Edit: Tee Ngờ - Beta: Kem Phô Mai
Những giọt nước trên biển bị gió thổi tung lên theo những đợt sóng nhấp nhô và đánh vào ngôi đền mục nát trên hòn đảo biệt lập.
Có tiếng nước chảy ngầm, bầu trời xám xịt, mây đen tụ lại và mưa lớn sắp ập đến.
Tà Thần ngồi trên bàn đá cúi đầu nhìn Tiên Tri phía đối diện.
Tà Thần lười nhác một tay chống cằm và nghiêng người sang một bên, gã không chút cảm xúc cụp mắt xuống: "Đối với con người mà nói thì sáu trăm năm mươi tám dòng thế giới quả thực là một giấc mơ dài."
"Lục Dịch Trạm, ngươi đã ba lần sửa đổi kí ức của mọi người và cả những phái sinh của ta, người che đậy những sự kiện bi thảm thực sự đã xảy ra trên thế giới này, đồng thời dùng thứ hòa bình giả tạo để tẩy trắng cho xung đột sắp nổ ra."
"Người còn nhớ quỹ đạo thực tế nhất của thế giới trông như thế nào không?"
"Hay người cũng đắm chìm trong hiện thực giả tạo này và quên mất mọi chuyện đã xảy ra hồi đầu?"
Bạch Lục bình tĩnh ngước mắt lên: "Nhưng dù có trì hoãn và che đậy bao nhiêu thì ngươi cũng sẽ phải đối mặt."
"Thức dậy đi."
Tiên Tri ngồi đối diện bắt đầu thở nhanh hơn.
Nằm trên chiếc giường bệnh chật hẹp, ngón tay Lục Dịch Trạm khẽ di chuyển, mí mắt anh cũng di chuyển như sắp tỉnh sau một giấc mơ khó chịu, miệng khô khốc hơi hé ra và khẽ thì thầm:
"... Đừng đi vào đường đó."
"Bạch Liễu."
Bạch Liễu được xuất viện ngay ngày hôm sau sau khi tỉnh lại.
Tất nhiên quyết định này bị mọi người phản đối. Ai cũng cho rằng cậu nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm vài ngày, nhưng Bạch Liễu không bao giờ nghe ý kiến của mọi người khi đưa ra quyết định như vậy. Đêm trước cậu chỉ nhẹ nhàng nói sẽ xuất viện thì sáng hôm sau thủ tục đã được hoàn tất.
Lúc Mục Tứ Thành thi xong và chạy vội đến bệnh viện thăm Bạch Liễu thì giường bệnh đã trống không.
Hắn mạnh mẽ lên án hành vi không nghe lời của bệnh nhân Bạch Liễu.
Thế là Mục Tứ Thành gọi điện mắng Đường Nhị Đả: "Sao anh có thể để Bạch Liễu tự xuất viện?! Tại sao anh không ngăn cản anh ta lại? Á à, nếu anh ta có chuyện thì anh có đền bù nổi không? Anh canh giường kiểu gì thế? Nếu mà là tôi canh chừng ấy hả..."
Đường Nhị Đả lạnh lùng ngắt lời Mục Tứ Thành: "Xem cách cậu đối xử với Bạch Liễu thì có khi tối qua cậu ấy xuất viện luôn rồi."
Mục Tứ Thành:...
**.
"Tôi ngăn Bạch Liễu rồi nên cậu ấy mới ở lại thêm một đêm." lại Đường Nhị Đả cũng đau đầu: "Nhưng cậu cũng biết cậu ấy đã muốn làm gì thì cậu chỉ có nước nghe theo thôi."
Mục Tứ Thành đáp: "Sao hôm nay phải xuất viện?"
"Hôm nay, Cục Xử Lí Dị Đoan sẽ phá bỏ một số tầng chưa hoàn thiện của tòa nhà Ánh Dương - mấy tầng có tàn tích dị đoan ấy." Đường Nhị Đả nói: "Theo lời con trai của nhà đầu tư thì anh ta đã có một giấc mơ thần kì sau khi ba mình qua đời, ràng nếu anh ta rải tro cốt của ba với hợp đồng bất động sản xuống khu đất của tòa nhà Ánh Dương thì mảnh đất đó sẽ gắn liền với tâm hồn oán hận của ba anh và ám ảnh gia đình mãi mãi."
