Edit: HwH - Beta: Kem Phô Mai
Dòng thế giới tiếp tục luân hồi.
Ở dòng thời gian tiếp theo, Sầm Bất Minh trở thành đội phó của anh. Người này trầm ổn, làm việc dứt khoát, trí nhớ và khả năng xử lý thông tin đều tuyệt vời, hơn nữa kỹ năng cá nhân là Người Hành Hình.
Với sự hỗ trợ của Sầm Bất Minh, thời gian họ thua trò chơi trong trong mỗi dòng thời gian bắt đầu kéo dài, cơ hội giết Bạch Lục cũng tăng lên. Mặc dù cuối cùng họ vẫn không thể chiến thắng nhưng đã vô cùng gần với chiến thắng.
Song trong lòng Lục Dịch Trạm luôn ẩn chứa một sự bất an.
Sầm Bất Minh luôn có thể nhanh chóng hòa nhập vào trạng thái sau khi nhảy qua các dòng thời gian. Sau khi nhận được lời tiên tri từ anh, hắn ta nhanh chóng tổng hợp thông tin về toàn bộ dòng thời gian, sau đó từ những thông tin tiết lộ trong lời tiên tri, hắn ta nắm bắt được những dị đoan mà Bạch Lục đã chôn xuống trước đó, xử lý dứt khoát -
- ---- hay nói đúng hơn là tàn sát không thương tiếc.
Lục Dịch Trạm nhíu mày, sải bước nhanh về phía phòng tra tấn.
Từ xa, Lục Dịch Trạm đã nghe thấy tiếng la hét cuồng loạn vang vọng từ phòng tra tấn, sau đó là giọng nói yếu ớt của một người đàn ông: "Tôi thực sự... không biết gì cả."
"Tôi không làm gì cả, xin anh hãy buông tha cho tôi!"
Lục Dịch Trạm đẩy cửa đi vào.
Sầm Bất Minh dựa nghiêng người trên ghế, hai chân bắt chéo trước mặt, đôi giày da đen đế dày dẫm giẫm lên đầu một người đàn ông đang quỳ gối thoi thóp trên sàn, tay cầm một nhánh gai nhọn dính máu ở đầu.
Thấy Lục Dịch Trạm đến, Sầm Bất Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bình tĩnh chào hỏi rồi quay đầu về: "Đội trưởng."
Lục Dịch Trạm bị phớt lờ, mặt lập tức tối sầm lại: "Sầm Bất Minh, cậu quá đáng lắm rồi! Thả người này ra!"
"Được rồi." Sầm Bất Minh ngoan ngoãn thu tay lại, hắn ta nhìn Lục Dịch Trạm thật sau, "Hy vọng một tuần sau đội trưởng sẽ không hối hận."
"Người này là giám đốc nhà máy Hoa Hồng ở dòng thế giới trước."
Lục Dịch Trạm nhìn thẳng vào mắt Sầm Bất Minh, không hề né tránh: "Nhưng hiện tại anh ta không phải."
Sầm Bất Minh giơ hai tay lên, hắn ta nhấc giày lên, giọng điệu mỉa mai: "Được thôi, tùy sư huynh."
"Có chuyện gì đừng đến tìm tôi dọn dẹp tàn cuộc." Sầm Bất Minh nhìn Lục Dịch Trạm, lạnh lùng nói: "Có đôi lúc rất hi vọng đội trưởng nên sửa đổi lòng nhân từ không đúng lúc đó, biết đâu chúng ta sẽ chiến thắng."
Lục Dịch Trạm nắm chặt tay lại.
Đây không phải lần đầu tiên anh và Sầm Bất Minh cãi nhau như vậy. Càng về sau Sầm Bất Minh càng nhạy bén bắt được những dị đoan mà Bạch Lục cài cắm và phó bản chuẩn bị đăng nhập hiện thực, thủ đoạn của hắn ta cũng càng tàn nhẫn.
Mà Lục Dịch Trạm càng không đồng ý.
Lục Dịch Trạm từng đề xuất phương án dùng giám sát thay vì xóa bỏ. Anh cho rằng có thể cho các thành viên trong đội theo dõi những kẻ có khả năng đưa dị đoan vào hiện thực, nhưng đã bị Sầm Bất Minh vô tình cười nhạo - Đội trưởng, anh nghĩ Cục Xử Lí Dị Đoan có bao nhiêu người, có thể giám sát hàng vạn dị đoan mà Bạch Lục chuẩn bị đưa vào thế giới này?
