Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 425: Vòng khiêu chiến




Edit: Jiang - Beta: Kem Phô Mai
Không bao lâu sau khi Bạch Lục biến thành chân dung, Viên Quang ho khan hai tiếng, choáng váng tỉnh lại. Anh ta chống người lên ghế, cố gắng đứng lên hai lần nhưng vẫn không được.
Bạch Liễu đi đến trước mặt Viên Quang, đưa tay về phía anh ta.
Lúc này Viên Quang mới nhận ra trong phòng còn có người khác, kinh ngạc hỏi: "Bạch Liễu, sao cậu ở đây?"
"Anh tạm thời không cần xen vào." Bạch Liễu hờ hững nói, "Đêm qua anh mơ thấy gì?"
Viên Quang bị Bạch Liễu nhắc, đột nhiên đầu đau như muốn nứt ra, anh ta đỡ trán suýt chút nữa là ngã ra đất. May thay được Bạch Liễu đỡ mới ổn định thân thể.
"Cảm ơn." Viên Quang túm lấy ghế, lắc đầu, cau mày nhớ lại, "Mơ à? Tối hôm qua sau khi thăm cậu trở về thì đúng là có mơ."
Bạch Liễu hỏi: "Anh mơ thấy gì?"
"Tôi mơ thấy..." Viên Quang chần chừ gãi đầu, "Tôi mơ thấy cậu tỉnh lại, tới tìm tôi tiến vào trò chơi, sau đó tôi thua rồi bị cậu khống chế, chỉ số tinh thần trở về 0, biến thành quái vật và cuối cùng là sử dụng kỹ năng lên người cậu một cách mất kiểm soát..."
"Tôi không nhớ chuyện gì xảy ra sau đó nữa."
Viên Quang dừng một chút, anh ta gấp gáp nói: "Tôi thật sự...Lại bị khống chế, triệu hồi ra Bạch Lục à?"
"Ừm." Bạch Liễu bình thản trả lời, "Tôi vừa mới thấy gã."
Viên Quang im lặng hồi lâu, đứng bên cạnh Bạch Liễu. Anh ta nắm chặt ghế đến nỗi các khớp xương trắng bệch, chậm rãi cúi đầu nói: "...Tôi tin cậu có thể dẫn dắt Nghĩa Địa Russell giành chiến thắng."
"Nếu lần sau Bạch Lục còn lợi dụng tôi để đến thế giới hiện thực, cậu cứ..." Giết tôi đi.
Anh ta còn chưa nói xong thì điện thoại Bạch Liễu đột nhiên vang lên giọng nói có chút lo lắng của Đường Nhị Đả: "Bạch Liễu, toà nhà sắp nổ rồi, mau xuống đây đi."
"Tôi sẽ trực tiếp đưa Viên Quang vào trò chơi, các anh cứ cho nổ đi."
Đường Nhị Đả dừng một chút: "Được rồi, cẩn thận đấy."
Trước khi Đường Nhị Đả kịp cúp điện thoại, Bạch Liễu đã nghe tiếng rống giận dữ của Tô Dạng ở đầu bên kia: "Chúng ta không thể phá nổ toà nhà trước khi mọi người đi xuống hết!"
"Giao cho Bạch Liễu đi, sẽ không có chuyện gì đâu." Đường Nhị Đả nói nhanh, thoạt nhìn như muốn lảng tránh chuyện này, "Cậu ấy có thể xử lý tốt."
Giọng nói Tô Dạng tràn đầy cảm giác bất lực: "Anh để cậu ta đi quá xa rồi đấy! Đây là chuyện sinh tử! Không được, anh mau đưa điện thoại đây, em phải nói chuyện với Bạch Liễu..."
"Đường Nhị Đả!!"
Đường Nhị Đả cúp điện thoại.
Bạch Liễu bỗng buôn điện thoại xuống, quay đầu nhìn Viên Quang bên cạnh: "Anh cũng nghe rồi đấy, toà nhà này sắp nổ, anh có muốn đi xuống không?"
"Tôi sẽ không xuống đâu." Viên Quang nói, "Tôi sẽ trực tiếp tiến vào trò chơi, hội trưởng Bạch cậu xuống trước đi."
