***Tui quay lại rùi nè🌸****
Trên đời này làm gì còn việc nào xấu hổ hơn việc bị crush bắt quả tang mình để thuốc tránh thai trong cặp sách chứ.
Tô Dật Thuần cảm thấy, chắc cũng chỉ có lỡ hắt xì văng tung tóe nước mũi vào mặt crush mới có thể so được.
Cậu ngồi xổm trước cửa phòng, nghiêm túc bàn bạc với Cẩu Đông Tây: "Cậu nghĩ tôi nói là người khác mua tặng thì hắn có tin không?"
"Cái này khó mà nói," Cẩu Đông Tây khẽ lắc đầu: "Hắn có lý do chính đáng để tin anh là cái đồ Phàm Tăm 2 Phút hơn."
Cửa phòng cạch một tiếng, Tô Dật Thuần thắt tim ngẩng đầu đối diện với Đỗ Hàn Sương, trên mặt hắn không có biểu tình gì, tay quơ quơ hộp thuốc nói: "Tịch thu."
"Đó... Đó không phải em mua, là người khác tặng" Tô Dật Thuần nuốt nước miếng, yếu ớt giải thích. Đỗ Hàn Sương hơi nâng mi: "Hửm? Ai mua, sao lại mua cho em? Em nhờ à?"
Tô Dật Thuần âm thầm chửi rủa cái mồm to của mình.
Đậu xanh rau má, giải thích làm cái gì cơ chứ, bây giờ làm sao trả lời???
Chẳng lẽ nói người ta sợ trong kỳ phát tình tôi với anh túng dục quá độ mà mang thai nên mới tốt bụng mua tặng thuốc?
Giết tui đi! Ngay bây giờ! Thiên lôi đâu! xin một tia sét.
Vẻ mặt của cậu quá mức rối rắm, Đỗ Hàn Sương cũng tốt tính không tiếp tục trêu cậu: "Được rồi, em cũng không cần dùng, mau xuống lầu ăn cơm."
Chuyện này xem ra chỉ có Tô Dật Thuần là bị ảnh hưởng. Gần đây, cậu cứ thấy Đỗ Hàn Sương là mặt đỏ, liên tục tìm lý do tránh ở riêng với Đỗ Hàn Sương, Đỗ Hàn Sương gần đây cũng rất bận rộn, không biết nhốt mình trong phòng làm gì.
—--------------------------------
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thứ sáu hồng hộc lao tới.
Hôm nay đáng ra là một ngày bình thường, nhưng vừa mở mắt ra, Tô Dật Thuần liền thấy bên gối mình có một hộp nhỏ.
Cậu chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật nguyên chủ, cẩn thận mà mở hộp nhỏ kia ra, bên trong là một viên ngọc may mắn được tơ hồng khéo léo bện lấy, ngoài ra còn có một tờ giấy nhỏ.
"Chúc bé cưng mỗi ngày vui vẻ, học hành tiến bộ, tiền đồ như gấm."
Chữ viết không quá đẹp, hơi giống chữ trẻ con, Tô Dật Thuần lập tức nhận ra đây là của dì Vương, nước mắt cậu lộp độp rơi trên mu bàn tay, thích thú sờ lên viên ngọc kia.
Đây là món quà sinh nhật đầu tiên cậu nhận được suốt bao nhiêu năm qua.
Đỗ Hàn Sương đang ngồi xem tin tức buổi sáng, bỗng thấy Tô Dật Thuần y chang một chú chim nhỏ từ trên lầu sà xuống, vọt vào phòng bếp, một cái đầu xù vùi vào ngực dì Vương. Cậu nghẹn ngào vừa khóc vừa nói cảm ơn.
Ngón tay thô ráp do làm việc quanh năm của dì bảo mẫu xoa nước mắt trên gò má cậu, lưng dì đã không còn thẳng, trên tóc đã có sợi bạc, nhưng vòng tay của dì vẫn thật ấm áp, lời nói vẫn rất đỗi dịu dàng, yêu thương
"Ngoan nào, trẻ ngoan không khóc nhè, dì làm đồ ngon cho con nhé."
