Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 426: Vòng khiêu chiến




Edit: Tee Ngờ - Beta: Kem Phô Mai
Trong trò chơi, hiệp hội Gánh Xiếc Lang Thang.
Vương Thuấn ngồi trong phòng họp nín thở chờ đợi và nhìn chằm chằm vào cửa, mãi đến khi Bạch Liễu đẩy cửa ra, anhta mỉm cười như thở phào: "Chào mừng hội trưởng đã trở lại."
"Kế hoạch của cậu và Charles thực hiện bầy hầy quá." Vương Thuấn vừa nhìn thấy Bạch Liễu đã không nhịn được mà nói: "Điều này đã làm giảm uy tín của hiệp hội chúng ta rất nhiều, Russell chiếm được lợi thế lớn, làm vậy mất nhiều hơn được..."
Bạch Liễu nghiêng người để lộ Viên Quang có phần lúng túng ở phía sau, cậu mỉm cười nhìn Vương Thuấn: "Đây là thành viên mới gia nhập hội chúng ta, phiền anh Vương Thuấn giải thích quy tắc cụ thể của hội mình cho anh ấy."
"Nhân tiện thì Nghĩa Địa Russell chắc sẽ được sáp nhập vào hiệp hội mình."
Vương Thuấn nhìn Viên Quang đang căng thẳng, kinh ngạc một lát rồi ngơ ngác bước tới: "Được rồi hội trưởng, tôi hiểu rồi."
Đúng là...
Vương Thuấn nhìn Viên Quang lo lắng chào hỏi mình, trong lòng anh ta bất lực thở dài.
Muốn hội trưởng Bạch chịu thiệt ấy à, đợi kiếp sau đi.
Phàm nhân như anh ta chỉ nên đi theo bước chân của thần thánh của hội trưởng Bạch.
Vương Thuấn đang định dẫn Viên Quang đi làm quen với hội thì quay sang nhìn Bạch Liễu: "Hội trưởng, đội trưởng Đường với mấy người kia đến Hồ Trò Chơi để luyện tập."
"Cậu muốn nghỉ ngơi hay là..."
Vương Thuấn chưa kịp nói xong thì Bạch Liễu đã đứng dậy một cách tự nhiên: "Tôi đi luyện tập với bọn họ."
"Bao giờ thi đấu vòng chiêu chiến?"
Vương Thuấn do dự một lát: "Hội trưởng, nếu cảm thấy không khỏe thì có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Hình như thể lệ của vòng khiêu chiến năm nay có thay đổi, lịch trình cụ thể vẫn chưa được công bố."
Bạch Liễu ngước mắt: "Thay đổi thể lệ?"
Vương Thuấn gật đầu: "Đúng rồi, tối qua hệ thống gửi thông báo."
"Tuy nhiên thể lệ của vòng khiêu chiến và vòng loại trực tiếp hằng năm đều được điều chỉnh một chút. Đây là quy trình bình thường nên cậu đừng lo lắng quá."
"Tôi hiểu rồi." Bạch Liễu quay người đẩy cửa phòng họp và đi về phía Hồ Trò Chơi.
Vương Thuấn do dự một chút: "Hội trưởng... Còn một chuyện không liên quan đến thi đấu nhưng tôi nghĩ tôi nên nói cho cậu biết."
Bạch Liễu quay đầu lại: "Có chuyện gì thế?"
Vương Thuấn ngượng ngùng quay mặt đi, ánh mắt đảo quanh không dám nhìn Bạch Liễu: "Mấy ngày nay Spade đều đến tìm cậu, tôi không biết có nên cho vào hay không nên đã chặn y ngoài cửa. "
"Sau đó y nói y nằm mơ thấy y ngủ với cậu, mà y nói cũng rất to; lúc đó rất nhiều thành viên ra xem người chơi át chủ bài Spade nên có lẽ bọn họ cũng đã nghe thấy hết rồi."
"Hiện tại có rất nhiều người đang âm thầm đồn thổi Spade là người yêu của cậu..."
