đến mức khó tin ngồi phía dưới, rõ ràng đã biến thành quái vật.
Những đứa trẻ dị dạng đủ loại, mặc áo choàng trắng tinh khôi, tay cầm nến, đứng trên bục rửa tội, người chi chít ống lấy máu.
Mà nguồn gốc của mùi máu tanh nồng nhất chính là bồn rửa tội sau lưng bọn trẻ. Bồn rửa tội đầy ắp máu, một thiếu niên co ro trong vũng máu, cổ tay bị cắt đứt, máu vẫn đang chảy.
Lục Dịch Trạm không chần chừ lao vào chiến đấu với quái vật nhà đầu tư.
Còn Ngô Thụy Thư nhảy lên bục, bảo các đồng đội sơ tán những đứa trẻ còn có thể di chuyển. Sau đó y cúi xuống, bế đứa trẻ trong bồn rửa tội ra ngoài, mặt đầy lo lắng, chạy vội vã: "Nhanh gọi xe cấp cứu!"
Thiếu niên yếu ớt co ro trong lòng Ngô Thụy Thư mở một mắt, giọng nói khàn khàn đến mức không thể nhận ra: "...Chú ơi, chú đến cứu cháu ạ?"
"Sẽ ổn thôi." Ngô Thụy Thư gằn giọng hứa hẹn nhanh chóng: "Cháu sẽ không sao nữa."
Lục Dịch Trạm bỗng dưng cảm thấy đầu óc trống rỗng, anh nghe thấy Tà Thần thì thầm tiên đoán và lời sấm truyền bên tai anh:
[Phái sinh của Tà Thần giả vờ yếu đuối, cuộn tròn trong vòng tay của người phán xử lương thiện đã mất trí nhớ. Một linh hồn chính trực biết bao! Nó nở một nụ cười tham lam---]
[Và rồi nó cướp lấy linh hồn của người kia.]
Con ngươi Lục Dịch Trạm co lại thành một điểm nhỏ, anh nghe thấy đứa trẻ yếu ớt nói: "Đây là tất cả tiền của cháu, cháu đưa hết cho chú."
"Cảm ơn chú đã cứu cháu."
Để dỗ đứa trẻ, Ngô Thụy Thư nhận lấy tiền: "Không cần cảm ơn, đây là điều chú nên làm."
Đứa trẻ mặt đầy máu bỗng nhếch mép cười: "Vậy thì xin chú hãy cầm lấy số tiền này."
"Và bán linh hồn cho cháu."
Lục Dịch Trạm xoay người rút súng, chĩa vào đứa trẻ, gầm lên khàn khàn: "Ngô Thụy Thư! Buông nó ra! Để em giết nó!"
"Nó chính là Bạch Lục mà em tìm kiếm!"
Vừa dứt lời, Lục Dịch Trạm không chút do dự nổ súng, Ngô Thụy Thư lập tức co người lại, ôm lấy Bạch Lục trong lòng, dùng thân mình che chắn cho Bạch Lục khỏi viên đạn.
Máu tươi từ lưng y bắn tung tóe.
Bạch Lục nhẹ nhàng nhảy ra khỏi vòng tay của Ngô Thụy Thư đang nằm trên mặt đất. Nó nhướng mày, giơ cao một tờ tiền linh hồn, nhìn chằm chằm vào Lục Dịch Trạm ánh mắt vô hồn. Sau đó nó khẽ cười như chế giễu, bước vào trò chơi và biến mất trước mặt Lục Dịch Trạm, chỉ để lại một câu nói:
"Kẻ ngu ngốc tự cho có thể cứu vãn mọi thứ."
Lục Dịch Trạm cõng Ngô Thụy Thư chạy ra ngoài. Anh chạy rất nhanh, mồ hôi và nước mắt cùng chảy xuống trán: "Đội trưởng Ngô, cố gắng thêm một chút, xe cứu thương sẽ đến ngay."
"Nhưng vô ích rồi." Ngô Thụy Thư đột nhiên nở một nụ cười yếu ớt, "Anh nhớ ra rồi Lục Dịch Trạm, ngay sau khi giao dịch thành công với Bạch Lục, anh đã đến đền thờ. Bạch Lục đã gỡ bỏ phong ấn ký ức của anh, để anh nhớ lại tất cả."
"Anh nhìn thấy linh hồn của mình bắt đầu hóa đá."
Giọng nói của Ngô Thụy Thư ngày càng yếu ớt: "...Bạch Lục thật xảo quyệt, chỉ để một mình cậu nhớ tất cả, bất công với cậu quá."
"Cảm ơn cậu đã vất vả bấy lâu nay, Lục Dịch Trạm à."
Lục Dịch Trạm nghiến răng: "Tất cả đều là lỗi của em, xin lỗi, nếu em sớm phát hiện ra đứa trẻ đó là Bạch Lục, thì đã không..."
Ngô Thụy Thư ngắt lời Lục Dịch Trạm: "Anh không hối hận vì đã cứu nó."
Lục Dịch Trạm khựng lại.
"Khi được Phương Điểm cứu, anh cũng là một đứa trẻ hư trong nhà, cả gia đình đều bỏ rơi anh, đều nói anh không đáng được cứu, tương lai chắc chắn sẽ vào tù, còn không bằng dùng máu nuôi Linh Chi Máu để cha anh trường sinh bất lão, đó cũng coi như là đóng góp duy nhất anh có thể làm."
Nụ cười vẫn nở trên môi, Ngô Thụy Thư tiếp tục: "Nhưng đội trưởng Phương vẫn cứu anh."
"Chị ấy bảo, nếu không cứu người thì sao biết được anh ta là người tốt hay kẻ xấu?"
"Người chết không phân biệt tốt xấu."
"Từ đó anh luôn hy vọng một ngày nào đó, mình cũng có thể giống như đội trưởng Phương, oai hùng cứu vớt những kẻ bị đánh giá là không đáng cứu."
Giọng Ngô Thụy Thư nhẹ bẫng như sắp tan biến: "... Nếu có thể làm lại, anh vẫn sẽ cứu nó."
"Biết đâu Bạch Lục của dòng thế giới này là một đứa trẻ ngoan thì sao?"
"Trước khi nó giết anh, biến thành kẻ xấu, anh muốn tin rằng nó là người tốt."
Ngô Thụy Thư im bặt, nhắm mắt lại, từ từ trượt khỏi vai Lục Dịch Trạm:
"... Đừng vì thù hận mà đánh mất niềm tin của mình."
"Chính nghĩa sẽ luôn chiến thắng tà ác."
Lục Dịch Trạm ngơ ngác, quỳ bất động trên mặt đất, bên cạnh là Ngô Thụy Thư đã chết, tiếng thông báo hệ thống vang lên bên tai anh:
[Hệ thống thông báo: Linh hồn Người phán xử Ngô Thụy Thư hóa đá, xác nhận tử vong, mất tư cách chơi trò chơi.]
[Trước khi chết, Người phán xử Ngô Thụy Thư đã chuyển giao kỹ năng cá nhân quy tắc (Trận Đồ Thái Cực Bát Quái) của mình cho người chơi Lục Dịch Trạm.]