Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 420: Dòng thế giới đầu tiên




Edit: HwH - Beta: Kem Phô Mai
Chưa đầy một tuần sau khi Ngô Thụy Thư chết, Lục Dịch Trạm đã phát hiện Linh Chi Máu được lưu thông từ trại mồ côi Tình Thương lan rộng khắp thế giới với tốc độ kinh hoàng. Bất kể anh ngăn cản bằng cách nào, khuyên nhủ họ không nên trồng Linh Chi Máu ra sao, rằng đây là thứ được tưới bằng máu trẻ em, một thứ dị đoan vô cùng nguy hiểm, nhưng đều vô ích.
Những người trồng trọt chỉ lười biếng nhìn Lục Dịch Trạm, nói, cái gì, tưới bằng máu trẻ con? Chúng tôi tưởng là máu lợn, nhưng thật ra chúng tôi chẳng biết gì.
—— Tôi chỉ biết thứ này rất đáng tiền.
Không ai chịu hợp tác với Lục Dịch Trạm trong quá trình điều tra. Dù anh tìm ra tất cả Linh Chi Máu, bọn họ vẫn sẽ giấu đi kha khá bào tử, sau đó tiếp tục ươm trồng Linh Chi Máu.
Thế giới như bị Linh Chi Máu vô hình rèn luyện thành một đường ống dẫn máu, vận chuyển [Tính mạng] của những đứa trẻ nghèo khổ bị ruồng bỏ thông qua dòng máu, đến tay những nhà đầu tư giàu có.
Mà những đứa trẻ này sẽ biết ơn các nhà đầu tư vì đã nuôi dưỡng bọn nhóc, mang đến cho bọn nhóc một cuộc sống tốt đẹp trước khi bị chọn làm 'túi máu'.
Bất kể Lục Dịch Trạm cố gắng ngăn cản thế nào, muốn cắt đứt mạch máu này, cũng sẽ luôn có vô số người tranh nhau duy trì hoạt động của mạch máu. Hầu hết họ thậm chí còn coi thường sự ngu ngốc và không biết điều của Lục Dịch Trạm, nhìn anh bằng ánh mắt kiêu ngạo và nói:
"Cậu có biết thứ này quý giá đến mức nào không?"
"Những 'túi máu' được chọn đều không nói gì, chuyện tôi tình anh nguyện, cậu xen vào làm gì?"
Đa số những đứa trẻ được chọn làm 'túi máu' đều có thể sống một cuộc sống khá tốt, cho nên phần lớn bọn nhóc đều vui vẻ, hoàn toàn không phản kháng, chỉ cần mỗi tuần chịu đau một chút, mỗi tuần đều được ăn ngon, chơi đồ chơi xịn xò, ngủ trên chiếc giường êm ái.
"Chú đầu tư tốt lắm ạ." Một đứa trẻ gầy gò, trên tay chi chít lỗ kim tiêm nhìn Lục Dịch Trạm, cười ngọt ngào: "Sẽ mua kẹo sữa cho bọn cháu."
Lục Dịch Trạm đứng một mình lặng lẽ bên ngoài trại trẻ mồ côi, anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trại trẻ mồ côi hồi lâu, ánh nắng mặt trời gần như khiến anh choáng váng, anh nghe thấy tiếng thông báo vang lên bên tai.
[Hệ thống thông báo: Dòng thế giới 0002 bị ô nhiễm, trò chơi kết thúc, điểm lưu trữ được tạo ra.]
[Đội Thập Tự Thẩm Phán thua trận.]
Dòng thế giới thứ ba:
[Hệ thống thông báo: Linh hồn Người phán xử Nhậm Vũ Tín hóa đá, xác nhận tử vong, mất tư cách chơi trò chơi.]
[Trước khi chết, Người phán xử Nhậm Vũ Tín đã chuyển giao kỹ năng cá nhân quy tắc (Chồng ký ức) của mình cho người chơi Lục Dịch Trạm.]
[Hệ thống thông báo: Dòng thế giới 0003 bị ô nhiễm, trò chơi kết thúc, điểm lưu trữ được tạo ra.]
...