Đỗ Hàn Sương dựa vào ghế sô pha, nhìn hai người trong phòng bếp, xoa chóp mũi mình.
Đúng là sai lầm, đáng ra hắn nên để quà ở đầu giường cậu.
Tô Dật Thuần với khóe mắt đo đỏ đi đến trường, trên đường không khỏi dụi mắt mấy lần.
Mấy nay yên bình quen rồi, thế nên cậu quên mất nguyên chủ là tên mít ướt. Lúc sáng bất ngờ không kiềm chế được mà khóc sưng cả hai mắt.
Cậu bò lên được tầng 2, vừa mới mở cửa đã bị tiếng pháo, tiếng hò reo làm hoa mắt chóng mặt, Tô Hàng mặt vô cảm bưng bánh kem đứng trên bục giảng, nghiêm túc nói: "Chúc ông sinh nhật vui vẻ, không phải tôi muốn thế này đâu, tại Lâm Uyển bắt thôi."
"?" Lâm Uyển đột nhiên bị đội nồi, tức mình đá vào chân cậu ta, Tô Hàng bị đá bèn trừng lại cổ, Lâm Uyển không sợ chút nào, giơ nắm đấm dứ dứ trước mặt cậu ta.
Tô Dật Thuần nhìn cả bàn toàn là quà nghẹn ngào nói: "Cảm ơn mọi người."
Lâm Uyển vội vàng đến ôm lấy cậu, để đầu cậu tựa lên vai mình, nhẹ nhàng vỗ đầu cậu: "Sao vậy? Đừng khóc mà."
Xoang mũi đầy mùi tóc thơm, nghẹn ngào nói: "Bởi vì trước đây không ai đối tốt với tôi như vậy cũng chưa có ai từng tổ chức sinh nhật cho tôi."
Lâm Uyển nhớ tới ngày tháng khổ sở trước đây của cậu, dịu dàng xoa đầu cậu: "Không sao đâu, chuyện trước kia đã là quá khứ rồi, sau này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
Tay thu quà nhưng cũng phải có đáp lễ, là phép lịch sự cơ bản.
Tô Dật Thuần mua cho mỗi người một cốc trà sữa, sau đó vô cùng vui vẻ ôm núi quà về nhà.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, cậu thiếu niên mặc 2 lớp áo khoác ấm áp, trong ngực ôm một đống quà tặng, meo meo vui vẻ về nhà.
Dẫm lên ánh nắng chiều tà le lói, xuyên qua cơn gió mùa đông, cậu chầm chậm mà hân hoan trở về tổ ấm của mình.
Trên bàn đã bày biện đồ ăn phong phú, Tô Dật Thuần vào cửa liền bắt đầu cởi áo khoác, chỉ để lại áo len cao cổ. Cậu vội vã chạy vào bếp, thế mà không thấy dì Vương hay Đỗ Hàn Sương, mà là Bùi Thiếu Bạch.
Omega đeo mắt kính, thấy cậu về liền cười rộ lên: "Xin chào, Hàn Sương và dì Vương đi mua đồ rồi, anh đang trông nồi."
Tô Dật Thuần chớp chớp mắt, khẽ đáp một tiếng, không biết nên trò chuyện với người này thế nào, trong lòng có chút hồi hộp.
Bùi Thiếu Bạch hình như nhận ra cậu đang lúng túng, anh tắt bếp đi đến chỗ cậu: "Anh gọi em là Thuần Thuần như dì Vương nhé?"
"Vâng, cũng được ạ." Tô Dật Thuần nuốt cái ực, mắt không dám nhìn anh ta, Cẩu Đông Tây tức mình mắng cậu xa xả: "Tô Dật Thuần! Anh mà không cố gắng người ta sẽ thành mẹ kế của anh đấy!"
"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện chút nhé."