Nếu đội viên Cục Xử Lí Dị Đoan còn đông hơn bản thân dị đoan thì lần nào chúng ta cũng không cần phải thua thảm đến vậy.
Sầm Bất Minh nói đúng, nhân lực hiện tại của họ không thể xử lý được những dị đoan mà Bạch Lục thả ra.
Hơn nữa, có quá nhiều con đường hoặc con người mà một dị đoan có thể xâm nhập vào hiện thực, việc giám sát thông thường là không thể - không ai biết người nào sẽ bị dị đoan dụ dỗ, mang tà ác đến nhân gian.
Ý tưởng của Lục Dịch Trạm chỉ là ý tưởng, hoàn toàn không có điều kiện để thực hiện.
Sầm Bất Minh lạnh lùng nói: "Đội trưởng, cái kiểu tự cho mình là đúng, không thực tế này của anh chỉ sẽ hy sinh mạng sống của các đội viên Cục Xử Lí Dị Đoan lấp đầy hố đen vô tận mang tên dị đoan mà thôi."
"Anh biết mỗi lần đợi đến khi dị đoan thực sự xâm nhập hiện thực, chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ thì sẽ có bao nhiêu đội viên hy sinh không?"
Sầm Bất Minh nhìn Lục Dịch Trạm đang im lặng, giọng nói mang đầy sự mỉa mai: "Đây chính là sự giả dối và tàn nhẫn của kẻ ở vị trí cao sao?"
[Cậu ấy nói... tôi lấy mạng các đội viên đội Hai của Cục Xử Lí Dị Đoan đi lấp hố đen không thể lấp đầy này...]
[Cậu ấy hỏi tôi có biết mỗi lần ra ngoài cần phải chết bao nhiêu đội viên đội Hai hay không.]
"Cậu ấy mắng tôi là kẻ tàn nhẫn.]
Con ngươi Lục Dịch Trạm rụt lại, theo bản năng anh nắm lấy cổ tay Sầm Bất Minh, nỉ non: "... Đừng đi theo con đường đó."
Sầm Bất Minh hất tay Lục Dịch Trạm ra, lướt qua vai Lục Dịch Trạm đang đứng im bất động, không nói thêm lời nào, cúi mắt đẩy cửa bước ra ngoài.
Một tuần sau, nhà máy Hoa Hồng xuất hiện.
Trải qua bao gian nan vất vả, cuối cùng cũng bắt được tên giám đốc nhà máy Hoa Hồng.
Tên giám đốc đúng là người đàn ông đó, Lục Dịch Trạm đã phái người theo dõi gã, nhưng tốc độ phát tán dị đoan của Bạch Lục quá nhanh, lại còn có nhiều đạo cụ che giấu, mãi đến khi đội viên theo dõi báo cáo người đàn ông này thường xuyên biến mất vào ban đêm, Lục Dịch Trạm mới nhận ra phó bản Nhà máy Hoa Hồng đã thông qua người này xâm nhập vào hiện thực.
Lục Dịch Trạm đích thân đưa tên giám đốc này về, gã vẫn cầu xin Sầm Bất Minh tha thứ như trước, quỳ rạp xuống đất khóc lóc van xin: "Tôi không làm gì cả, tôi không biết gì cả."
Lục Dịch Trạm im lặng hồi lâu mới hỏi: "Ông biết nếu ngưng sử dụng loại nước hoa đó sẽ làm người ta chết chứ?"
"Trước đó khi đội phó Sầm thẩm vấn ông, đã nói rõ tác hại của loại nước hoa này rồi, tại sao ra ngoài rồi ông vẫn muốn làm?"
Gã giám đốc nhà máy né tránh ánh mắt.
Lục Dịch Trạm bỗng nảy ra một ý nghĩ phi lý, anh không thể tin được mà hỏi lại: "Lúc đầu ông hoàn toàn không biết nước hoa hồng là gì, nhưng khi ở Cục Xử Lí Dị Đoan, vì nghe đội phó Sầm miêu tả về loại nước hoa này, ông thấy có thể kiếm lời, nên vừa ra ngoài đã lập tức bắt đầu trồng hoa hồng, muốn tạo ra thứ nước hoa hồng mà đội phó Sầm đã nhắc đến?"