Dòng thế giới thứ tư:
[Hệ thống thông báo: Linh hồn của Người phán xử Tô Lan hóa đá, xác nhận tử vong, mất tư cách chơi trò chơi.]
[Trước khi chết, Người phán xử Tô Lan đã chuyển giao kỹ năng quy tắc (Chồng chất dòng thế giới) của mình cho người chơi Lục Dịch Trạm.]
[Hệ thống thông báo: Dòng thế giới 0004 bị ô nhiễm, trò chơi kết thúc, điểm lưu trữ được tạo ra.]
...
Đến khi dòng thế giới thứ năm thất bại, chỉ còn lại Lục Dịch Trạm và hai người phán xử khác, lần đầu tiên sau khi trận đấu kết thúc, anh trở lại đền thờ.
Bạch Lục ngồi trên bàn bài, chống cằm cười nhìn anh, xung quanh là năm bức tượng đá kỳ dị đã hoàn toàn hóa đá.
Lục Dịch Trạm bình thản ngồi đối diện Bạch Lục: "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Chỉ còn hai người phán xử." Bạch Lục mỉm cười, "Trò chơi kết thúc nhanh hơn ta tưởng rất nhiều, cái gọi là chính nghĩa thi hành tuyệt đối của bọn mi đôi khi gần giống như ngu ngốc, thực sự dễ dàng để ta thao túng."
Lục Dịch Trạm bình tĩnh nhìn Bạch Lục: "Vậy ngài muốn chơi gì?"
"Mi biết chơi Ma Sói không?" Bạch Lục đặt một bộ bài lên mặt bàn đá, gã mỉm cười nhìn Lục Dịch Trạm, "Chúng ta chơi thiết lập thân phận Ma Sói nhé?"
"Ta sẽ thiết lập một nhóm thẻ bài nhân vật với thân phận Ma Sói, đặt thiết lập của bọn họ vào một số người trong dòng thế giới tiếp theo, sau đó xem họ sẽ bị ai thu hút, sẽ chủ động tụ tập bên cạnh ai."
"Trên bàn có Phù Thủy, Thợ Săn, Đạo Tặc..." Bạch Lục gõ nhẹ lên một lá bài hình cô bé mặc váy phù thủy, mỉm cười nói: "Với hiểu biết về sở thích của bọn mi, ta đoán bọn mi sẽ thích những nhân vật râu ria có cuộc đời bi thảm. Vậy nên để đảm bảo tính hấp dẫn cho trò chơi, ta sẽ cố gắng chọn những nhân vật râu ri có cuộc sống không mấy suôn sẻ, đồng thời đảm bảo kinh nghiệm và kỹ năng phù hợp với thiết lập nhân vật râu ria của Ma Sói."
"Và theo logic mà bọn mi tin tưởng, những nhân vật râu ria này đương nhiên sẽ dễ bị ánh sáng thu hút hơn."
Bạch Lục ngước mắt, cười nói: "Hãy xem họ sẽ bị thu hút bởi ánh sáng của bọn mi hay bởi bóng tối của ta nhé."
Lục Dịch Trạm nhìn Bạch Lục: "Ngài muốn chơi thế nào?"
"Chơi đối kháng theo đội thì sao?" Bạch Lục đặt vài lá bài úp xuống mặt bàn đá, nụ cười trên môi càng sâu thêm: "Dựa trên luật chơi hiện có, ta sẽ thêm một trận đấu đối kháng theo đội trong trò chơi."
"Nếu bọn mi thua trận ở dòng thế giới, nhưng lại chiến thắng trong trận đấu đối kháng theo đội với phái sinh của ta, ta có thể thực hiện một điều ước của mi."
Bạch Lục lười biếng cúi mắt: "Nói đơn giản, đây là cuộc đối đầu giữa phe chính nghĩa và phe phản diện. Ta hy vọng mi, với vai trò trụ cột của phe chính nghĩa sẽ có đủ khả năng rèn luyện đội phản diện của ta thành một đội có thực lực."
"Nếu không thì trò chơi này sẽ rất nhàm chán."
"Trò chơi nhàm chán thì nên kết thúc càng sớm càng tốt."