"Hợp đồng bị đốt, tro trên mặt đất đã được Cục Xử Lí Dị Đoan đào lên và dọn sạch. Tuy nhiên một số tro cốt đã bị đưa lên các tầng trên và phát hiện được một lượng giá trị dị đoan nhất định. Để đề phòng, nhóm của Tô Dạng quyết định thẳng tay cho nổ tung những tầng này."
"Bạch Liễu đi xem người ta cho nổ toà nhà."
"Nổ?!" Mục Tứ Thành kêu lên: "Anh ta đi hóng chuyện làm gì? Kế hoạch gây nổ chẳng phải rất nguy hiểm, rắc rối và mất nhiều thời gian à? Cục Xử Lí Dị Đoan làm cái này có uy tín không?"
Đường Nhị Đả nói với giọng bình tĩnh: "Tại một số thời điểm cần xử lí đặc thù thì chúng tôi sẽ sử dụng hợp lí năng lực của một số dị đoan để đảm bảo an toàn cho nhân dân."
Mục Tứ Thành hiểu: "Năng lực bất quy tắc."
"Giấc mơ của con trai chủ đầu tư..." Đường Nhị Đảo ngập ngừng: "Bạch Liễu nghĩ nó có thể có liên quan đến Bạch Lục nên muốn tới xem."
Mục Tứ Thành cau mày: "Sao lại liên quan tới Bạch Lục?"
Đường Nhị Đả im lặng một lúc: "Sau này cậu sẽ thấy cả thế giới đều có quan hệ với gã."
"Thế giới đối với gã chỉ là một trò chơi, và toà nhà Ánh Dương đối với gã chỉ là một bản đồ trò chơi thôi mà thôi."
Toà nhà Ánh Dương.
Đám đông ở các tòa nhà dân cư xung quanh đã được nhân viên từ Cục Xử Lí Dị Đoan sơ tán. Các tầng sắp bị cho nổ ở toà nhà Ánh Dương được ngăn cách bằng dây màu vàng, thành viên của Cục Xử Lí Dị Đoan đang tuần tra chặt chẽ ở khắp nơi, bất kì người dân nào cũng đều bị cấm tiếp cận nơi đây.
Bạch Liễu vốn phải bị chặn lại ngoài rào chắn nhưng Đường Nhị Đả đã gọi cho Tô Dạng, vậy là anh đích thân đến đón cậu.
Tô Dạng nhìn Bạch Liễu ở phía sau Đường Nhị Đả và kính cẩn đưa tay: "Cảm ơn cậu Bạch đã chỉ đạo công tác cho chúng tôi, nếu không thì chúng tôi chỉ điều tra các tầng của toà nhà chứ không nghĩ đến việc tro cốt cũng có vấn đề."
Bạch Liễu mỉm cười đưa tay ra bắt tay Tô Dạng: "Không có gì, đội trưởng Đường cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều."
Tô Dạng mỉm cười rút tay lại: "Cậu Bạch lần này đến đây có cần chúng tôi giúp gì không?"
Bạch Liễu dời mắt khỏi khuôn mặt Tô Dạng, nhìn tòa nhà phía sau rồi mỉm cười nhìn anh: "Đội trưởng Tô có thể cho phép tôi lên tòa nhà này một lần trước khi cho nổ được không?"
Tô Dạng giật mình: "Cậu lên tòa nhà sắp nổ không an toàn đâu."
"Đừng lo." Bạch Liễu mỉm cười: "Đội trưởng Tô, anh có lực lượng đặc biệt để cho nổ tung tòa nhà này một cách nhanh chóng và có định hướng, tôi cũng có phương pháp riêng để rời khỏi tòa nhà an toàn."