Gã giám đốc nhà máy cúi đầu, bỗng nhiên cười khẩy hai tiếng: "Kiếm lời là chuyện đương nhiên."
"Hơn nữa tôi đâu có giết người, chỉ cần họ luôn mua nước hoa tôi làm thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra."
"Đừng nói tôi, đổi bất kỳ ai khác nghe được công dụng của loại nước hoa này, nói cho họ biết lợi nhuận của nó rồi đưa công thức pha chế nước hoa này cho họ, xem họ có rung động hay không, có trồng hoa hồng hay không."
Sầm Bất Minh dẫn người đàn ông này đi khỏi trước mặt Lục Dịch Trạm.
Trước khi dẫn tên tội phạm này đi, Sầm Bất Minh quay đầu lại nhìn Lục Dịch Trạm đang im lặng ngồi sau bàn làm việc, bình tĩnh nói: "Sư huynh, rõ ràng biết người này sẽ gây ra tổn hại to lớn, mà vẫn phải đợi đến khi gã gây ra tổn hại to lớn mới hành động."
"Đây là chính nghĩa mà anh kiên trì theo đuổi à?"
Lục Dịch Trạm chậm rãi ngẩng đầu lên: "Hình phạt trước đối với những người chưa phạm tội là không công bằng."
Sầm Bất Minh mỉa mai nhíu mày: "Nhưng nếu không giết trước, đối với những người đã chết vì tội lỗi của những kẻ này cũng không công bằng."
Nói xong Sầm Bất Minh định quay người bước đi, Lục Dịch Trạm đột ngột lên tiếng gọi hắn ta lại: "Lời tiên tri mà Bạch Lục cho chúng ta có thể không phải là sự thật."
"Lời tiên tri của gã luôn chân thực hơn những suy nghĩ của anh, đội trưởng à." Giọng nói của Sầm Bất Minh rất lạnh lùng.
Nói xong Sầm Bất Minh đóng cửa và rời đi.
Lục Dịch Trạm ngồi một mình trong văn phòng, anh từ từ trượt khỏi ghế tựa, hai mắt nhìn lên trần nhà trống rỗng, tự nhủ: "Lựa chọn của em có đúng không, Phương Điểm..."
Anh luôn cảm thấy lời tiên tri của Bạch Lục ngày càng trở nên có chủ đích.
Giống như vô hình chung dẫn dắt Sầm Bất Minh, người có thể phát hiện ra những cạm bẫy và dị đoan, tự tay diệt trừ chúng.
Mà trong quá trình diệt trừ này, Sầm Bất Minh ngày càng trở nên cực đoan, ngày càng lạnh lùng, ngày càng...
Giống như đội trưởng đội Hai phản bội sang phe Bạch Lục.
Lục Dịch Trạm nhắm mắt lại, anh đưa tay ra sau, từ từ nắm lấy khẩu súng giắt ở sau lưng, hít một hơi thật sâu rồi lại từ từ thả lỏng như bị rút cạn sức lực.
... Nếu có một ngày như vậy.
Anh có thể ra tay với Sầm Bất Minh không?
Phương Điểm, chị đã có tâm trạng thế nào khi giết đội trưởng đội hai?
Lục Dịch Trạm trực đêm trong Cục Xử Lí Dị Đoan từ nửa đêm tới sáng, lẽ ra anh có thể ngủ tới nửa đêm nhưng vì đầu óc không thể nào dừng lại, cứ suy nghĩ miên man, Lục Dịch Trạm nghĩ mình có thể không ngủ được, vì vậy anh quyết định trực cả đêm, ăn tối xong đi tuần tra.
Hoàn thành việc tuần tra khu giam giữ dị đoan, không hiểu sao anh lại đến sân huấn luyện.
Lục Dịch Trạm nhìn chằm chằm vào sân huấn luyện, cảm giác như cách cả một đời. Rõ ràng trong thiết lập của dòng thế giới này, anh cũng mới tốt nghiệp nơi đây cách đây không lâu, nhưng thực ra đã rất lâu anh không quay lại đây.
Đội trưởng các đội không đảm nhiệm công việc giảng dạy tại sân huấn luyện, mà chỉ có đội phó mới cần đến đây để đảm nhiệm một số công việc giảng dạy.
Lục Dịch Trạm vừa định dời mắt và rời đi thì nhìn thấy một nhóm học viên đang thở hổn hển chạy trên sân huấn luyện, anh hơi ngạc nhiên dừng lại.