Lục Dịch Trạm im lặng vài giây rồi gật đầu đồng ý: "Được."
Nhưng điều mà Lục Dịch Trạm không thể ngờ tới là lá bài Thợ Săn mà Bạch Lục chọn lại là -
Lục Dịch Trạm mở to mắt nhìn chằm chằm Sầm Bất Minh đứng trước mặt mình, hai mắt hoàn hảo không tì vết. Tiếng thông báo lạnh lùng vang lên trong đầu anh:
[Hệ thống thông báo: Bạn đã tìm thấy lá bài (Thợ Săn), hãy nhanh chóng thu phục hắn.]
Sầm Bất Minh cau mày nhìn anh: "Lục Dịch Trạm, giờ anh là đội trưởng đội Một rồi, đừng có ép buộc tôi chửi anh, nhìn tôi như vậy làm gì?"
Lục Dịch Trạm vội vàng quay mặt đi, anh cúi đầu im lặng một lúc, siết chặt lòng bàn tay, há miệng ra như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì: "Không có gì..."
Sầm Bất Minh nhìn anh: "Tôi thua anh trong cuộc tranh cử đội trưởng đội Một, nhưng tôi cũng không hận anh, bất kỳ vị trí nào cũng thuộc về người có năng lực, giờ tôi là đội trưởng đội Hai, tôi sẽ làm tốt bổn phận của mình."
Sầm Bất Minh cúi đầu bắt đầu đọc tài liệu: "Gần đây có thông báo phát hiện trong hội học sinh của một trường cấp ba đột nhiên xuất hiện tình trạng bị móc mắt, nhưng sau khi bị móc mắt, những học sinh này vẫn gào thét, nói rằng mắt mình rất đau, có cảm giác, người bên kia đã báo cáo lên chỗ chúng tôi, tôi nghi ngờ là dị đoan màu đỏ, có thể cần một đội trưởng dẫn đội đi thu phục dị đoan."
"Anh đi hay tôi đi?" Sầm Bất Minh hỏi.
Lục Dịch Trạm lập tức nói: "Tôi đi cùng cậu!"
"Chỉ là một dị đoan màu đỏ thôi mà." Sầm Bất Minh bắt đầu có chút bực bội, "Một đội trưởng là đủ rồi, anh đang coi thường tôi hả Lục Dịch Trạm?"
Lục Dịch Trạm có lời muốn nói mà không nói được, anh muốn nói dị đoan này, thông tin này, con mẹ nó nếu không có Bạch Lục cố ý an bài anh sẽ ở chỗ này ăn hết con ngươi của mình.
Nhưng Sầm Bất Minh là người có tính cách cực kỳ ngang ngược, giống như con lừa, dắt không đi kéo lại lùi, nếu Lục Dịch Trạm nói ra bất kỳ thông tin nào vượt quá giới hạn thân phận của anh, người này nhất định sẽ truy hỏi đến cùng, đào mộ tổ tiên mười tám đời của Lục Dịch Trạm lên.
... Thật ra, kéo Sầm Bất Minh vào, nói cho hắn ta biết tất cả cũng không phải là không thể.
Nhưng Lục Dịch Trạm vẫn chưa quyết định xem có nên kéo Sầm Bất Minh vào hay không.
Sầm Bất Minh nhìn Lục Dịch Trạm đang do dự và rối bời, nheo mắt lại, nhạy bén hỏi: "Đội trưởng Lục, có phải anh biết gì mà không nói với tôi không?"
Lục Dịch Trạm hoảng hốt khoát tay: "Không có! Không có!"
Sầm Bất Minh nhìn chằm chằm vào mặt Lục Dịch Trạm một lúc, khẽ cười lạnh lùng: "Tốt nhất là vậy."
Nói xong Sầm Bất Minh quay người đi, Lục Dịch Trạm ở phía sau thở dài một hơi phức tạp, Sầm Bất Minh dừng bước: "Lần này tôi sẽ đi xử lý dị đoan, anh muốn đi thì đi, nhưng đừng gây rối cho tôi."
Lục Dịch Trạm sững sờ, sau đó nói: "Được, đội trưởng Sầm."
