*** Ai mún edit bộ này với tui thì ib nha. Cần thêm pạt nơ, thêm động lực, iu iu***
Cuối cùng thì mì trường thọ chỉ ăn được một nửa, ăn thêm sẽ nổ bụng mất.
Tô Dật Thuần buồn buồn hỏi "Em ăn không hết, để đến ngày mai có bị hư không nhỉ?"
"Sẽ hỏng đấy," Đỗ Hàn Sương lấy đũa của cậu bảo: "Anh ăn giúp em, đừng lo."
"Nhưng em đang ăn dở..."
Tô Dật Thuần nhìn Đỗ Hàn Sương ăn nốt bát mì mình ăn dở, không khỏi nhớ tới lời nói của Bùi Thiếu Bạch, mặt cậu đỏ bừng bừng.
"Anh no quá rồi thì đừng cố ăn nữa."
Tô Dật Thuần rót cho hắn một chén nước rồi ngồi một bên xoa cái bụng căng tròn. Cẩu Đông Tây tỏ vẻ suy tư, lẩm bẩm nói: "Anh có cảm thấy, 2 người cứ như vợ chồng vậy."
Cậu còn chưa kịp xấu hổ đã nghe Cẩu Đông Tây nói tiếp: "Đỗ Hàn Sương là anh công nhân cực khổ, anh thì là vợ mà chẳng mang cơm cho chồng, hai người đành phải ăn chung bát mì ven đường. Tình cảm nồng nàn ghê chưa."
Tô Dật Thuần:......
Trong nhà có máy rửa chén, Tô Dật Thuần xung phong rửa bát.
Cậu đang định chiến đấu thì bị Đỗ Hàn Sương nắm lấy cổ tay. Hắn nhìn đá quý, chỉ đỏ nói: "Màu đỏ rất đẹp, hợp với em."
"Thế hở?" Tô Dật Thuần tay phải ôm bụng, tay trái giơ lên xem: "Nhưng mà em cũng chỉ có thứ này màu đỏ."
"Còn," Hắn ta kiềm chế liếm răng nanh, tự cắn mình phát đau: "Nốt ruồi ở khóe miệng, cũng là màu đỏ."
Cậu trai ngây thơ không nghe ra dục vọng của ai đó, đôi mắt sáng bừng: "Đúng nhỉ, thế mà em không nghĩ ra."
Đỗ Hàn Sương vẫn để ý cậu còn ôm bụng, mắt hắn khép hờ, giọng bình tĩnh nói: "Còn khó chịu không?"
"Một chút thôi," Tô Dật Thuần nghĩ một chút, chớp chớp mắt: "Em tự xoa một hồi là ổn."
Người đàn ông nhìn thẳng vào cậu, Tô Dật Thuần ngơ ngẩn.
Trong mắt hắn ẩn giấu vực sâu không đáy, khiến người ta chết chìm trong đó. Omega còn không chưa hiểu chuyện gì đã bị ai kia ôm vào lòng.
Cậu ngửi thấy mùi gỗ đàn hương trên người hắn, cùng với mùi nước giặt hòa quyện với nhau, khiến cậu mềm cả người.
Tô Dật Thuần cảm thấy vạt áo bị vén lên, bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng xoa bụng cậu.
Tô Dật Thuần hết hồn không kịp phản ứng, CPU Cẩu Đông Tây bùm một cái ngưng hoạt động. Ngẵ lăn ra đất vẫn phải kiên cường bò dậy.
Tôi còn chịu được! Tôi có thể! Tôi có thể!
Lòng bàn tay ấm áp làm cậu dễ chịu hơn nhiều nhưng mà tư thế này...
Tô Dật Thuần giật mình định tránh đi nhưng không thành công. Người kia vừa dịu dàng vừa ôm chặt cậu làm cậu vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
"Anh buông ra đi," Tô Dật Thuần vỗ lên tay hắn: "Bỏ ra đi, bị người khác thấy thì làm sao bây giờ."
"Đây là nhà tôi, thấy thì thế nào."
Đỗ Hàn Sương miệng thì không nói đạo lý, vành tai lại hơi đỏ, Tô Dật Thuần ngừng uốn éo, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: "Vậy quan hệ của chúng ta là gì?"
Hắn ta nhìn cậu chằm chằm không nói, đột nhiên bế cậu lên.
Tô Dật Thuần bị hắn vững vàng ôm vào trong lòng, còn chưa kịp kêu la đã bị đặt lên giường. Cậu cầm lấy gấu bông lẫn thỏ bông che trước ngực, hơi hoảng loạn nói: "Anh muốn làm gì thế."