Bây giờ đã gần 12 giờ đêm, đã qua giờ tập luyện ban đêm, sao nhóm học viên này sao vẫn đang tập thêm?
Lục Dịch Trạm nhanh chóng biết được lý do, nhóm học viên vừa chạy vòng quanh ngã lăn ra sân huấn luyện thở dốc, vừa nghỉ ngơi vừa than thở một cách điên cuồng:
"Thầy Sầm bị sao vậy? Vừa rồi lại mặt mày đen sì sì đến bắt bọn mình tập thêm ban đêm? Anh ta có biết giờ này là mấy giờ không?"
"Hừ, huấn luyện viên ma quỷ, không phải lúc nào thầy Sầm cũng hay bắt tập thêm sao?"
"Nhưng mà dạo này tập thêm quá lố rồi chứ? Anh ta có bị sao không vậy?"
Lục Dịch Trạm nghe xong không nhịn được bật cười - Huyến luyện sinh lúc lúc trước cùng khóa với anh cũng thường xuyên lén lút than thở về Đổng Thừa Long.
Bây giờ đến lượt Sầm Bất Minh rồi.
Có một nam sinh dịu dàng vừa buồn cười vừa bất lực cắt ngang lời than thở của một nam sinh khác: "Đường Nhị Đả, ông nói quá rồi, thầy Sầm cũng là vì muốn tốt cho chúng ta thôi."
Đường Nhị Đả khịt mũi lạnh lùng: "Vớ vẩn, Tô Dạng, cậu đừng có nói đỡ cho anh ta, anh ta chỉ là bị sư ~ huynh ~ của mình trút giận nên mới đến đây trút giận với chúng ta thôi!"
"Tôi thích đội trưởng Lục làm anh ta tức giận! Mẹ nó! Tốt nhất là tức chết anh ta!" Đường Nhị Đả tức giận đấm vào mặt đất.
Tô Dạng và Lục Dịch Trạm đều không nhịn được, lại bật cười.
Tô Dạng càng lúc càng bất lực: "Sao ông cứ thích học thầy Sầm gọi sư huynh vậy?"
"Mỗi lần anh ta gọi đội trưởng Lục là sư huynh đều mặt nặng mày nhẹ." Đường Nhị Đả nằm duỗi chân duỗi tay, thở hổn hển, cơ bắp ngực phình ra, bốn ống tay áo đều ướt đẫm, "Nhìn rất khó chịu, đội trưởng Lục rất tốt bụng, năng lực lại mạnh mẽ, cái tên họ Sầm kia mỗi lần đều tỏ vẻ muốn soán ngôi, tôi thấy..."
Giọng nói của Sầm Bất Minh đột nhiên bình tĩnh vang lên: "Tôi thấy thế nào?"
Đường Nhị Đả hoảng sợ nhảy dựng lên: "Đệt mẹ!"
Lục Dịch Trạm đang nghe hăng say cũng giật mình: "Đệt!"
"Hai người vui vẻ trò chuyện lắm à." Ánh mắt của Sầm Bất Minh không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, lướt qua hai người vừa hoảng sợ hét lên.
Lục Dịch Trạm áy náy theo bản năng đứng bên cạnh Đường Nhị Đả, cùng Đường Nhị Đả cúi đầu nhận lỗi.
Sầm Bất Minh khoanh tay bình tĩnh nói: "Nói xấu huấn luyện viên sau lưng, tự tăng cường huấn luyện đi."
Đường Nhị Đả nghiến răng nghiến lợi tự mình đi chạy, Lục Dịch Trạm rất tự giác muốn đi theo, Sầm Bất Minh nheo mắt túm lấy cổ áo Lục Dịch Trạm kéo anh về, gần như nhịn không nổi lửa giận: "Anh không còn là học viên nữa rồi, đội trưởng Lục."
Lục Dịch Trạm gãi đầu, cười ngu ngơ: "Tôi còn tưởng cậu đang nói chuyện với tôi."
Sầm Bất Minh: "..."
Có những lúc Sầm Bất Minh cũng tự hỏi bản thân, tại sao lại hợp tác với con người này suốt ba trăm dòng thế giới?
Sầm Bất Minh và Lục Dịch Trạm đứng bên cạnh nhìn nhóm huấn luyện sinh chạy vòng quanh đeo tạ trên người.