Ngày hôm sau, Lục Dịch Trạm cùng đội hai do Sầm Bất Minh dẫn đội đã đến trường trung học nơi xảy ra vụ việc.
Lục Dịch Trạm ngồi giữa đám người trong đội Hai, hai chân co lại, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.
... Nơi đây có rất nhiều người từng tham gia cuộc nổi loạn ở dòng thế giới thứ nhất. Anh ở chỗ này thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Hơn nữa... Lục Dịch Trạm lén nhìn ba người bên cạnh Sầm Bất Minh.
Sầm Bất Minh đang cúi đầu trò chuyện nhỏ với ba người đó, làm Lục Dịch Trạm có cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác.
- -- Ba người này chính là những đội viên ở thế giới thứ nhất đã bị Sầm Bất Minh tố cáo và hành quyết tại phòng phán xử, cũng là sư huynh của Sầm Bất Minh.
Đôi khi Lục Dịch Trạm cảm thấy luân hồi không chỉ toàn là đau khổ. Sẽ có những khoảnh khắc ngắn ngủi khiến anh có cảm giác như mọi thứ chưa từng xảy ra, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu.
Chẳng hạn như hiện tại.
Sau khi đến trường cấp ba, các đội viên còn lại bắt đầu thuần thục do thám điều tra dị đoan. Hôm nay là chủ nhật, đám người Lục Dịch Trạm trước kia liên hệ với trường học, để bọn họ dọn dẹp, giáo viên cùng học sinh đều về nhà, trong trường học trống rỗng một người cũng không có.
Tiếng bước chân lúc này vang lên thật kỳ lạ.
Lục Dịch Trạm cảnh giác quay người lại. Tiếng bước chân vang vọng từ nhiều nơi khác nhau trong trường học. Nghe tiếng ma sát giữa đế giày và mặt đất, có vẻ như chỉ có một đôi giày duy nhất. Tiếng chạy có phần nặng nề, bước chân sải rộng, cho thấy đây là một người có trọng lượng không nhẹ. Mỗi tiếng bước chân đều mang một cảm xúc tương tự nhau, khiến Lục Dịch Trạm nghi ngờ đây là tiếng bước chân của cùng một người.
Nhưng -
Lục Dịch Trạm nghe thấy tiếng "kẽo kẹt---" chói tai từ trên đầu. Ngay sau đó, âm thanh đó xuất hiện ở tầng ba của dãy phòng học đối diện. Cúi xuống nhìn thiết bị dò dị đoan trên tay, xác nhận chỉ số của thiết bị là 0, Lục Dịch Trạm nheo mắt.
Nếu anh đoán đúng, dị đoan ở đây là 0573, Kẻ ăn trộm nhãn cầu. Vậy tiếng bước chân này là sao?
Chỉ số dị đoan là 0, nghĩa là khả năng cao đây không phải là dị đoan mà là một con người.
Một con người xuất hiện trên đầu anh, chạy hai bước rồi lại xuất hiện ở đối diện?
Vậy chỉ có một khả năng.
Ngay khi tiếng bước chân vang lên lần nữa ở tầng hai, Lục Dịch Trạm nhảy lên vài cái. Anh lộn một vòng, leo lên tầng hai vượt qua rào chắn vững vàng rơi xuống đất.
Mặt đất trống trải, chỉ có vài dấu chân trên đất. Lục Dịch Trạm liếc mắt, bình tĩnh lên tiếng: "Anh là người chơi phải không?"
"Anh đăng nhập trò chơi từ nhiều địa điểm khác nhau trong trường, sở hữu tọa độ của nhiều nơi, nên có thể tự do di chuyển trong trường học này."
"Tại sao lại dùng tiếng bước chân để quấy rối chúng tôi?"
Không khí trước mặt Lục Dịch Trạm bỗng vặn vẹo, xuất hiện một khe hở đen như hố sâu.
Trong khe hở đầu tiên là thò ra một cái đầu đeo tai nghe khỉ, sau đó một người trẻ tuổi mặc đồng phục học sinh tay đúi túi đi ra, nhìn anh nở nụ cười rộ ác liệt: "Đương nhiên là bởi vì lão đại phân phó, tuyệt đối không thể để cho các người còn sống đi ra nơi này rồi."