Bạch Liễu không nhúc nhích, cậu đứng ở rìa toà nhà đổ nát, từ đây nhìn ra có thể thấy một góc thành phố thịnh vượng và sôi động này.
"Hội trưởng Bạch, làm sao cậu biết Bạch Lục sẽ tìm cậu ở đây?" Viên quang đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
Bạch Liễu rũ mắt, giọng nói kiên định: "Không phải tôi đoán được Bạch Lục tìm tôi ở đây."
"Tôi chỉ đoán được nơi anh tự sát thôi."
Đồng tử Viên Quang co rút lại, cả người cứng đờ.
Bạch Liễu bình tĩnh nói tiếp: "Bạch Lục chỉ có thể thao túng người khác trong mơ, nhưng người có thể tỉnh táo leo lên toà nhà này rồi gục trên mặt đất là anh đúng không?"
"Ngoài việc tự sát tôi không còn nghĩ ra lời giải thích nào nữa."
Viên Quang vẫn im lặng đứng sau lưng Bạch Liễu.
"Tôi đưa anh hai mươi phần trăm số điểm, nghe nói anh đem tặng hết, một chút cũng không để lại cho mình." Bạch Liễu bĩnh tĩnh nói, "Mộc Kha tìm anh nói chuyện, anh cũng từ chối sự trợ giúp của cậu ấy, còn muốn chuyển hết tiền bồi thường phòng thuê cho mẹ mình."
"Còn nói sau khi lo liệu chuyện hậu sự, anh sẽ chọn qua đời ở nơi này."
Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn Viên Quang: "Mọi chuyện đang dần tốt hơn, tại sao bây giờ lại muốn chết?"
Viên Quang chậm rãi ngẩng đầu, khoé mắt đỏ như muốn khóc: "Những chuyển biến tốt đẹp này đã hi sinh biết bao nhiêu người rồi..."
"Tại sao tôi lại là người hưởng thụ nó?"
Sau lưng anh ta là bức ảnh đen trắng chụp chú Vương với một nụ cười hào phóng, bốn nén nhang trong lư hương phía trước vừa mới tắt, nước mắt Viên Quang cuối cùng cũng rơi xuống: "Tôi chỉ là một thằng rác rưởi không xứng đáng gì cả!"
"Họ liều mạng để giành giật những thứ này! Tại sao tôi phải lấy chứ!"
"Tôi không có gì là làm được, lần đầu tham gia liên mình thì giết chết đồng đội bằng chính kĩ năng của mình. Ngay cả cậu cũng suýt chết trong tay tôi chỉ vì giúp tôi giải quyết vấn đề!"
"Dù tôi có liều mạng cố gắng thì vẫn sống khổ cực như vậy. Tôi không kiếm được tiền, cũng chẳng giúp được ai. Mẹ nó, cuối cùng là tham gia trò chơi rồi gặt đầu đối thủ để chiến thắng. Cả đời đều tổn thương người khác, vậy tôi sống để làm gì!"
Lưng Viên Quang thẳng tắp, nhưng anh ta lại khóc lớn: "Tại sao tôi lại là người sống sót đến bây giờ!"
"Xét giá trị trần tục." Bạch Liễu nhìn Viên Quang đang khóc sướt mướt, "Cuộc đời của anh quả thật chẳng có ý nghĩa gì."
Viên Quang còn khóc dữ hơn.
Bạch Liễu đột nhiên nở nụ cười khẽ: "Nhưng người chọn anh sống không phải là chính bản thân anh."
"Là bọn họ chọn anh làm hội trưởng, bọn họ thành tâm cảm thấy anh xứng đáng hưởng thụ hết thảy những thứ này, hơn nữa còn nguyện ý chết vì anh. Anh gánh vác khát vọng sống của họ mà không hề trốn tránh, cho nên anh còn sống."
"Anh có được tất cả những điều này, đều là mong ước của những người đã khuất."
Bạch Liễu cười nói: "Anh có thể thực hiện những nguyện vọng đó mà không suy sụp, đối với tôi là rất có giá trị rồi."