Lục Dịch Trạm nhìn Đường Nhị Đả đang cắn răng chạy, bỗng mỉm cười: "Cậu làm tôi nhớ đến huấn luyện viên Đổng."
"Lúc còn là huấn luyện sinh, tôi cũng chẳng huấn luyện viên Đổng, nhưng bây giờ nghĩ lại, có một huấn luyện viên như vậy cũng..."
Sầm Bất Minh bình thản nói tiếp câu: "Cũng chẳng có gì không tốt, phải không?"
"Nếu một huấn luyện viên khiến mọi người ghét bỏ có thể giúp tăng tỷ lệ sống sót, vậy tôi cũng sẵn sàng làm huấn luyện viên khiến người ta ghét bỏ."
"Nếu một đội phó làm mọi người ghét bỏ có thể giúp cứu sống nhiều người hơn, vậy tôi cũng sẵn sàng làm đội phó làm người ta ghét bỏ."
Lục Dịch Trạm ngớ người.
Sầm Bất Minh với vẻ mặt nhợt nhạt tiếp tục nói: "Đội trưởng không cần phải vì tôi mà phiền muộn, tôi biết mình đang làm gì."
"Trong trò chơi Ma sói, Tiên Tri vốn dĩ là lá bài không dính máu, chỉ phụ trách kiểm tra bài Sói, người nổ súng và hành quyết luôn là Thợ săn."
Sầm Bất Minh khẽ cụp mắt xuống, gió đêm thổi bay những sợi tóc bên má hắn ta, che khuất biểu cảm của hắn:
"Cho nên Thợ Săn tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cho anh, để Tiên Tri ngốc nghếch muốn bảo vệ tất cả mọi người được sống sót đến phút chót."
"Tôi sẽ không vi phạm nguyên tắc của huấn luyện viên Đổng, đội trưởng Dụ tất cả những người đã hy sinh vì chúng ta trước đây."
"Tôi không tra tấn tên giám đốc đó, chỉ hỏi gã có tiếp xúc với Bạch Lục hay không, gã nói không, cho nên tôi đã dọa gã bằng cây gai, máu trên đó là máu của đội viên đội trước đây sử dụng cây gai, không phải máu của gã."
Lục Dịch Trạm im lặng hồi lâu.
Kể từ sau đó anh không bao giờ đến phòng tra tấn của Sầm Bất Minh nữa.
Dòng thế giới tiếp tục luân hồi về phía trước.
Lục Dịch Trạm tưởng sự bình yên hời hợt này ít nhất có thể tiếp tục đánh lừa bản thân thêm vài chục dòng thế giới, nhưng ở dòng thế giới 0317, sự yên bình mong manh chỉ được duy trì bởi sợi tơ nhện này cuối cùng đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Ở dòng thế giới này, lần đầu tiên Lục Dịch Trạm bắt sống Bạch Lục.
Sầm Bất Minh lập tức muốn tra tấn Bạch Lục, nhưng bị Lục Dịch Trạm ngăn lại, anh yêu cầu được nói chuyện với Bạch Lục này trước.
Sầm Bất Minh đồng ý.
Đây là lần đầu tiên Lục Dịch Trạm trò chuyện với phái sinh mà Bạch Lục thả xuống ở khoảng cách gần như vậy, đối phương là một thanh niên hai mươi bốn tuổi, gương mặt tuấn tú, cười lên rất nhã nhặn, mang đến một cảm giác nguy hiểm và thân thiện kỳ lạ.
- -- Giống hệt như cảm giác mà Tà Thần Bạch Lục mang lại cho anh.
"Anh chính là Lục Dịch Trạm phải không?" Hai tay Bạch Lục bị còng tay, gã chắp hai tay đặt trên mặt bàn, người nghiêng về phía trước, rõ ràng đang ở vị trí bị thẩm vấn nhưng lại tỏ ra thư thái như thể gã đến để thẩm vấn người khác.
Gã mỉm cười nói: "Tôi đã có được kỹ năng quy tắc và đạo cụ dòng thế giới trong trò chơi, cũng trở thành tín đồ của Tà Thần, tôi biết cá cược của các anh, cũng biết mọi chuyện xảy ra giữa các anh."
Lục Dịch Trạm gần như ngay lập tức nhận ra: "Cậu chủ động để chúng tôi bắt."