"Anh cho rằng tôi chỉ thả một dị đoan vào trong trường học sao?"
Đồng tử Lục Dịch Trạm co rụt lại.
[Hệ thống thông báo: Bạn đã tìm được lá bài (Đạo Tặc), tiếc nuối thông báo cho bạn, (Đạo Tặc) đã vào trận doanh của Bạch Lục.]
Bên tai anh truyền đến tiếng oanh tạc thật lớn, Lục Dịch Trạm căn bản không kịp suy nghĩ đã nhảy nhảy xuống, chạy như bay về phía Sầm Bất Minh cùng đội viên đội Hai.
Phía sau là những nhãn cầu xoay tròn, một chiếc trực thăng đồ chơi mini lơ lửng. Chiếc máy bay đang từ từ bay lên, thả xuống những quả bom đồ chơi mini từ bên dưới. Trong quá trình rơi xuống, những quả bom ngày càng to ra, và khi chạm đất, chúng phát nổ dữ dội, văng tung tóe những mảnh vụn bê tông và đất đá.
Lúc nhìn thấy chiếc trực thăng đồ chơi, Lục Dịch Trạm suýt không thể kiểm soát được biểu cảm của mình - Dị đoan [0922]!
[Máy bay ném bom thu nhỏ]!
Càng bay cao, những quả bom rơi xuống càng được phóng to, uy lực càng lớn. Nếu độ cao đủ, những quả bom rơi xuống có thể san phẳng khu trường học nơi họ đang ở thành từng mảnh vụn, không còn sót lại một mảnh nào.
"Chết tiệt!" Ngay cả Lục Dịch Trạm cũng không thể nhịn được mà chửi thề.
Có lẽ đây là thứ mà [Đạo Tặc] vừa tung ra. Đội Hai trước đây đã điều tra nhưng không hề tìm thấy bất kỳ thông tin nào về Dị đoan [0922]. Bị đánh úp bất ngờ, họ suýt bị nổ tan xác.
May mắn Sầm Bất Minh phản ứng kịp thời, bảo vệ họ, nhưng hắn ta bị một thanh thép văng ra trong vụ nổ đâm xuyên phổi, ghim chặt hắn ta tại chỗ. Máu me bê bết, hắn ta che miệng ho sặc sụa.
Cùng lúc đó, sau lưng Sầm Bất Minh, một đống con mắt từ từ nhô lên. Những con mắt đó không nhìn về phía Lục Dịch Trạm mà nhìn về phía Sầm Bất Minh.
Nếu tất cả những con mắt đó đều nhìn chằm chằm vào Sầm Bất Minh, hắn ta sẽ bị ký sinh!!
Lục Dịch Trạm hít một hơi thật sâu, gầm lên: "Sầm Bất Minh, nhắm mắt lại!!" Sau đó anh cũng nhắm mắt lại, rút kiếm nặng ra, nhắm vào hai dị đoan kia rồi vung tay xuống.
[Hệ thống thông báo: Người chơi Lục Dịch Trạm sử dụng Phán Xử Tà Thần.]
[Dị đoan [0922] và [0573] ngừng hành động, rơi vào trạng thái bị giam giữ tạm thời. Sau khi sử dụng kỹ năng Phán Xử Tà Thần, người chơi Lục Dịch Trạm sẽ bị tê liệt trong bảy ngày.]
Lục Dịch Trạm lao đến trước mặt Sầm Bất Minh, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào dị đoan Mắt sau lưng Sầm Bất Minh, đâm mạnh trọng kiếm vào. Khi cả hai dị đoan đều ngừng di chuyển, đầu óc Lục Dịch Trạm trống rỗng, anh buông lỏng tay cầm kiếm, từ từ ngã về phía trước.
Sầm Bất Minh bị kẹt trên thanh thép, đỡ lấy anh. Miệng hắn ta đầy máu, dùng khóe mắt liếc qua Lục Dịch Trạm đang bất tỉnh, thanh trọng kiếm bên cạnh anh và hai dị đoan bất động, vừa ho sặc sụa vừa chế giễu: "Quả nhiên anh có giấu điều gì đó với tôi, đội trưởng Lục."
