Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 421: Dòng thế giới đầu tiên




Edit: HwH - Beta: Kem Phô Mai
"Lục Dịch Trạm, mi biết vì sao hôm nay ta muốn dẫn mi vào đền thờ không?" Bạch Lục vui vẻ cười nhẹ, "Chỉ những kẻ mang ham muốn cấp [Thần] mới được bước vào đây."
"Phương Điểm và mi đều như vậy, ngoại trừ ham muốn của bọn mi không tà ác, gần như đã đủ tư cách kế vị ta trở thành Tà Thần đời sau."
Bạch Lục thở dài như tiếc nuối, gã giơ tay, một bức tường nước hiện ra giữa họ và Phương Điểm đang cúi đầu:
"Đáng tiếc là bọn mi không muốn trở thành Tà Thần."
"Vậy thì ta đành phải thu phí tham gia Trò chơi Tà Thần của bọn mi."
Lục Dịch Trạm từ từ ngẩng đầu, anh nhận ra điều gì đó.
Bạch Lục mỉm cười và tiếp tục: "Lục Dịch Trạm, nếu mi chiến thắng ở một dòng thế giới nào đó, dòng thế giới đó sẽ tiếp tục vận hành theo kết quả chiến thắng của mi."
"Nói cách khác, nếu lúc đó Phương Điểm yêu một người nào đó, hơn nữa cùng người đó tiến đến hôn nhân."
Mắt Lục Dịch Trạm dần mở to, có những giọt nước mắt lăn dài trên má anh.
Bạch Lục nói: "Vậy cô ấy sẽ tiếp tục sống hạnh phúc với người đó."
"Cô ấy sẽ không nhớ đến mi, mi chỉ là một người không liên quan chiến thắng trò chơi mà thôi."
"Thua trò chơi, mi sẽ chứng kiến cảnh cô ấy đau khổ vì linh hồn người mình yêu thương bị hủy diệt trước mắt mình, mi sẽ đau khổ vì sự đau khổ của cô ấy."
Bạch Lục quay đầu cười nhìn Lục Dịch Trạm: "Mà nếu mi thắng trò chơi, mi sẽ mất đi cô ấy, chứng kiến cô ấy sống hạnh phúc với người khác."
Lục Dịch Trạm khàn khàn lên tiếng: "... Đây là cái giá [Đau khổ] mà ngài muốn tôi trả đúng không?"
"Ngài sắp xếp tất cả từ đầu, muốn tôi và Phương Điểm phải trả cái giá này."
Bạch Lục cúi mắt cười nói: "Đúng vậy."
"Theo một nghĩa nào đó, ta đã thu [Đau khổ] từ mỗi người phán xử, nhưng chỉ có linh hồn của mi và Phương Điểm mới được tôi luyện thành thần tính trong [Đau khổ]. Nỗi đau mà hai người mang lại cho ta là quý giá nhất."
"Thực ra theo một nghĩa nào đó," Bạch Lục quay sang Lục Dịch Trạm, nụ cười trên môi gã rất nhạt, "ta tò mò muốn biết mi sẽ chọn gì."
"Mi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức để chiến thắng, hay đơn giản là chọn thua trò chơi, chiếm lấy người mình yêu?"
"Từ nay về sau, mi thua trò chơi thực sự vì không thể chiến thắng, hay trong sâu thẳm tâm hồn mi có một chút xíu ý niệm hèn hạ muốn thua?"
Lục Dịch Trạm không nói gì.
Khi dòng thế giới tiếp theo bắt đầu, Lục Dịch Trạm choáng váng vài ngày, khi đang làm nhiệm vụ bị Sầm Bất Minh kéo về từ tay một dị đoan, bị thương và vào phòng bệnh.
Sầm Bất Minh nhíu mày khoanh tay nhìn Lục Dịch Trạm đang ngồi trên giường bệnh: "Anh đang làm gì vậy?"
Lục Dịch Trạm mới giật mình nhớ ra, à, vừa đăng nhập vào dòng thế giới này anh đã kéo Sầm Bất Minh về phe mình.