Vương Thuấn giả vờ bình tĩnh ho khan: "Cá nhân tôi nghĩ đây chỉ là một scandal nhỏ nên hẳn sẽ không ảnh hưởng đến lịch thi đấu bình thường của chúng ta. Hội trưởng, cậu không cần phải lo lắng đâu."
Viên Quang ở bên cạnh nghe thấy mà đồng tử run rẩy, anh ta nhìn Bạch Liễu rồi vội cúi đầu đổ mồ hôi lạnh.
... Chết tiệt, ngày đầu tiên đi làm mà nghe được những lời đàm tiếu như vậy thì liệu có bị ông chủ Bạch thẳng tay giết chết không?
Người chơi xếp hạng đầu và ông chủ mới của anh ta đã ngủ cùng nhau vào ngày thứ hai của giải đấu lớn...
Phòng khám chấn thương nặng play sao...
Viên Quang cảm thấy hơi choáng váng - như thế này cũng quá kích thích rồi!
Người chơi hạng top của mấy người đỉnh quá! Chơi đến mức buông thả như vậy.
Bạch Liễu khựng lại vài giây, cậu tựa người vào cửa và cụp mắt xuống: "Kệ đi, lần sau anh ta tới..."
Vương Thuấn ngập ngừng nói: "Có nên đuổi đi không?"
"Không." Bạch Liễu quay người nhẹ nhàng đóng cửa lại và nói với giọng điệu như mỉm cười: "Lần sau anh ta tới, nếu không đi thì cứ để anh ta vào đợi tôi."
Cánh cửa đóng lại với một tiếng cạch.
Vương Thuấn và Viên Quang bất động trong vài phút.
"Vừa rồi..." Vương Thuấn đồng tử run rẩy, anh ta dùng giọng run rẩy đỡ lấy vai Viên Quang: "Hội trưởng nói cứ cho Spade vào à?"
Viên Quang vội vàng xua tay và kinh hãi lắc đầu: "Ngủ cái gì, phòng khám chấn thương play cái gì? Tôi không nghe gì hết, tôi không biết gì hết!"
Vương Thuấn:...
Cái tên Viên Quang này, anh ta biết nhiều quá nhỉ?
Hồ Trò Chơi.
Khi Bạch Liễu đến Hồ Trò Chơi, Đường Nhị Đả và những người khác đã tự mình vào trong để luyện tập.
Toàn bộ Hồ Trò Chơi trống rỗng; Bạch Liễu ngồi cạnh Hồ Trò Chơi đầy màu sắc, cậu không nhảy xuống mà chỉ ngồi dựa lưng vào bức tường của nó.
Nước trong hồ phản chiếu những làn sóng muôn màu đung đưa qua lại trên mặt, chúng chiếu đến đôi mi rũ xuống và hàng mi dài của Bạch Liễu khiến đôi mắt đen láy lốm đốm màu sắc.
Cậu hiếm khi cảm thấy lười biếng, cậu không muốn nhảy xuống Hồ Trò Chơi ướt nhẹp và chơi một trò chơi kinh dị. Thay vào đó cậu nhắm mắt lại dựa vào Hồ Trò Chơi, một tay chống cằm như đang chợp mắt một lát lại như đang đợi ai.
Cách đó không xa vang lên tiếng bước chân đều đặn, có người từng bước đi đến trước mặt Bạch Liễu.
Cái bóng do người này tạo ra đã chặn ánh sáng khuếch tán trong Hồ Trò Chơi và bao bọc hoàn toàn Bạch Liễu đang dựa vào hồ.
Bạch Liễu ngẩng đầu và tránh xa Spade đang đứng trước mặt, cậu cúi xuống nhìn y và bình tĩnh nói: "Tôi nhớ mình đã đặt một tấm biển bên ngoài Hồ Trò Chơi cấm các thành viên Trình Tự Sát Thủ đi vào đây."
"À." Spade quỳ xuống nhìn thẳng vào Bạch Liễu: "Tôi mù chữ."
Bạch Liễu:...
Quên mất chuyện này.
Cái tên Spade chỉ có thể nhận ra một số kí tự cơ bản trên bảng hệ thống trò chơi chứ không biết những từ khác.