Bảy ngày sau.
Lục Dịch Trạm bỗng giật mình tỉnh dậy, bật người ngồi dậy trên giường bệnh. Bên cạnh anh là Sầm Bất Minh mắt trái quấn băng đang nhìn anh. Thấy anh tỉnh, Sầm Bất Minh dùng mắt phải nhìn, bình tĩnh nói: "Tỉnh rồi à đội trưởng Lục."
Lục Dịch Trạm định mở lời hỏi thì Sầm Bất Minh đã như báo cáo công việc mà nói tiếp: "Tất cả dị đoan đã bị bắt giữ, tôi thấy có điều bất thường nên đã gọi chi viện. Chi viện đến rất nhanh, tên học sinh cấp ba kia vốn định nhân lúc anh ngã ra mà tập kích tôi nhưng bị đội viên chi viện truy đuổi nên không bắt được."
"Mắt trái cậu sao thế?" Lục Dịch Trạm hỏi.
Sầm Bất Minh sờ sờ băng quấn trên mắt trái, bĩnh tĩnh nói: "Mù rồi, bị mảnh bê tông văng trúng khi bị nổ."
"Hỏi xong rồi à, giờ đến lượt tôi hỏi?" Sầm Bất Minh nhìn Lục Dịch Trạm với con mắt phải sắc bén như mắt đại bàng, "Tôi là Thợ Săn, Thợ Săn là gì?"
Lục Dịch Trạm da đầu tê dại: "Sao cậu biết?!"
Sầm Bất Minh bình thản nói: "Tôi canh anh bảy ngày, đêm nào anh cũng mơ ác, la hét bảy đêm rằng không muốn Thợ Săn."
Lục Dịch Trạm: "... "
Nhìn vào ánh mắt trực diện của Sầm Bất Minh, Lục Dịch Trạm gãi đầu, nhận ra không thể che giấu thêm nữa, bèn khẽ thở dài một tiếng: "Vậy hay là trao quyền lựa chọn cho cậu, cậu nghe xong có thể tự quyết định có gia nhập hay không."
Chờ đến khi Lục Dịch Trạm kể hết mọi chuyện, Sầm Bất Minh rùng mình cười khẩy hai tiếng: "Anh bảo tôi sẽ gọi anh là sư huynh? Sao anh không mơ mộng gì khác đi?"
Lục Dịch Trạm: "... "
Người này sao lại quan tâm đến những chuyện kỳ lạ vậy nhỉ?
Sau khi nói xong câu đó, Sầm Bất Minh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh của Lục Dịch Trạm, im lặng không nói gì. Đợi đến khi Lục Dịch Trạm nằm trên giường sắp ngủ thiếp đi thì hắn ta mới từ từ mở lời:
"Anh nói quân bài Thợ Săn, cả anh và Bạch Lục đều có thể tranh đoạt?"
Lục Dịch Trạm gật đầu mơ màng: "Luật chơi là vậy."
"Nếu ở thế giới nào đó, anh không tranh đoạt được tôi, để tôi về phe Bạch Lục." Sầm Bất Minh nói rất bình tĩnh, "Vậy thì anh hãy giết tôi đi."
Lục Dịch Trạm giật mình, hoàn toàn tỉnh táo: "Tại sao phải giết cậu?!"
Sầm Bất Minh không nhìn Lục Dịch Trạm, hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vì tôi cảm thấy bị lợi dụng bởi loại người như vậy, ở chung phe với họ rất ghê tởm, vô cùng ghê tởm."
"Làm tay sai cho kẻ ác cũng đáng phải chịu cực hình." Sầm Bất Minh lạnh lùng nói, hắn ta đứng dậy, "Tôi gia nhập phe anh, đội trưởng Lục."
"Tôi sẽ trở thành quân bài đủ tiêu chuẩn trong tay anh, một Thợ Săn xuất sắc."
Nói xong Sầm Bất Minh không ngoảnh lại, đóng cửa và rời đi.