Ánh mắt người đàn ông càng thêm đen tối. Hai tay hắn chống hai bên sườn cậu, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cậu. Tô Dật Thuần theo bản năng nhắm mắt. Gấu bông trong lòng bị lấy đi, thay vào đó là một hộp quà nhỏ.
"Mở ra nhìn xem."
Hộp quà trông đơn giản. Tô Dật Thuần đoán không ra đây là gì, chắc mẩm là quà sinh nhật Đỗ Hàn Sương tặng. Cậu lập tức quên cả giận, cẩn thận mở quà ra xem.
Gói quà mở ra, Tô Dật Thuần kinh ngạc nhìn, không hỏi hít một hơi.
Đó là một cái bình thủy tinh, bên trong là một đóa hoa hồng sinh động như thật. Trong bình còn có tiểu cảnh, rêu làm cỏ, sỏi làm tường, chi tiết nhỏ sống động càng làm nổi bật lên bông hồng xinh đẹp.
"Anh nhờ Thiếu Bạch giúp thiết kế, cậu ta học mỹ thuật. Còn lại đều là anh tự làm."
Đỗ Hàn Sương mở công tắc đèn led bên trong. Ánh sáng ấm áp ôm lấy bông hồng, làm thế giới nhỏ của nó bừng sáng, cũng ôm ấp bảo vệ nó khỏi mùa đông giá rét.
"Đây là mùa xuân anh muốn tặng em."
Màn đêm tối khiến người ta thêm can đảm, ánh trăng sáng như đang thúc giục Đỗ Hàn Sương thổ lộ lòng mình.
Nhìn gương mặt ửng đỏ của hắn, Tô Dật Thuần trợn tròn mắt.
Đỗ Hàn Sương xấu hổ, mặt đỏ không thôi, hắn che hai mắt Tô Dật Thuần, giả vờ giận dữ: "Không được nhìn!"
Người này trước giờ ngụy trang thành lạnh lùng, trưởng thành, thực ra lại là một người ngang ngược, bá đạo. Tô Dật Thuần nắm lấy bàn tay ấy, cẩn thận mười ngón đan nhau.
"Vừa rồi anh dựa vào gần như thế làm gì?" Tô Dật Thuần nhìn hắn, đôi mày khẽ nhếch, y chang một con hồ ly láu cá.
"Anh..."
Hắn còn chưa kịp nói đã bị Tô Dật Thuần chặn lại, môi chạm môi, một cái hôn vừa mềm vừa ngọt.
Tin tức tố bưởi đào thơm ngát của Omega làm hắn say mê.
Hai người đều chưa có kinh nghiệm, chỉ nhẹ nhàng thăm dò nhau. Lúc tách ra, Tô Dật Thuần hổn hển, Đỗ Hàn Sương vùi mặt vào cổ cậu, khẽ cắn lên xương quai xanh của cậu, giọng khàn khàn: "17 tuổi."
"Không phải 17," Tô Dật Thuần đẩy vai hắn, bĩu môi nói: "21 tuổi rồi."
"Chờ thêm một chút," Alpha hôn khóe miệng của cậu: "Chờ em lớn thêm chút nữa."
***Tung hoa 💐💐💐 chúc mừng, cuối cùng cũng hôn rùi***
—-------------------------------------------------------------
Hai người đã thẳng thắn với nhau coi như đã xác nhận mối quan hệ. Đỗ Hàn Sương trong lòng ngọt ngào nhưng cũng cảm thấy bản thân đã quá sỗ sàng.
Sao lại vừa mới xác nhận yêu đương đã hôn nhau rồi, không ổn, không ổn.
Đỗ Hàn Sương là một quý ông tiêu chuẩn, đã vậy còn truyền thống. Hắn vốn hướng nội, lại không giỏi chủ động nhưng vừa gặp Tô Dật Thuần đã thành không thầy dạy cũng hiểu.
Sau khi Đỗ Hàn Sương rời đi, Tô Dật Thuần rúc mình trong chăn không ngừng vặn vẹo.
Cậu nhớ đến nụ hôn vừa rồi mà không ngừng xấu hổ, một mình cười khúc khích. Nhìn bình thủy tinh hoa hồng kia, cậu cắn môi dưới, không để mình cười ngu thêm nữa.
Tối nay Cẩu Đông Tây được thấy cp mình đu hôn nhau. Nó quả thật là vui quá hóa rồ, vừa hét chói tai vừa đâm đầu vào tường. Thiếu điều gọi cấp cứu thở oxi. Tô Dật Thuần vỗ mặt, hít một hơi cho đỡ xấu hổ, cậu hỏi Cẩu Đông Tây: "Vậy cậu muốn tặng cho tôi cái gì?"