"Bởi vì trong những gì tôi nhìn thấy," Bạch Lục cười càng lúc càng thâm ý, "anh là một người khiến tôi tò mò vô cùng, đội trưởng Lục."
Bạch Lục cười nói: "Đội trưởng Lục, tôi biết anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tôi, vậy chúng ta chơi một trò chơi thế nào?"
Lục Dịch Trạm khựng lại: "Trò chơi gì?"
"Nói thật hay mạo hiểm." Bạch Lục cong môi, "Nếu anh thắng, tôi sẽ thành thật trả lời anh một câu hỏi, nếu anh thua, hoặc anh không muốn làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ không trả lời."
Lục Dịch Trạm đồng ý.
"Được thôi, vòng đầu tiên, nói thật hay mạo hiểm?" Bạch Lục nghiêng đầu, lười biếng chống cằm tựa vào mặt bàn thẩm vấn.
Lục Dịch Trạm nói: "Nói thật."
Bạch Lục cúi mắt xuống, gã cười lười biếng: "Dòng thế giới này, anh có từng đi tìm Phương Điểm không?"
Lục Dịch Trạm siết chặt hàm, sau một hồi rất lâu anh mới khàn khàn trả lời: "... Tìm rồi."
Anh đã nhìn từ xa một lúc lâu mới rời đi.
"Đến lượt anh rồi." Bạch Lục cười hỏi, "Đội trưởng Lục muốn tôi nói thật hay mạo hiểm?"
Ánh mắt Lục Dịch Trạm sắc lẹm: "Tại sao mỗi dòng thế giới cậu lại ổn định như vậy?"
"Ổn định cái gì?" Bạch Lục hờ hững nghịch chiếc còng tay trên cổ tay mình, "Ổn định cái xấu, ổn định làm những điều sẽ gây hại cho giá trị của phần lớn con người trong dòng thế giới này à?"
"Nếu anh muốn hỏi điều này, tôi có thể cho anh một gợi ý."
Bạch Lục mỉm cười nhìn Lục Dịch Trạm: "Theo quy tắc xã hội loài người, con người hình thành tính cách và khuynh hướng có những mốc thời gian quan trọng, mốc đầu tiên là giai đoạn 0-4 tuổi, mốc thứ hai là giai đoạn 6-8 tuổi, sau đó là 14 tuổi, 18 tuổi, và 24 tuổi."
"Và tôi là một tạo vật phái sinh thô sơ, chỉ cần giữ cho trải nghiệm của mình tương đối ổn định trong những mốc thời gian này thì tính cách của tôi sẽ ổn định."
Ánh mắt Lục Dịch Trạm sâu thẳm: "Câu trả lời của cậu không chính xác, tôi sẽ không chơi tiếp."
Bạch Lục tỏ vẻ tiếc nuối, giơ tay thở dài: "Thôi được rồi, để đội trưởng Lục nổi tiếng có thể chơi thêm một vòng với tù nhân đáng thương này, tôi sẽ nói thêm một số điều."
"Ví dụ, đội trưởng Lục anh có thể nuôi được tính cách lương thiện như vậy là nhờ những con người và sự việc anh trải qua ở thời điểm quan trọng khi 18 tuổi. Vậy chỉ cần đảm bảo những sự kiện quan trọng đó không thay đổi, dù trải nghiệm của anh có biến động thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến hướng đi chung của tính cách anh."
"Bất kể anh phải chịu bao nhiêu sự tra tấn từ tôi, anh vẫn có thể giữ nguyên được tính cách này."
"Nói đơn giản thì những con người và sự việc đó chính là [mỏ neo] của anh. Chỉ cần [mỏ neo] không thay đổi, anh sẽ không thay đổi."
Lục Dịch Trạm gần như ngay lập tức hỏi lại: "Vậy [mỏ neo] của cậu là gì?"
Bạch Lục mỉm cười như không phải cười: "Đó là câu hỏi tiếp theo."
Lục Dịch Trạm hít một hơi thật sâu, anh nói: "Cậu hỏi trước đi."
"Không, vòng này là mạo hiểm." Bạch Lục nhướng mày, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, "Bây giờ tôi muốn đội trưởng Lục mở cửa tất cả phòng giam của những kẻ bị đưa đến đây cùng với tôi, những kẻ bị nghi ngờ phạm tội nhưng chưa bị kết án."