Lục Dịch Trạm ngơ ngác nhìn cánh cửa Sầm Bất Minh đóng lại, rồi lại nằm xuống giường, lẩm bẩm: "Phương Điểm..."
"Em lựa chọn như vậy, liệu có đúng không?"
Không có gì bất ngờ, dòng thế giới thứ sáu vẫn thất bại.
Lục Dịch Trạm một lần nữa được triệu hồi đến đền thờ.
Bạch Lục vẫn ngồi sau bàn chơi bài, hững hờ nghịch những quân bài trên bàn đá, nhìn thấy Lục Dịch Trạm đến, gã nở nụ cười: "Lâu rồi không gặp, Tiên Tri."
"Thực ra tôi mới gặp phái sinh của ngài ba phút trước." Lục Dịch Trạm không nhanh không chậm nói, "Tôi đã giết cậu ta."
"Đây là lần đầu tiên mi giết phái sinh của ta nhỉ?" Bạch Lục cười tít mắt, "Có sự hỗ trợ của Thợ Săn quả nhiên khác biệt ha?"
Lục Dịch Trạm không nói gì, trong lòng anh có một sự bất an tiềm ẩn ngày càng lan rộng.
Bạch Lục cúi đầu gõ nhẹ lên những quân bài trên bàn đá: "Thợ Săn và Người Phán Xử, những kẻ chính nghĩa tuyệt đối như vậy, sau khi biết rõ mọi thứ, họ chắc chắn sẽ tích cực can thiệp vào thế giới."
"Nhưng can thiệp vào sự chính nghĩa tuyệt đối của Người Phán Xử là điều vô cùng khó khăn đối với ta. Họ sẽ không thay đổi niềm tin của mình vì những sự kiện bên ngoài mà ta sắp xếp, nhưng với Thợ Săn thì ta có thể can thiệp."
"Hãy bảo vệ niềm tin của Thợ Săn cẩn thận." Bạch Lục nở nụ cười, "Đừng để cậu ta sa ngã."
Lục Dịch Trạm hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào Bạch Lục: "Không cần ngài lo."
"Đây là phần thưởng cho lần đầu tiên mi giết chết phái sinh của ta." Bạch Lục đứng dậy khỏi chiếc bàn đá, mỉm cười nhìn Lục Dịch Trạm, "Ta sẽ đưa mi đi gặp người mi muốn gặp."
Lục Dịch Trạm run lên, ngẩng đầu nhìn Bạch Lục.
Bạch Lục rủ mắt xuống, mỉm cười nhẹ nhàng: "Ta biết mi rất nghe lời cô ấy, dù luôn khao khát được gặp cô ấy trong những dòng thế giới kia, mi cũng chưa bao giờ cố gắng tìm kiếm tin tức về cô ấy. Nhưng giờ chúng ta đã ở ngoài dòng thế giới rồi."
"Mi có thể gặp cô ấy."
Lục Dịch Trạm im lặng bước theo Bạch Lục lên bậc thang của đền thờ.
Đây là lần đầu tiên anh bước vào đền thờ này, một nỗi sợ hãi như hình với bóng ẩn náu trong từng bước chân anh.
Điều chưa biết, điều chưa biết là thứ đáng sợ nhất.
Anh sợ hãi khi gặp Phương Điểm, người đã phải trả giá bằng [Đau khổ] và anh cũng sợ hãi khi tưởng tượng mình sẽ không gặp được chị -
Điều gì có thể làm Phương Điểm đau khổ?
"Có lẽ mi đang thắc mắc điều gì có thể khiến một mi như Phương Điểm cảm thấy đau khổ?" Bạch Lục thong thả bước đi trước mặt anh, giọng nói đượm ý cười, "Ta cũng từng tự hỏi, điều gì có thể khiến một người gần như là [Thần] đau khổ?"
Bạch Lục tiến đến bên hồ nước đen kịt trong đền thờ, nơi nối liền với đáy biển. Gã rủ mắt giơ tay lên, nước trong hồ cuộn xoáy và tách ra, lộ ra một bậc thang đá cẩm thạch ẩm ướt, phủ đầy những loài thực vật biển xanh kỳ lạ. Bạch Lục bước xuống, Lục Dịch Trạm theo sát phía sau.