Trên bàn phòng khách đặt mấy gói bim bim, bảng ghi chú nhỏ ở góc bàn vốn là nơi Đỗ Hàn Sương ghi cổ phiếu bây giờ tràn ngập công thức toán học và từ vựng tiếng Anh. Bình hoa mỗi ngày đều sẽ đổi hoa hồng mới, trên ban công phơi quần áo đồng phục. Giấy nháp đã dùng lẫn lộn một chỗ với mấy tờ nhật báo tài chính.
Dấu vết sinh hoạt của Tô Dật Thuần và Đỗ Hàn Sương có ở khắp nơi trong nhà.
Đây mới là dáng vẻ mà gia đình nên có.
Bùi Thiếu Bạch không khỏi vui mừng, anh ngồi trên sô pha, nói với Tô Dật Thuần: "Đỗ Hàn Sương người này, cậu ta rất trọng tình nghĩa, tôi luôn sợ cậu ta sẽ chấp nhất với một việc cả đời, dù khó khăn đến mấy cũng không chịu quay đầu." Tô Dật Thuần nghe ra anh ấy có ẩn ý, không trả lời mà im lặng nghe.
"Tình tình cậu ta thích đơn độc, không ham vui, cha không quan tâm cậu ta, rồi sau này mẹ cậu ta cũng ra đi. Cậu ta năm mười sáu tuổi mà như đã già sáu chục tuổi vậy"
Bùi Thiếu Bạch nhìn bụi cây trong hoa viên, tháo kính xuống lau chùi: "Mọi người nói là bà ấy chết vì bệnh nhưng thực ra là do tự sát."
Tô Dật Thuần khiếp sợ ngẩng đầu, môi mấp máy, nhưng không nói được lời nào, hồi sau mới hỏi: "Tại sao?"
"Mẹ cậu ta tính tình hiếu thắng, thời niên thiếu vẫn luôn nghĩ mình sẽ phân hóa thành Alpha, kết quả là... bị cha của mình tiêm cho thuốc cấm, cưỡng ép trở thành Omega, rồi nhân lúc bà ấy phát tình thì đánh dấu, sau đó Đỗ Hàn Sương ra đời."
Bùi Thiếu Bạch xoay người, xoa đầu cậu: "Thật ra cậu ta không hiểu tình yêu là gì, cũng chưa từng tin vào nó, chỉ có em là ngoại lệ."
"Anh nói gì vậy, anh ta còn chẳng thích em," Tô Dật Thuần phản bác: "Anh ta rõ ràng thích......"
Cậu nhận ra mình đã lỡ miệng, không nói tiếp nhưng Bùi Thiếu Bạch đoán được.
"Em muốn nói cậu ta thích anh à?" Bùi Thiếu Bạch có hơi bất đắc dĩ: "Cậu ta khi đó không hiểu rõ thích một người là như thế nào, chỉ là cậu ta không có mấy người bạn nên mới cho rằng thân thiết với tôi là yêu thích."
"Tô Dật Thuần, em chắc chắn là người duy nhất trong suốt 25 qua khiến cậu ta rung động."
Trong phòng bếp vô cùng náo nhiệt, Tô Dật Thuần và Bùi Thiếu Bạch giúp đỡ dì Vương nấu cơm. Đàm Vịnh Khê cũng tới, ngồi đối diện Đỗ Hàn Sương. Một tên mặt thối một tên mặt lạnh trầm mặc ngồi chung bàn khiến không khí vui tươi trong bếp giảm đi mấy phần.
Bữa tối nay càng giống một bữa cơm gia đình, Tô Dật Thuần lần đầu tiên có một buổi sinh nhật náo nhiệt như vậy, tay nghề của dì Vương thật sự miễn chê, cậu ăn đến no căng cả bụng nên phải ra hoa viên tản bộ.
Đỗ Hàn Sương tiễn Bùi Thiếu Bạch và Đàm Vịnh Khê ra cửa. Hắn định hút điếu thuốc rồi mới vào, lửa còn chưa châm bỗng phát hiện ra còn một người nữa đứng gần đó.