Viên Quang rưng rưng nước mắt nhìn Bạch Liễu: "Tôi muốn... Bán linh hồn cho cậu."
"Nhưng chắc là không được đâu." Viên Quang khóc rống lên, sụt sịt giơ tay lên lau mặt, "Tôi thử nhiều lần rồi mà cái hệ thống nhảm nhí đó cứ bảo là tôi đã bán linh hồn mình rồi."
Bạch Liễu nhìn bàn thờ phía sau Viên Quang: "Mấy anh đem hết bình đựng tro cốt ra ngoài rồi à?"
"Đúng vậy." Viên Quang nức nở nói: "Nhưng tôi có để lại bàn thờ và di ảnh."
Bạch Liễu hỏi: "Tại sao?"
Viên Quang im lặng một lúc, khàn giọng nói: "Vì mọi người hi vọng những người đã chết đều có thể nhìn thấy khoảnh khắc toà nhà này bị phá nổ."
"Bọn họ đã đợi ngày này lâu lắm rồi."
Bạch Liễu nhướng mày, bình tĩnh nhìn toà nhà xây dở rung chuyển vì vụ nổ: "Vậy làm cho họ thấy đi."
Toà nhà chưa được sửa chữa lung lay rơi xuống trong vụ nổ. Một lượng lớn bụi bay lên hoá thành hình nấm, như không bay đi mà chỉ tập trung ở một khu vực, mảnh vỡ không không văng ra loạn xạ như thể là bị bức tường vô hình nào đó cản ngược lại.
Đây hẳn là một loại dị đoan nào đó do Cục Xử Lí Dị Đoan mang đến để kiểm soát vụ nổ.
Thứ duy nhất có thể thoát khỏi khu vực này chỉ có gió.
Một cơn gió lớn mang theo mùi thuốc súng đập thẳng vào mặt họ, hất tung mái tóc Bạch Liễu và Viên Quang, đồng thời thổi bay đám khói bụi bao phủ trên mặt đất.
Toà nhà cao tầng che khuất mặt trời ầm ầm đổ xuống. Ánh nắng chói chang xuyên qua lớp bụi, rọi sáng toà nhà xây dở trong góc quanh năm không thấy mặt trời.
Ánh nắng chiếu vào từng căn phòng chưa niêm phong trong toà nhà xây dở, rơi trên những bức di ảnh trắng đen, trên lư hương vừa tắt, tựa như con người trong bức ảnh lạnh lẽo ấy cũng bắt đầu cảm thấy ấm áp, mỉm cười.
Viên Quang nheo mắt vì ánh nắng chói loá, anh ta nhìn Bạch Liễu đứng bên cạnh bị gió thổi đến mức muốn rơi xuống, khoé mắt bỗng rơi lệ.
Ánh mặt trời là như vậy sao?
Cuối cùng vụ nổ đã lan đến toà nhà nơi họ đang đứng.
Tiếng nổ thật lớn vang lên từ dưới cùng của toà nhà đang xây dở, nó bắt đầu lắc lư rơi xuống.
Viên Quang đi đến bên cạnh Bạch Liễu, anh ta ngẩng đầu nhìn ánh nắng mặt trời chói chang, nhẹ giọng hỏi: "Hội trưởng Bạch..."
"Ừm." Bạch Liễu không quay đầu, trả lời: "Có chuyện gì sao?"
Viên Quang dừng một chút: "Hiệp hội chúng ta đi làm theo kiểu 996 à?"
Bạch Liễu bông cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn anh ta: "Không phải, hiệp hội chúng ta không sử dụng chế độ 996."
Viên Quang đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe Bạch Liễu chậm rãi nói:
"Công hội chúng ta theo chế độ 007."
Viên Quang: "..."
Khóc mất huhu.
········
Tác giả:
Viên Quang: Sao lại như vậy chứ (Mãnh nam rớt nước mắt (┬┬﹏┬┬).)
Đi làm theo kiểu 996 là bắt đầu vào làm lúc 9g sáng tới 9g tối, một tuần làm 6 ngày; còn theo kiểu 007 là làm 24/7 không có ngày nghỉ, làm mọi lúc như một điệp viên, theo mình tra là thế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.