Lục Dịch Trạm sử dụng [Chồng ký ức thế giới] lên Sầm Bất Minh, trực tiếp khiến Sầm Bất Minh biết mọi chuyện xảy ra từ thế giới đầu tiên đến giờ, hắn ta có ký ức về thế giới đầu tiên và những dòng thế giới trước đó, đây là cách nhanh nhất mà Lục Dịch Trạm biết để kéo Sầm Bất Minh về phe mình.
Ngoại trừ những gì xảy ra trong đền thờ.
Lục Dịch Trạm cúi đầu im lặng.
Sầm Bất Minh nhướng mày: "Có liên quan đến Phương Điểm?"
Lục Dịch Trạm siết chặt ngón tay.
Sầm Bất Minh mất kiên nhẫn: "Đừng ép tôi dùng dị đoan tra tấn anh để anh khai ra, ngoan ngoãn nói ra đi, tôi còn bận cứu thế giới đó đội trưởng Lục à."
Lục Dịch Trạm hiểu rõ tính cách của Sầm Bất Minh, anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng khai hết mọi chuyện.
Sầm Bất Minh u ám bình luận về hành động của Bạch Lục: "Thằng khốn nạn."
Lục Dịch Trạm gật đầu đồng ý.
"Đầu anh bị đập vào đâu à!" Sầm Bất Minh lạnh lùng quét qua Lục Dịch Trạm, "Anh còn hoài nghi bản thân có thực sự đê tiện đến mức không muốn chiến thắng? Anh có khả năng chiến thắng hả?"
Lục Dịch Trạm bị đâm trúng tim đen: "..."
"Cũng không hẳn là hoài nghi bản thân." Lục Dịch Trạm gãi đầu, anh rủ mắt, giọng nói rất nhỏ, "Lúc đó nghe tin Phương Điểm sắp kết hôn với người kia, nhìn thấy người kia vì tình yêu của Phương Điểm mà hóa thành tro bụi..."
"Thực ra có một khoảnh khắc, tuy rất nực cười, nhưng tôi thực sự có hơi ghen tị với đống tro tàn đó."
"Bởi vì tôi thậm chí không có tư cách biến thành tro tàn, tôi không thể... đến gần chị ấy."
Chỉ còn lại anh là người phán xử duy nhất.
"Vì vậy đôi khi thực sự không hiểu rõ bản thân có bị ảnh hưởng bởi cảm xúc nhất thời đó hay không." Lục Dịch Trạm mỉm cười xin lỗi, "Dù sao với một kẻ vô dụng như tôi, chiến thắng Bạch Lục đã rất khó khăn rồi, một chút dao động cảm xúc là đủ để tôi thua."
Sầm Bất Minh cũng im lặng, sau đó đột nhiên lạnh lùng nói: "Tôi xin nghỉ một ngày để đi với anh tìm Phương Điểm của dòng thế giới này."
Lục Dịch Trạm trợn tròn mắt: "Cái gì?! "
"Thứ gọi là lựa chọn cảm xúc." Sầm Bất Minh lạnh lùng nhìn Lục Dịch Trạm, "Gặp được rồi còn không hiểu sao?"
Ngày hôm sau.
Dù Lục Dịch Trạm không muốn đến đâu, Sầm Bất Minh vẫn lôi anh ra ngoài.
"Phương Điểm của dòng thế giới này vẫn đang học cấp ba, lớp 12, có bạn trai." Sầm Bất Minh bình thản giới thiệu những tin đồn hắn ta nghe được, "Phương Điểm theo đuổi người ta, bạn trai là hotboy của trường, nổi tiếng là bông hoa cao ngạo, chị ấy vừa gặp đã yêu theo đuổi hai tháng, đối phương không đồng ý, sau đó bỏ cuộc."
"Chẳng phải học sinh lớp 12 nên học tập chăm chỉ sao! Yêu đương cái gì!" Lục Dịch Trạm nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được xen vào, "Phải đẹp trai đến mức nào mới khiến chị ấy theo đuổi hai tháng."
"Vả lại chị ấy không phải đã bỏ cuộc rồi sao, tại sao cuối cùng lại trở thành bạn trai của cô ấy!"
Sầm Bất Minh liếc xéo Lục Dịch Trạm: "Vì đối phương theo đuổi ngược lại."