Hắn vốn tưởng là kẻ trộm, nhìn kỹ lại thì không khỏi ngạc nhiên.
Ngụy Liễm Mi mặc một chiếc áo khoác lông chồn, trên cổ tay đeo một chuỗi vòng bằng ngọc óng ánh, cả người sang quý. Nhưng không che được niềm thương nhớ trên gương mặt, trong tay bà còn cầm một cái cặp lồng.
Ít khi bà nói chuyện với người lạnh lùng như Đỗ Hàn Sương, hắn cũng không nói chuyện, hai người trầm mặc đứng đó. Qua thật lâu, Ngụy Liễm Mi mới mở miệng hỏi nói: "Hôm nay có vui không?"
Bà nói rất khẽ, câu chữ như muốn cuốn theo gió, mùa đông lạnh giá, hơi thở bà trắng xóa. Đỗ Hàn Sương khẽ gật đầu: "Rất vui, bạn bè trong lớp tặng em ấy rất nhiều quà, còn mua cả bánh kem, dì bảo mẫu nấu rất nhiều đồ ăn ngon, còn tặng quà cho em ấy, sáng nay em ấy xúc động đến phát khóc."
Qua mấy câu nói ngắn ngủi, Ngụy Liễm Mi cố hình dung ra cuộc sống hằng ngày của con trai. Trên gương mặt bà hiện ra chút ý cười, vành mắt đỏ bừng: "Thế hả, vui vẻ là tốt, vui vẻ là tốt rồi..."
Hai hàng nước mắt chảy dọc trên gương mặt người thiếu phụ xinh đẹp, bà lẩm bẩm hỏi: "Không phải gặp tôi nó mới vui vẻ nhỉ?"
Đỗ Hàn Sương không trả lời, cũng không an ủi, chỉ lẳng lặng chờ bà nói tiếp.
"Tôi không dám gặp nó, không có mặt mũi đi gặp nó," Ngụy Liễm Mi đưa cặp lồng trong tay cho anh: "Giúp tôi đưa cái này cho nó.... Tôi xin cậu."
Đỗ Hàn Sương nhận lấy cặp lồng, xoay người trở lại trong nhà, chỉ nghe thấy bà ấy nói nhỏ: "Cảm ơn".
Tô Dật Thuần ăn quá nhiều đành phải uống thêm thuốc tiêu hóa rồi nằm lì trong phòng khách.
Phòng khách vừa đến buổi tối đã bị dì Vương chiếm dụng để xem phim truyền hình,
Tô Dật Thuần không có hứng thú, nhưng là Cẩu Đông Tây lại thích cực, bắt cậu ngồi im không được đi chỗ khác.
Tô Dật Thuần đành phải ở trong phòng khách nghe hai người liên tục chê bai phim.
Cậu nghe tiếng mở cửa, nhìn ra thì thấy Đỗ Hàn Sương xách theo cặp lồng đi vào, cậu hỏi: "Anh cầm gì vậy, ra ngoài một lúc còn còn mua thêm đồ ăn làm gì?"
Đỗ Hàn Sương đặp cặp lồng lên bàn, vẫy tay gọi cậu. Tô Dật Thuần đi qua thấy cặp lồng thì ngẩn ngơ, rồi cậu ngồi xuống.
Đó là một bát mì trường thọ. Trước năm cậu 12 tuổi, lần sinh nhật nào Ngụy Liễm Mi cũng nấu cho cậu một bát.
Cậu không nói gì mà gắp một đũa mì cho vào miệng, trong lòng xót xa.
"Bà ấy có nói gì không?"
"Bà ấy bảo, muốn cậu luôn vui vẻ," Đỗ Hàn Sương xoa đầu cậu, dịu dàng bảo: "Anh cũng muốn em luôn vui vẻ."
_________________
Tác giả muốn nói:
Đố biết Đỗ Hàn Sương tặng gì? (lãng mạn lắm đó nha)
- ----------*-------------