"Anh biết bảy chữ 'Trình Tự Sát Thủ' và 'Hồ Trò Chơi'." Bạch Liễu nhìn thẳng vào Spade.
Spade suy nghĩ một chút: "Nhưng ở giữa có hai chữ tôi không đọc ra.
Hai chữ ở giữa là 'nghiêm cấm'.
Bạch Liễu nhếch khóe miệng: "Vậy anh nghĩ hai chữ này nghĩa là gì?"
Spade nhìn Bạch Liễu và thẳng thắn trả lời: "Không biết, tôi cũng không có nghĩ tới, thấy em ở đây nên tôi lập tức đi vào."
"Ý của em là tôi không được vào sao?" Spade nghiêm túc hỏi Bạch Liễu.
Bạch Liễu im lặng vài giây, cậu nhìn đi nơi khác và nhẹ nhàng nói: "... Bây giờ cũng được."
Thế là Spade tự nhiên tựa lưng vào tường Hồ Trò Chơi, vai kề vai với Bạch Liễu: "Tôi đến hội của em để tìm em nhưng bọn họ không cho tôi vào."
"Với năng lực của anh thì xông vào được mà?" Bạch Liễu hơi nhích sang một bên để tạo khoảng cách với Spade.
Spade trả lời rất tự nhiên: "Được chứ, đánh bại bọn họ dễ lắm."
"Nhưng bọn họ nói em không có ở đó nên tôi đi."
Bạch Liễu dừng một chút rồi lại lùi ra xa hơn: "Tìm tôi làm gì?"
Lần này Spade thẳng thừng nghiêng người về phía trước và duỗi tay trái áp vào thành hồ ngay cạnh tai phải của Bạch Liễu, tay phải cầm roi xương đen, cúi đầu chăm chú nhìn đôi mắt đen tuyền của cậu; y nói với ngữ điệu âm cuối hơi cao lên:
"Tôi đã học được cách mơ đó Bạch Liễu."
"Chỉ có con người mới có thể mơ đúng không? Người em thích cũng là con người phải không?"
Spade vẫn nhìn cậu và nói tiếp: "Bây giờ tôi có giống con người hơn không, có đủ tư cách hơn một món đồ lưu niệm không?"
Bạch Liễu ngừng thở, động tác muốn tránh sang một bên cũng dừng lại.
"Tôi có thể nhận được phần thưởng không?" Spade trầm giọng hỏi: "Phần thưởng giống như lần trước."
Ánh mắt y rơi vào đôi môi nhạt màu của Bạch Liễu, tay trái đỡ tai Bạch Liễu hơi cong lại, y tự nhiên cúi xuống và áp toàn thân lên cậu. Spade che kín Bạch Liễu trong vòng tay, mắt y hơi khép.
Bạch Liễu nhắm mắt lại.
Spade chạm vào môi dưới của cậu và mang đến cảm giác lạnh như băng, sau đó hôn dọc theo môi dưới đến một bên cổ rồi đến giữa xương quai xanh, giọng điệu y mờ mịt: "Em không rửa sạch cây thánh giá tôi vẽ cho em."
Bạch Liễu giơ tay lên che đôi mắt đỏ hoe, hơi thở trở nên gấp gáp, cậu đưa tay nắm lấy vai Spade và cố đẩy y ra: "... Được rồi."
Nhưng giây tiếp theo, Spade lại cắn vào hình thánh giá trên lồng ngực Bạch Liễu. Cậu bị cắn mạnh đến nỗi thẳng lưng, động tác đẩy hơi hơi run rẩy; vậy là Spade giữ chặt cổ tay cậu lên trái tim y và tiếp tục ôm thật chặt.
Spade thì thầm: "Không được."
"Em nói tôi thức dậy là thấy em, nhưng tôi tỉnh dậy lâu rồi mà em cũng không đến gặp tôi."
"Em nói dối."
Bạch Liễu cảm thấy vạt áo của mình bị bàn tay lạnh giá của Spade mở ra rồi luồn vào trong, hai tay Spade vòng qua eo cậu và ôm thật chặt.