"Đối phương như tỉnh táo lại, ý thức được chính mình thích đội trưởng Phương, buông xuống hết thảy sĩ diện điên cuồng đuổi theo bốn tháng, trước kỳ thi thử lần hai Phương Điểm nói nếu như thành tích của đối phương không chênh lệch với mình nhiều lắm thì có thể thử xem, đối phương bắt đầu điên cuồng học tập."
"Kết quả thi được công bố, điểm số của của cậu ta chỉ kém đội trưởng Phương đứng nhất mười điểm. Cho nên nên Phương Điểm gật đầu đồng ý.
Lục Dịch Trạm: "..."
Khốn kiếp! Sao tự dưng lại tỉnh táo!
Lục Dịch Trạm bị Sầm Bất Minh kéo lên một ngọn đồi gần trường. Từ chỗ này nhìn xuống, họ có thể bao quát toàn bộ sân vận động trong trường.
Sầm Bất Minh khoanh tay, giọng điệu lạnh nhạt giới thiệu: "Tôi đã dò hỏi lịch học của họ. Tiết tiếp theo là thể dục, anh có thể nhìn thấy đội trưởng Phương ở đây."
Quả nhiên tiếng chuông báo giờ reo lên, Lục Dịch Trạm lập tức căng thẳng.
Anh nhìn thấy Phương Điểm, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, mặc chiếc áo thun trắng vừa vặn và quần short thể thao, đi tất trắng cao hơn giày thể thao một chút, tay cầm quả bóng chuyền, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.
Lục Dịch Trạm nhìn không chớp mắt, ánh mắt không hề rời khỏi chị.
- - Đó là Phương Điểm đang mỉm cười.
Phương Điểm bước trên bậc thang, nghe loáng thoáng tiếng ai đó gọi tên mình từ sân trường, chị quay đầu lại, mái tóc đuôi ngựa vung một đường cong nhẹ nhàng trong gió. Dường như chị đã nhìn thấy ai đó, nụ cười trên môi càng nở rộng, đưa quả bóng chuyền trong tay cho người bên cạnh, miệng lẩm bẩm đáp lời người kia.
Chị bắt đầu chạy, nhảy xuống từ bậc thềm cao, cười rạng rỡ dang rộng vòng tay.
Lục Dịch Trạm theo bản năng, gần như đồng thời với người đàn ông đứng dưới bậc thềm, dang rộng vòng tay bước tới một bước.
Phương Điểm lao vào vòng tay của một người khác.
Chị cười rạng rỡ và ngọt ngào, ôm lấy chàng trai chỉ có một bóng lưng, sau đó được nhấc bổng lên cao xoay một vòng.
Lục Dịch Trạm từ từ hạ thấp vòng tay dang rộng, anh kinh ngạc nhìn Phương Điểm.
Sầm Bất Minh bình tĩnh đặt câu hỏi: "Cảm giác thế nào? Ghen ghét đau khổ đến mức khiến anh muốn thua trò chơi?"
"Có ghen tị." Giọng Lục Dịch Trạm rất bình thản, anh cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng yếu ớt, "Nhưng chị ấy rất hạnh phúc."
"So với nỗi đau từ sự ghen tị mang tới, niềm hạnh phúc khi nhìn thấy chị ấy hạnh phúc còn mãnh liệt hơn."
Lục Dịch Trạm quay lại: "Về thôi."
Ánh mắt anh lại trở nên kiên định: "--- Dù chỉ còn lại một mình tôi thì cũng phải tiếp tục."
"Sư huynh." Lục Dịch Trạm đang bước về phía trước, nghe thấy Sầm Bất Minh đột ngột gọi anh, giọng nói rất nhẹ, "Anh sẽ không cô độc, tôi sẽ đồng hành với anh cho đến dòng thế giới cuối cùng."
"Trước khi đó, dù thế nào đi nữa tôi cũng sẽ không thua Bạch Lục."
Lục Dịch Trạm cười quay đầu lại: "Vậy trước tiên tôi xin cảm ơn cậu, anh bạn Thợ Săn."
Sầm Bất Minh nhìn những vệt nước mắt trên má Lục Dịch Trạm một lúc, khẽ cười: "Tiên Tri hở một tí là khóc, quả thật là phải dựa vào Thợ Săn."
"Đừng chế giễu tôi..." Lục Dịch Trạm bất lực lau mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ai gặp chuyện này mà không khóc chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.