Tô Dạng và Đường Nhị Đả đứng bên cạnh Bạch Liễu nhìn nhau, sau khi thấy đội trưởng Đường khẽ gật đầu xác nhận sẽ không có chuyện gì với cậu ta, anh lập tức quay đi với giọng điệu thận trọng: "Tôi không khuyên cậu Bạch làm vậy, nhưng nếu cậu chắc chắn muốn lên thì cậu chỉ có thể ở lại cùng lắm là ba mươi phút, còn một tiếng nữa chúng tôi sẽ cho nổ toà nhà."
Bạch Liễu mỉm cười: "Cám ơn đội trưởng Tô."
Đường Nhị Đả đưa Bạch Liễu đến cửa toà nhà và cau mày nói: "Cậu chắn chắn không cần tôi đi chung hả?"
"Không cần." Bạch Liễu bình tĩnh nói: "Người tôi sắp gặp có lẽ không mong anh có mặt."
Đường Nhị Đả khựng lại rồi nói: "Nếu có việc gì thì cứ vào trò chơi, tôi sẽ đợi cậu ở đó."
Bạch Liễu gật đầu, xoay người bước lên tầng một của tòa nhà bụi bặm chưa hoàn thiện rồi đi về phía trước.
Tô Dạng lo lắng nhìn Bạch Liễu bước vào tòa nhà đang xây dở và nhìn Đường Nhị Đả với vẻ không hài lòng: "Đáng lẽ anh nên ngăn cản cậu ấy, làm vậy thật sự không an toàn."
Đường Nhị Đả thở ra và lấy điếu thuốc từ trong túi quần, hắn châm lửa và híp đôi mắt xanh: "Cậu ta làm gì cũng không an toàn."
"Nhưng anh là người giám hộ trên danh nghĩa của cậu ấy." Tô Dạng nhấn mạnh: "Vậy thì anh càng không nên để cậu ấy đi như thế."
Đường Nhị Đả ý nhị ngoảnh mặt đi: "... Người ta làm việc gì cũng có lí do của mình, lỡ có chuyện gì thì tính sau."
Tô Dạng bất lực và dở khóc dở cười: "Anh chiều ý cậu ta nhỉ, mấy nguyên tắc anh luôn tuân thủ đâu rồi, đội trưởng Đường?!
"Đội trưởng Tô!" Một thành viên trong đội chạy tới: "Chủ sở hữu của toà nhà Ánh Dương đến và hỏi chúng tôi xem có gặp trưởng nhóm của bọn họ - Viên Quang hay không. Anh ta nói sáng nay anh ta đến gặp đội mình."
"Bọn em đã kiểm tra camera giám sát và phát hiện anh ấy có tới đây nhưng lại không ra ngoài, hiện tại không thể tìm thấy anh ấy ở đâu cả."
Đội viên nói tiếp với vẻ mặt nghiêm túc: "Bây giờ bọn em nghi ngờ có lẽ anh ta đang ở trong năm tòa nhà sắp bị nổ tung."
Sắc mặt Tô Dạng tái nhợt, Đường Nhị Đả lập tức bấm số Bạch Liễu: "Bạch Liễu, trong toà nhà cậu có gặp..."
"... Viên Quang phải không?" Bạch Liễu giơ điện thoại lên, bình tĩnh nhìn Viên Quang đang ngồi bất động trên ghế và cúi đầu như đang ngủ: "Tôi gặp rồi..."
"Đừng lo lắng, tôi xử lí được."
Bạch Liễu cúp điện thoại và bình tĩnh nhìn sang đối phương: "Tôi đến rồi, ông không ra gặp tôi à Bạch Lục."
Một tràng cười vang lên từ lồng ngực Viên Quang.
"Tôi đã tuân thủ thỏa thuận của tôi với ông, nếu ông không chủ động tìm tôi thì tôi sẽ không đến gặp ông."
Viên Quang đối diện cậu đang cúi đầu chậm rãi ngẩng lên, anh ta vẫn hôn mê nhắm mắt lại và ôm một bức chân dung trong tay.
Người trong chân dung đang ngồi khoanh chân trên ghế và chống cằm nhìn Bạch Liễu với vẻ thích thú. Bạch Lục trong tranh đang cầm vài sợi dây rối, gã đeo găng tay da màu đen; những sợi dây kéo dài từ mép khung tranh và buộc vào các khớp tay chân của Viên Quang.