Cẩu Đông Tây nghe vậy mới từ từ bình tĩnh trở lại, nó bảo: "Anh mở máy tính ra đi tôi không thể đưa trực tiếp cho anh nên phải biến nó thành số liệu."
Không rõ hệ thống và thế giới này tác động qua lại như thế nào Tô Dật Thuần đành nghe theo mở máy tính ra, chờ mong quà gửi tới.
Quà của Cẩu Đông Tây là một trò chơi đơn giản có độ phân giải thấp. Tạo hình nhân vật rất đáng yêu, tên là "Thuần Thuần". Nhiệm vụ là điều khiển nhân vật chính đi nói chuyện với thỏ con, gấu con, mèo con trong thôn. Sau đó thu thập hoa và đồng vàng. Cuối cùng chúng nó cùng tổ chức sinh nhật cho Tô Dật Thuần. Cậu nhìn trò chơi kết thúc HE, khẽ nói: "Cảm ơn cậu, 706."
Lần đầu tiên cậu nghiêm túc gọi số hiệu của Cẩu Đông Tây làm nó hơi ngại ngùng: "Anh khách sáo quá nha."
"Cậu cũng làm quà sinh nhật cho các ký chủ trước đó à?" Tô Dật Thuần nhìn màn hình, hoa văn trên tấm thảm trong trò chơi như tạo thành một dòng chữ.
"Không đâu, tôi không thân với các ký chủ trước. Chỉ là bèo nước gặp nhau thui." Cẩu Đông Tây cứ như không phát hiện cậu đang trầm tư. Hai người ăn ý tự hiểu nhau mà không cần nói ra.
Cẩu Đông Tây nói: "Nếu anh thích thì copy gửi Đỗ Hàn Sương một bản."
"Ừ. Tôi sẽ cho anh ấy xem. Cậu offline đi, chút nữa tôi sẽ đi ngủ."
Hệ thống offline, Tô Dật Thuần nhìn dòng chữ ngắn ngủi mà kinh hoàng kia, nuốt một ngụm nước miếng.
"Noah is dangerous" (Noah rất nguy hiểm).
Cậu lau mồ hôi trong lòng bàn tay, lấy một quyển sổ trên bàn, ghi lại những chuyện từ nhỏ đến lớn. Sau đó, cậu copy trò chơi của Cẩu Đông Tây làm vào USB rồi đi tìm Đỗ Hàn Sương.
Ban đêm gió lạnh, Tô Dật Thuần không mặc áo khoác đã chạy ra ngoài, lúc Đỗ Hàn Sương mở cửa, hai tay cậu đã lạnh buốt.
Không hỏi lý do, Đỗ Hàn Sương trước tiên khoác áo của mình cho cậu rồi ôm lấy người, tay nâng bắp đùi cậu vững vàng bế cậu lên.
"Em muốn nhờ anh giữ cái này," Tô Dật Thuần đưa USB cho hắn, vùi trong lòng hắn nói: "Nhất định phải giữ kỹ, không được đánh mất, Đỗ Hàn Sương, em chỉ tin anh thôi."
"Được." Hắn cầm lấy USB rồi cất cẩn thận trong két sắt ngay trước mắt cậu. . Tru𝘺ện ha𝘺 luôn có 𝘵ại # Tr UmTru𝘺en.vn #
Cất kỹ quá rồi đó. Tô Dật Thuần cạn lời. Cậu hôn chụt lên mặt hắn một cái.
Nhiệt độ cơ thể người thật kỳ diệu. Dù ban đêm có lạnh lẽo thế nào, chỉ cần hai người ôm nhau là có thể vượt qua đêm dài đằng đẵng, dẫu có khó khăn đến mấy vẫn vượt qua. Để rồi sáng mai, cùng nhau đón chào ngày mới tươi đẹp, ấm áp.
Hai người im lặng ôm nhau. Tô Dật Thuần nghe tiếng tim đập của Đỗ Hàn Sương, cả người đều chìm trong mùi đàn hương dễ ngửi. Cậu túm lấy góc áo Đỗ Hàn Sương: "Tối nay em ngủ ở đây được không?"
"Ừ."
- -----------------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Không đoán đúng quà chứ gì. Khửa khửa.
Tỏ tình, hôn môi, cùng chung chăn gối, tiến bộ thần tốc.
Nụ hôn đầu tiên là do anh Thuần chủ động. Ngầu.
# Đỗ Hàn Sương không phục #
Tiến triển nhanh vậy mà không tym, không comt hở? Khóc QwQ
- ----------*-------------