Lục Dịch Trạm nhìn chằm chằm vào Bạch Lục một lúc, sau đó đứng dậy ra ngoài ra lệnh, nhấn mạnh: "Phải canh chừng họ cẩn thận, nhưng cũng không được làm hại họ."
Trán Sầm Bất Minh nhăn lại: "Thả hết họ ra sao? Hầu hết những người này đều có liên quan đến lời tiên tri và dị đoan nguy hiểm lớn."
"Anh đang phối hợp với Bạch Lục làm gì vậy?" Sầm Bất Minh nhạy bén nhận ra điều gì đó, hắn ta nhanh chóng chặn trước mặt Lục Dịch Trạm đang muốn quay lại phòng giam, "Đừng sa vào trò chơi của gã."
Lục Dịch Trạm chỉ nhìn Sầm Bất Minh, đẩy hắn ta ra và định đi vào.
Sầm Bất Minh lần nữa chặn Lục Dịch Trạm lại, ánh mắt hắn ta sâu thẳm: "Sư huynh, chơi trò chơi với gã sẽ phải trả giá đắt, anh hiểu rõ điều đó đúng chứ."
"Tôi sẽ trả giá." Lục Dịch Trạm thở dài, "Tôi có thể tìm được điểm đột phá."
Sầm Bất Minh im lặng một lúc, cuối cùng cũng nhích người sang một bên để Lục Dịch Trạm vào: "Nếu lần chơi này cần phải trả giá bằng cái gọi là [Đau Khổ], tôi sẽ trả thay anh."
"Cảm ơn." Lục Dịch Trạm vẫy tay, "Tôi vẫn muốn tự mình chịu."
Vừa bước vào và ngồi xuống, Lục Dịch Trạm lập tức hỏi: "[Điểm neo] của cậu là gì?"
Bạch Lục ngước mắt lên, mỉm cười nhẹ nhàng: "[Điểm neo] của tôi nằm ở năm mười bốn tuổi, gắn liền với một người, người đó tên là [Tạ Tháp], một tạo vật do tà thần Bạch Lục đưa vào để quyết định hướng đi tính cách của tôi."
"Chỉ cần y chết, hướng đi tính cách của tôi sẽ được xác định."
Bạch Lục nhìn vẻ mặt Lục Dịch Trạm trở nên kích động, gã chống cằm bằng một tay và rũ mắt xuống, ánh mắt trở nên thương hại: "Nhưng đáng tiếc là, đội trưởng Lục sẽ vĩnh viễn không thể chạm vào [điểm neo] của tôi đâu."
Lục Dịch Trạm khựng lại: "Tại sao?"
Bạch Lục mỉm cười: "Các người không nhận ra sao? Tà Thần sẽ không cho các người đăng nhập vào dòng thế giới trước khi tôi mười bốn tuổi."
"Khi các người đăng nhập vào dòng thế giới, [điểm neo] của tôi ở thế giới đó đã bị Tà Thần phá hủy, và ngay khoảnh khắc [điểm neo] bị phá hủy, tôi sẽ đăng nhập vào trò chơi, bắt đầu đưa dị đoan vào hiện thực."
"Được rồi, bây giờ đến lượt tôi rồi, lần này cũng là mạo hiểm."
Ánh mắt Lục Dịch Trạm tối đi: "Cậu muốn tôi làm gì?"
Bạch Lục mỉm cười như không cười, nhìn về phía tấm kính một chiều trong phòng tra tấn. Sau đó qua tấm kính một chiều, như thể có thể nhìn xuyên qua tấm kính chỉ có thể nhìn từ một phía để thấy Sầm Bất Minh đang nhìn chằm chằm vào mình, Bạch Lục cũng nhìn chằm chằm Sầm Bất Minh rồi mỉm cười nói: "Lần này không phải đội trưởng Lục."
"Người hoàn hoàn thành mạo hiểm lầm này là đội phó Sầm."
Tác giả:
Bạch Lục không thích Tạ Tháp, lý do vì sao [Tạ Tháp] sẽ là [điểm neo] của Bạch Lục phái sinh sẽ được giải thích sau, người thực sự có tình cảm với Tạ Tháp chỉ có Bạch Liễu.
Về bản chất Bạch Liễu khác với phái sinh, không liên quan đến Tạ Tháp hay Lục Dịch Trạm, trước khi gặp hai người này, cậu đã khác với những Bạch Lục khác, là sự khác biệt bẩm sinh.
(editor lót tích 3s: túm quần lại là đột biến:)