Bóng tối bao trùm bởi nước biển mênh mông, tiếng sóng vỗ rì rào sâu thẳm, không một âm thanh nào khác, không một tia sáng nào lọt qua. Bị giam cầm ở đây đã là một cực hình khó chịu.
Tim Lục Dịch Trạm đập thình thịch.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy Phương Điểm đang bị giam cầm dưới đáy biển, hai tay bị xiềng xích treo lơ lửng, đầu cúi thấp, mái tóc xõa tung, ngồi trên sàn nhà.
Bạch Lục khẽ nhấc ngón tay, đáy biển bỗng chốc bừng sáng bởi một thứ ánh sáng trắng đục kỳ lạ. Một bức tường nước mọc lên trước mặt Lục Dịch Trạm, Bạch Lục bước qua bức tường nước đó.
Ngay chính giữa luồng sáng, Phương Điểm từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn nhìn về phía Bạch Lục đang tiến đến, hé môi khô khốc như muốn nói điều gì đó.
Nhưng chưa kịp thốt ra lời, Bạch Lục đã mỉm cười và nói: "Phương Điểm, rất tiếc phải thông báo với mi, đội của mi lại thua thêm một dòng thế giới."
"Theo quy định, ta sẽ đưa người mà mi yêu nhất trong các dòng thế giới này đến trước mặt mi."
"Ta nhớ trong dòng thế giới này, mi đã yêu một công nhân xây dựng. Khi đi ngang qua một công trường xây dựng, mi suýt bị rơi vây thép đập trúng, chính cậu ta đã cứu mi. Để trả ơn, mi thường xuyên giúp đỡ cậu ta, cậu ta nhanh chóng yêu mi nhưng lại e dè vì sự nghèo khó không thể mang lại cho mi cuộc sống tốt đẹp, chỉ dám âm thầm yêu thầm mi. Mi hoàn toàn không bận tâm, chủ động tỏ tình và hẹn hò với cậu ta."
"Một tuần trước, người đàn ông này đã quỳ gối trên công trường, dùng mũ của mình để đựng một bó hoa hồng và cầu hôn mi, mi đã đồng ý."
Bạch Lục búng tay, trước mặt Phương Điểm xuất hiện một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc đồ công nhân. Người đàn ông này hơi bối rối vì sao mình lại ở đây, nhưng khi quay sang nhìn thấy Phương Điểm bị giam cầm dưới sàn nhà, mặt cậu ta lập tức giận dữ, lao lên định gỡ bỏ những xiềng xích trói buộc Phương Điểm.
"Điểm, sao em lại..."
"Thật tiếc cho cậu ta, cậu ta yêu mi nhiều như vậy, mi cũng yêu cậu ta nhiều như vậy, lẽ ra hai người có thể hạnh phúc bên nhau."
Bạch Lục nở nụ cười: "Nhưng tiếc là Lục Dịch Trạm đã thua trò chơi."
"Tách!"
Bạch Lục búng tay.
Người đàn ông đang vật lộn với những sợi xích sắt lập tức bùng cháy trong ngọn lửa màu xám trắng, cậu ta gào thét thảm thiết trước mặt Phương Điểm rồi tan thành tro bụi.
Phương Điểm nắm chặt lấy nắm đấm bị xiềng xích trói buộc, chị từ từ cúi đầu xuống, mặc cho xiềng xích kéo vai mình xuống, tựa đầu lên đống tro tàn trước mặt, từng giọt nước mắt lăn dài.
Tiếng khóc nghẹn ngào vang lên.
Lục Dịch Trạm đứng bất động tại chỗ, trên khuôn mặt anh hiện lên vẻ như đang ngừng suy nghĩ, ánh mắt hoàn toàn vô hồn.
"Đây là giá mà Phương Điểm phải trả," Bạch Lục nhìn cảnh tượng này với đôi mắt nhạt nhẽo, gã nhếch mép cười, "Ta đã khám phá ra."
"Chỉ có thứ gọi là [Tình yêu] mới có thể làm [Thần] đau khổ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.