Bạch Lục trong tranh cười nhìn Bạch Liễu: "Tuy biết mi sẽ chủ động đến tìm ta, nhưng việc mi tìm được ta nhanh như vậy thật sự ngoài dự đoán của ta."
"Làm sao mi biết là ta? Nói cách khác, làm sao mi biết ta sẽ lợi dụng Viên Quang để đăng nhập hiện thực liên lạc với mi?"
Ánh mắt bình tĩnh của Bạch Liễu quét qua sợi dây rối trong tay Bạch Lục: "Ông đã dùng dây rối để điều khiển Viên Quang khi kết thúc ván đấu trước, dây rối sẽ không biến mất khi rời khỏi trò chơi, điều này có nghĩa là ông đã hoàn toàn điều khiển Viên Quang."
"Mặt khá, tiền giấy linh hồn của anh ta nằm trong tây ông, chỉ cần khiến chỉ số tinh thần trở về không là ông có thể dễ dàng lợi dụng anh ta để đăng nhập vào hiện thực."
"Ôi." Bạch Lục cười như không: "Dễ dàng xóa sạch chỉ số tinh thần của một người? Ta tin rằng mi đã biết ta không thể can thiệp vào dòng thế giới thực, tại sao mi lại cho rằng ta có thể dễ dàng xóa bỏ chỉ số tinh thần của một ai đó?"
Bạch Liễu ngước mắt lên và nhẹ giọng nói: "Không phải ông đã đặt đáp án ngay trước mặt tôi sao?"
Bạch Lục cười hỏi: "Đáp án gì?"
Bạch Liễu nói: "Giấc mơ."
"Ông có thể thao túng giấc mơ của mọi người, vì vậy con trai của nhà đầu tư mới nằm mơ như vậy."
"Nói vậy không chính xác." Bạch Lục nhắm mắt lại: "Ta chỉ có thể thao túng giấc mơ của những tín đồ của ta thôi."
Ánh mắt Bạch Liễu lướt qua mặt Viên Quang: "Viên Quang không phải tín đồ của ông."
"Nhưng người ta là tín đồ của cậu." Nụ cười trên mặt Bạch Lục càng sâu: "Người bình thường như cậu ta khó có thể phân biệt được người đến với cậu ta trong giấc mơ là ta hay mi."
Bạch Liễu im lặng.
"Lúc nào cũng bị đe doạ tệ thật ấy nhỉ?" Bạch Lục cười bằng ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Nếu bây giờ ta giết Viên Quang thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy."
"Nếu không phải Viên Quang thì cũng sẽ là người khác." Bạch Liễu bình tĩnh nói: "Ông muốn tìm được tôi thì chắc chắn ông sẽ có cách."
Bạch Lục co ngón tay đưa lên chống mặt và cụp mắt cười khúc khích: "Đúng vậy."
Bạch Liễu trầm giọng nói: "Tìm tôi làm gì? Định chơi trò khác à?"
"Không." Bạch Lục mở mí mắt và cười nhẹ: "Ta vừa trải qua một giấc mơ rất dài và nhàm chán."
"Sau khi tỉnh dậy ta cảm thấy hơi cô đơn nên chỉ muốn gặp mi một chút thôi."
Bạch Liễu không hề lay động trước lời nói có vẻ trêu chọc này, cậu ngước mắt nhìn tòa nhà rung chuyển bên ngoài và bình tĩnh hỏi: "Trong bối cảnh toà nhà này sắp nổ tung à?"
Bạch Lục trong tranh giơ tay rút sợi dây rối điều khiển Viên Quang.
Dây rối quấn quanh người được nới lỏng, Viên Quang từ trên ghế trượt xuống, bức tranh Bạch Lục trong tay anh ta từ từ biến thành một bức tranh sơn dầu sặc sỡ bất động, gã mỉm cười và nói:
"Trong bối cảnh toà nhà sắp nổ tung càng khủng khiếp thì trò chơi giữa chúng ta lại càng thú vị nhỉ?"