Điều này thực sự hơi quá, Bạch Liễu đỏ bừng một bên cổ quay đầu lại, ngực cậu phập phồng hai lần, cậu đang định ra lệnh cho Spade dừng lại thì nghe thấy y nói với giọng rất bình tĩnh:
"Tôi nằm mơ thấy mình bị bắn khi đang ôm em như thế này, tôi hoá thành đống tro tàn và chết bên cạnh em."
"Và em đã khóc vì tôi."
Bạch Liễu không ngăn y nữa, cậu chạm vào giữa lưng Spade thì thấy một vết sẹo ở cơ thắt lưng săn chắc - vết thương do viên đạn bắn ra khi y đứng chắn trước mặt cậu.
"Tôi kể cho nhóm Bách Dật nghe giấc mơ này, bọn họ nói tôi không có linh hồn và sẽ không chết dưới họng súng."
Spade dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Tôi luôn cảm thấy linh hồn là thứ tôi không cần."
"Nhưng nếu tôi học được làm người và có linh hồn của riêng mình, liệu em có khóc vì tôi khi linh hồn tôi vỡ tan nát không?"
"Tôi muốn em khóc vì tôi."
Bạch Liễu nhắm mắt lại cười khẽ: "Vậy thì anh nên mơ nhanh đi."
Khi Spade cau mày định hỏi đến cùng, y muốn biết Bạch Liễu khi nào mới khóc vì y thì cậu ngồi thẳng dậy, vòng tay qua cổ Spade và nhắm mắt và hôn đáp lại y.
Thế là Spade nhất thời quên mất muốn hỏi cái gì, y cúi đầu chuyên tâm ôm hôn Bạch Liễu.
Phía bên kia của bức tường Hồ Trò Chơi.
Đường Nhị Đả sau khi tập luyện xong ở hồ thì tựa vào thành để thoát ra, nhưng hắn vừa định bước ra ngoài thì ngước mắt lên và nhìn thấy... Spade ôm chặt Bạch Liễu vào lòng, kín kẽ đến mức cậu gần như vô hình.
Xét theo động tác, nếu Đường Nhị Đả đoán đúng thì hai người hẳn là đang hôn nhau, Bạch Liễu cũng không có phản kháng.
Spade mở mí mắt nhìn Đường Nhị Đả, ánh mắt y như khiêu khích.
Đường Nhị Đả:...
Đường Nhị Đả ngồi lại trong Hồ Trò Chơi với đầu óc trống rỗng.
Năm phút trôi qua.
Mộc Kha bước ra khỏi Hồ Trò Chơi, cậu nhìn thấy Đường Nhị Đả đang ngồi bất động và bối rối định bước ra ngoài, sau đó...
Ba giây sau.
Mộc Kha ngồi lại với vẻ mặt như thể thế giới đã sụp đổ, nắm chặt tay và lẩm bẩm: "Mình phải trở nên mạnh mẽ hơn rồi giết Spade..."
Ba phút nữa trôi qua.
Mục Tứ Thành vừa ra khỏi Hồ Trò Chơi đã chửi rủa, hắn vừa mở miệng thì đã bị Mộc Kha và Đường Nhị Đả bịt chặt miệng lại. Hắn giận dữ liếc hai người đang dở hơi này và cố gắng đạp chân ra khỏi Hồ Trò Chơi.
Kết quả là trong lúc giằng co, Mục Tứ Thành liếc mắt ra ngoài và nhìn thấy khung cảnh bên kia hồ.
Mục Tứ Thành ngã xuống Hồ Trò Chơi với ánh mắt như tan ra, hắn ngồi trong hồ với vẻ mặt đờ đẫn giống như Đường Nhị Đả.
Một phút nữa trôi qua.
Lưu Giai Nghi vừa bước ra khỏi Hồ Trò Chơi thì mắt và tai của em đã bị ba đôi tay bịt chặt.
Lưu Giai Nghị trầm mặc gần mười giây mới mở miệng: "Mấy anh bày trận như này..."
"Bạch Liễu đang làm gì với Spade à?"
-
Tác giả:
Ba người đàn ông trưởng thành của Gánh Xiếc Lang Thang chưa từng trải nghiệm hôn sâu vô cùng sốc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.